Tuy miệng thì nói không làm nhưng tôi biết mình không thể bỏ mặc đám người của thế giới bóng đêm. Nói cho cùng thì bọn họ cũng rất đáng thương.
Khi tôi nói tôi sẽ đi tìm Olia, gương mặt của họ tươi tỉnh hẳn lên. Đôi mắt nhìn tôi rất cảm kích. Có lẽ tôi đã quá thành kiến với họ. Suy cho cùng thì bọn họ khá đáng thương. Và cả tôi cũng đáng thương.
Tôi bắt đầu lần theo mùi máu của Olia. Càng đến gần thì tôi càng ngửi rõ mùi hoa tử đinh hương thoang thoảng trong mùi máu.
Hắn xài nước hoa sao?
Trước mắt tôi là một ngôi nhà màu xám tro ảm đạm. Mùi máu phát ra từ trong ngôi nhà này. Olia đang ở bên trong.
Tôi nên đi vào trong và giết hắn hay đợi xem hắn định làm gì nhỉ?
Có lẽ tôi nên đợi thì hơn. Olia đã chẳng thèm che giấu mùi máu của mình 2 tháng nay. Điều này rõ ràng không đơn giản.
Hắn muốn thách thức tôi hay đang giăng bẫy tôi nhỉ? Tôi không biết sức mạnh của hắn đã đến đâu nhưng cứ cẩn thận vẫn hơn.
Nghĩ vậy, tôi quyết định mua căn nhà bên cạnh nhà Olia. Căn nhà này có cửa sổ nhìn qua cửa sổ nhà Olia. Đối với lão cáo già này thì tôi phải theo sát 24/24.
Điều đầu tiên tôi làm sau khi mua căn nhà là thuê người sơn lại tường nhà. Tôi không thích những gam màu lạnh trong khi ngôi nhà tôi mua có màu xanh nhợt nhạt.
Sau 3 ngày. Toàn bộ ngôi nhà đã khoác lên một màu lửa vàng cam. Tôi hài lòng đến sống tại ngôi nhà ấy.
Tôi đang nằm coi thời sự. TV đang đưa tin 3 nạn nhân bị giết hồi tháng trước. Đây rõ ràng là do một ma cà rồng làm. Nhưng con người sẽ không bao giờ tìm ra sự thật vì họ không biết và cũng không một mảy may suy nghĩ về sự tồn tại của ma cà rồng.
Olia vừa ra khỏi nhà. Tôi cảm nhận được điều đó. Tôi đợi một lúc lâu rồi mới ra khỏi nhà và đi theo mùi máu của hắn để hắn không phát hiện ra.
Tôi là con của Chúa Rồng. Tôi có khả năng giống như Chúa Rồng đó là tàng hình. Tuy nhiên đối với lão cáo già ấy thì tôi không thể không cẩn thận. Dù đang tàng hình nhưng tôi phải rất thận trọng.
Dường như Olia đã dừng lại. Mùi máu không di chuyển nữa.
Tôi cẩn thận đến gần để xem hắn đang âm mưu chuyện gì. Bất ngờ làm sao! Người mang trong người mùi máu ấy không phải là Olia mà là một cô gái. Và cái mùi hoa tử đinh hương kia không phải là mùi nước hoa của Olia mà là mùi cơ thể cô ta.
Thế là tôi đã hiểu rồi. Cô ta là mà cà rồng lai. Cô ta mang trong người mùi máu này là vì cô ta đã uống máu của Olia. Vậy ra cô ta là đồng bọn của Olia sao?
Cô ta có một thân hình khá gầy gò và mong manh. Khuôn mặt trông cũng đáng yêu. Mái tóc dài mượt mà thoang thoảng mùi tử đinh hương.
Cô ta đang đứng im lìm như một bức tượng, nhìn xoáy vào một căn nhà nhỏ bằng đôi mắt u ám.
Chợt cánh cửa căn nhà bất mở. Cô ta lao vụt vào một góc tối.
Tôi nhìn thấy một người phụ nữ đứng tuổi và một chàng trai trẻ đi ra. Người phụ nữ quay lại choàng tay qua cổ chàng trai rồi hai người hôn nhau thật thắm thiết. Sau đó người phụ nữ đi đâu đó và chàng trai kia đóng cửa lại.
Tôi quay qua nhìn cô gái, cô ta cũng đang nhìn chăm chăm về hướng ấy. Trong bóng tối, tôi nhìn thấy cái gì đó chảy ra từ khóe mắt kia. Chắc chắn đó không phải là nước mắt. Vì ma cà rồng không có nước mắt cũng không thể khóc. Ma cà rồng lai có thể khóc nhưng không khóc ra nước mắt mà khóc ra máu. Mùi tanh từ máu mắt cô ta sộc lên làm tôi hơi rợn người. Đôi gò má thon gọn trắng trẻo kia lem luốc máu.
Điều gì khiến cho một ma cà rồng bật khóc? Theo tôi nghĩ ma cà rồng vốn rất lạnh lùng và dường như vô cảm. Tại sao cô gái ấy lại khóc và đôi mắt kia lại tuyệt vọng đến như vậy? Một ánh mắt tuyệt vọng, bất lực và… thù hận.
Chẳng lẽ đó là người cô ta yêu? Hay đó là người yêu cũ? Hoặc là người yêu hiện tại mà tên đó lăng nhăng quen hai người một lúc? Tôi đoán thế. Có lẽ là như thế.
Cô gái bắt đầu đi theo người phụ nữ kia. Cô ta muốn đánh ghen sao? Hình như đúng rồi. Cô ta cứ lặng lẽ bám theo người phụ nữ ấy.
Theo tôi nghĩ ma cà rồng sẽ không đánh ghen đâu mà sẽ giết luôn đây. Nhiều khả năng cô ta sẽ hút máu người phụ nữ ấy.
Nếu cô ta làm thật thì tôi có nên cản không nhỉ? Chuyện này đâu liên quan đến tôi. Hơn nữa nếu tôi xuất hiện sợ là sẽ bứt dây động rừng. Olia sẽ biết điều đó. Nhưng nếu thấy chết mà không cứu thì có quá đáng lắm không?
Người phụ nữ kia đi vào bên trong một quán bar. Cô gái dừng lại bên ngoài chứ không vào theo. Cô đứng dựa người vào một cây cột điện. Im lìm và lẻ loi. Nhìn cô ta tôi chợt thấy trong lòng dâng nên một niềm thương cảm mặc dù tôi chẳng biết gì về cô ta.
Sau hai tiếng đồng hồ. Người phụ nữ kia trở ra cùng với một người đàn ông. Bọn họ đón taxi và đi đâu đó còn cô gái mang mùi hoa tử đinh hương kia lầm lũi trở về nhà.
Rốt cuộc là cô ta đang định làm gì? Cái dáng người mỏng manh đến đáng thương kia đang tính toán chuyện gì chứ?
Rốt cuộc cô ta và Olia đang tính toán điều gì? Nghĩ đến chuyện cô ta là đồng bọn với Olia, tôi thoáng thấy buồn buồn. Sẽ có một ngày chính tay tôi sẽ phải giết chết cô ta.