Đó chính là cô nàng cuồng tiền Tang Thủy Lan, thật vất vả mới chờ đến ngày nghỉ của mỗi tuần, nhờ sự giới thiệu của đồng nghiệp cũ, cô đi phát tờ rơi cho một câu lạc bộ thể hình sắp khai trương.
Tuy đây là dạng công việc phù hợp với người vừa học vừa làm, nhưng người phụ trách câu lạc bộ lại trả tiền công rất tốt, nên cô vui vẻ nhận. Cô mới biết được, người chủ mới của cô lại là ông nội của kẻ mà mấy tháng trước cô đã “tỏ tình”, là kẻ cô đã thề cả đời không gặp lại, cho nên, cô có nguy cơ phải đi tìm kế sinh nhai khác.
Có việc này cũng là do Hỉ Oa lừa cô, tên nhóc mập đó lúc nào cũng lải nhải là muốn báo đáp ân tình của cô, tốt bụng giới thiệu cho cô một công việc thu nhập cao, cô còn thấp thỏm đến đây xin việc.
Cũng không ngờ tới, chủ nhà này mới gặp cô một lần đã quyết đinh thuê cô, càng làm cô ngạc nhiên hơn chính là, đầu bếp nhà họ Nghê không chỉ lương cao hơn các nơi khác những hai lần mà mỗi tuần còn được nghỉ một ngày vẫn có lương.
Nhưng từ sau khi biết được Nghê Thần là cháu yêu của ông chủ, cô bắt đầu lo lắng mình có nên chủ động nghỉ việc, tránh gặp hắn lại càng xấu hổ.
Đúng vậy, xấu hổ. Mỗi lần nhìn thấy hắn, cô đều như đang diễn hài, mỗi lần đều ở trước mặt hắn bày trò hề.
Hỉ Oa bên cạnh hừ một tiếng nói: “Chị đừng quên mục đích kiếm tiền của chị, chẳng lẽ chỉ vì Nghê Thần là người thân với chủ nhà mà chị định bỏ công việc có thu nhập cao như này sao? Còn nữa, em giới thiệu chị đến đây làm, chính vì em biết tiền lương ở đây cao hơn những nơi khác, chị đừng có phúc không biết hưởng, coi lòng tốt của em như lòng lang dạ thú.”
Cô không nói gì, chỉ cảm thấy tên tiểu quỷ này bề ngoài thì đáng yêu nhưng ở trong chăn mới biết chăn có rận, nó chính là không có chút tốt đẹp nào.
May mà Nghê Thần chỉ ở lại biệt thự một đêm, từ đó về sau cô cũng chưa thấy hắn quay lại.
Nhân dịp nghỉ cuối tuần, cô nhận tờ rơi đến phát ở đây, mới không để ý một chút đã bị đám choai choai va phải, khiến tờ rơi bay lung tung.
Cô vội vàng nhặt chúng lên, đang trong lúc bực mình, không ngờ tới còn có người mắt gửi lên trời dẫm lên tờ rơi của cô, trên đó in lại một dấu giầy to.
Cô bực mình, ngồi xuống giật mạnh tờ giấy ra, nhưng người kia như cố tình không những không nhấc chân còn ấn chân xuống, như muốn phá việc của cô.
Tang Thủy Lan trời sinh bướng bỉnh, đối phương càng dẫm, cô càng kéo, hai người một đứng một ngồi, cùng thi xem ai thắng.
Đến lúc cô không cẩn thận xé rách tờ rơi kia, cô bực mình ngẩng đầu, muốn mắng cho tên điên kia một trận, nhưng vừa thấy khuôn mặt của cháu trai ông chủ, lời nói của cô đều nghẹn lại.
Cái khí chất đó, cái vẻ không để ai vào mắt, gần đây còn làm cô liên tục gặp ác mộng không phải Nghê Thần thì còn ai nữa.
Đi cùng anh ta còn có hai người bạn, mà một trong hai người trông rất quen.
Cô nghĩ mãi, chợt nhớ tới đó không phải chính là người đã cười cô ở cửa ngân hàng hôm trước sao?
Trí nhớ đột nhiên oanh một tiếng, có lẽ nào… lúc ấy, tên gọi Nghê thiếu là chỉ Nghê Thần?
Chẳng lẽ, hơn một tháng trước chiếc xe bị cô đạp vì năm mươi đồng chính là chiếc xe bảo bối của anh ta sao?
“Thật khéo, chúng ta lại gặp nhau rồi?”
Người nói chuyện chính là Sở Bác Nam.
Hắn với cô gái nhỏ trước mặt có ấn tượng vô cùng sâu sắc, bởi vì cô từng làm cho kẻ luôn lạnh lùng bình tĩnh như Nghê Thần có biểu cảm giống người.
Nghê Thần bước chân dẫm lên một nửa tờ rơi, từ trên cao nhìn xuống Tang Thủy Lan, “Theo tôi biết, cô đang có việc làm mà”.
Cô gái này, không phải là đầu bếp ở nhà họ Nghê sao? Thế nào lại chạy đến đây phát tờ rơi?
“Hôm nay tôi nghỉ”
Tang Thủy Lan kéo tờ rơi từ dưới chân hắn ra, tuy rằng bị xé rách nhưng cô không muốn tùy tiện vứt rác linh tinh, nên vẫn nhặt lại.
Sở Bác Nam cùng Kiều Dĩ Thâm nhìn thấy hành động cố chấp của cô đều lắc đầu cười, nhìn thấy tờ rơi bị rơi khắp nơi, liền giúp cô nhặt về. Chỉ có Nghê Thần, từ đầu đến cuối đều giữ cái tư thế cao ngạo đứng nhìn cô chạy qua chạy lại, nghiêng bên nọ nghiêng bên kia, mất bao nhiêu công sức cuối cùng cũng thu được hết tờ rơi về.
Nhìn bộ dạng đầy mồ hôi của cô, Sở Bác Nam tốt bụng đề nghị: “Chúng ta gặp nhau coi như có duyên, tôi mời, cùng đến nhà hàng của tôi ăn cơm trưa đi.”
Lúc nãy ngồi trong quán ăn nhìn thấy cô qua cửa sổ đang phát tờ rơi, bọn họ đồ còn chưa ăn đã vội chạy ra xem náo nhiệt, bây giờ bụng đều đang lên tiếng kháng nghị rồi.
Tang Thủy Lan cảm ơn hai người, cũng định đồng ý, nhưng vô tình nhìn thấy khuôn mặt lạnh như băng của Nghê Thần, cô so vai lắc đầu: “Không cần, tôi còn phải làm xong việc này…”
“Vào ăn cơm, nếu không cô sẽ bị đuổi việc”. Nghê Thần không khách khí nói những lời này, sau đó quay lưng đi vào nhà hàng.
Kiều Dĩ Thâm cùng Sở Bác Nam liếc nhau, cái chuyện uy hiếp người này thật không giống Nghê Thần mà bọn họ biết.
Cầm tập tờ rơi trên tay, Tang Thủy Lan vì câu nói kia mà run, cô vốn chỉ muốn kiếm thêm việc làm, cô cũng biết đầu bếp nhà họ Nghê là một công việc có thu nhập cao, cô chỉ không muốn theo họ vào nhà hàng.
Trở lại bàn ăn, thức ăn trên bàn vẫn còn đang bốc khói, người phục vụ thấy có thêm khách liền kéo ghế rồi nhanh nhẹn mang thêm một bộ bát đũa.
Kiều Dĩ Thâm cùng Sở Bác Nam đối với Tang Thủy Lan cảm thấy có hứng thú, không chỉ là sự kiện 50 đồng kia, mà chính là vẻ mặt của Nghê Thần khi cô xuất hiện, khiến họ tò mò muốn biết nội tình.
Vì thế, bọn họ coi Tang Thủy Lan như một món đồ chơi lạ cần nghiên cứu, cùng cô nói chuyện đông chuyện tây, thoải mái đùa giỡn, ngày càng thấy thú vị.
Chỉ có Nghê Thần từ đầu đến cuối không nói câu nào. Anh trầm mặt xuống, không phải vì nhìn thấy hai người kia bên trái bên phải kéo cô nói chuyện, làm anh nhìn chói mắt. Mà là vì chính mình thế nào lại kéo cô vào cùng ăn cơm với bọn họ?
“Khó có dịp gặp lộc ăn, ăn nhiều một chút.”
Sở Bác Nam nghĩ nhà Tang Thủy Lan khó khăn nên mới phải đi phát tờ rơi kiếm thêm thu nhập, nên không ngừng gắp món ăn cho cô.
Nhưng ngoài suy nghĩ của anh, sau khi ăn vài đũa, cô nhíu mày, bực mình lẩm bẩm nói: “Món lươn kho tiêu này có chút nhạt, tôm trộn salat không đủ lửa… Đây là bí đao sao? Màu sắc sao lại như này….”
“A” Hắn cười một cái, cảm thấy cô đúng là không có mắt nhìn đồ ăn, “Cô không biết nơi này cam kết đầu bếp đều là những người đạt giải thưởng lớn trên thế giới sao?”
Cô vô tội nháy mắt mấy cái: “Giải thưởng cấp quốc tế qua nơi này đã bị hạ xuống tình trạng này sao?”
Kiều Dĩ Thâm ở một bên xem trò vui nhìn bạn tốt đầy kinh ngạc, đồng thời có thêm vài phần kính trọng với khẩu khí chế nhạo của Tang Thủy Lan.
Nghê Thần vẫn không nói gì, bưng chén rượu, ánh mắt nhìn khuôn mặt bánh bao đáng yêu của Tang Thủy Lan.
“Tôi tốt bụng mời cô đến ăn cơm, cô thế nào lại còn chê” Bị xem thường Sở Bác Nam có chút tức giận, cảm thấy cô gái này quả là thiếu dạy dỗ.
Tang Thủy Lan bị ánh mắt của hắn dọa sợ, khẽ chu miệng, nhịn không được nhỏ giọng lầu bầu, “Cũng không phải tôi muốn vào, là do các anh kéo tôi vào mà…” Nói xong còn liếc Nghê Thần một cái.
Đúng lúc Nghê Thần cũng đang nhìn cô, cô vội quay đi tiếp tục ăn.
Nhưng vừa ăn cô vừa nhỏ giọng nói: “Đầu bếp này tay nghề thật không tốt, nếu thực sự hiểu cảm nhận của khách hàng sau khi ăn, chắc chắn sẽ không nấu như vậy”.
Sở Bác Nam giận tái mặt: “Hừ, cô giỏi đến đâu chứ, nếu cô có thể nấu ra món ăn ngon hơn so với đầu bếp của chúng tôi, tôi sẽ trả cô gấp hai lần lương tháng của đầu bếp đó. Cô dám không?”
“Thật chứ?” Nghe thấy được tiền, khuôn mặt cô liền trở nên rạng ngời.