Tang Thủy Lan cười híp mắt nhận phong bì tiền dày trước mặt, đem dáng vẻ ăn no đến không muốn động của Sở Bác Nam cùng Kiều Dĩ Thâm quẳng sang một bên.
Hai giờ trước, vì cùng Sở công tử đánh cuộc, cô dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, chạy tới phòng bếp làm vài món ăn.
Khi mang ra, mùi hương từ món ăn tỏa ra khiến những vị khách khác thèm chảy nước miếng, không tin được chính là Sở Bác Nam sau khi ăn thử liền cầm đũa không buông.
Nhìn bộ dáng chẳng ra sao của bạn, Kiều Dĩ Thâm lấy làm tò mò, kết quả sau khi nếm thử món ăn cũng cầm đũa không buông.
Cứ như vậy, hai người như gió cuốn mây bay đem đồ ăn trên bàn cho hết vào trong bụng, đến lúc hồi phục tinh thần lại mới phát hiện đã ăn quá nhiều, bụng no đến nỗi không muốn cử động nữa.
Đã từng bị một lần, lần này Nghê Thần thông minh hơn, không động đến đồ ăn cô nấu, bởi vì anh cũng không dám đảm bảo sau khi ăn đồ ăn cô nấu còn có thể tao nhã ngồi nhìn bạn tốt gặp họa.
Tang Thủy Lan, cô nàng này quả là quái thai, chẳng những tính cách kỳ quái, đến tay nghề cũng quái lạ.
Bọn họ đều là công tử con nhà giàu, từ nhỏ đến lớn đã nếm qua không biết bao nhiêu món từ bình dân đến cao lương mỹ vị, nhưng đồ ăn cô nấu lại có một loại ma lực kỳ dị, tùy tiện ăn một miếng cũng không thể phàn nàn.
Nhìn xem, hai người kia đúng là không có tiền đồ, bây giờ dùng từ ngoại hình nhếch nhác cũng không đủ để hình dung. Sở Bác Nam đáng thương, bưng cái bụng như sắp muốn nổ, hơi thở mong mang, giơ tay: “Tôi trả cô lương gấp đôi, cô tới đây làm bếp trưởng cho tôi đi…”
Không đợi Tang Thủy Lan trả lời, Nghê Thần bước lên trước mặt cô, không khách khí trừng mắt liếc họ Sở kia hai cái: “Thật ngại, cô ấy hiện là đầu bếp của nhà tôi”.
Trong ánh mắt khiếp sợ của hai người kia, hắn công khai đem cô ra khỏi nhà hàng, như muốn khẳng định với mọi người quyền sở hữu của hắn.
Vừa ra khỏi nhà hàng, Tang Thủy Lan liền lấy tập tờ rơi ra, dưới mắt nhìn của Nghê Thần cô chuẩn bị tiếp tục công việc.
Nghê Thần bị cô chọc giận, nhíu mày, lấy đống tờ rơi trên tay cô cho vào thùng rác.
“Này, anh làm gì vậy?” Cô vội vàng lao đến, muốn lấy lại đống tờ rơi từ trong thùng rác.
“Đi về với tôi.” Hắn kéo cô lại, lời nói ngạo mạn.
“Tôi còn có việc chưa làm xong”.
“Không phải hôm nay cô đã kiếm thêm được rất nhiều tiền sao.”
“Là người nói lời phải giữ lời”.
Hắn hừ một tiếng, “Vậy cô đối với tôi vì sao không nói lời giữ lời?”
Nói xong những lời này, Nghê Thần cũng tự muốn tát mình một cái.
Anh rốt cuộc là đang nói cái gì chứ? Aaaa đường đường là con thứ ba của nhà họ Nghê anh lại có thể vì một cô gái chập mạch mà làm ra hành động không giống với phong cách của mình như vậy chứ.
Cô vô tội chớp đôi mắt to nhìn hắn, nhỏ giọng nói: “Thật ra, nhìn điều kiện của anh, cho dù tôi không theo đuổi anh cũng sẽ có rất nhiều người theo đuổi anh mà.”
Anh bị cô chọc cho tức điên lên, không để ý tới lời nói của cô, kéo cô nhét vào trong xe.
Tang Thủy Lan thấy hắn nổi giận đùng đùng, thức thời ngoan ngoãn ở yên trong xe, thầm mắng mình đúng là miệng thối, mỗi lần sốt ruột đều nói ra những lời ngu xuẩn không lường trước được.
Cô thực ra chỉ muốn nói, với điều kiện của anh ta, chỉ cần lên tiếng thiếu gì các cô nàng kéo nhau đến tranh giành quỳ gối trước mặt anh ta ấy chứ. Cô tự biết mình là vịt con xấu xí chẳng dám vọng tưởng thành thiên nga.
Lần trước nói như vậy hoàn toàn là do tình huống cấp bách, nếu cho cô một cơ hội nữa, cô nhất định sẽ không chọn cách dọa người đó để cản anh ta.
Nghê Thần lái xe một đoạn, bỗng cảm thấy mình tức giận với cô thật vớ vẩn, quẳng bực mình ra sau, anh lên tiếng hỏi: “Lần trước ở quán café tại sao cô lại tỏ tình với tôi?”
Nhắc đến vấn đề này Tang Thủy Lan co người lại, một lúc sau mới ngập ngừng nói: “Lần đó là do tôi ăn nhầm đồ linh tinh nên mới làm loạn”.
Nghê Thần xiết chặt tay lái, đây là câu trả lời quỷ quái gì vậy? “Cô có biết ngày hôm đó thang máy của tòa nhà đó đã xảy ra sự cố không?”
Cô gật đầu rồi lại lắc.
“Rốt cuộc là biết hay không biết?” Tính nhẫn nại của anh sắp tới cực điểm.
“Mới đầu không biết, sau lại biết, bởi vì tôi…đã đọc trên báo”.
Hắn cười lạnh, “Cho nên, cô vì ăn nhầm đồ linh tinh nổi cơn điên đi tỏ tình với tôi, trong lúc vô tình lại cứu tôi một mạng ?”
Cô yên lặng cúi đầu, sợ hãi trước sự nhạy bén của anh. Nếu bị anh ta biết, ngày đó cô cố ý tỏ tình vì muốn cứu mạng anh ta, nói không tốt cô sẽ bị biến thành yêu quái bị phỉ nhổ mất.
Còn nhớ lúc đi học, có lần trên đường về nhà cùng các bạn, cô thấy một bà cụ không có chân trên đường, liền đến gần hỏi thăm, kết quả dọa cho các bạn sợ tới khóc thét, không lâu sau, các bạn cùng lớp không ai dám tới gần cô, không ai muốn làm bạn với cô.
Cảm giác bị cô lập vô cùng khó chịu, cô về kể cho ba nghe, ba cô nói mắt người bình thường không nhìn được những thứ cô nhìn thấy, nếu nói ra những gì cô thấy sẽ dọa người khác chạy mất.
Về sau lớn lên, cô mới dần hiểu được rằng, không phải ai cũng có thể chấp nhận dị năng này của cô, bởi vậy nhiều năm nay cô đều che dấu dị năng của mình khá tốt.
Cô chỉ muốn làm một người bình thường, nguyện vọng của cô thật sự rất đơn giản.
Giờ phút này đối mặt với ánh mắt nóng rực của anh ta, cô vẫn lựa chọn trốn tránh, “Nếu anh cảm thấy nợ tôi một mạng, tôi không ngại nhận tiền báo đáp của anh.”
“Két ------” tiếng phanh xe chói tai vang lên.
Tang Thủy Lan thiếu chút nữa thì đập đầu vào cửa kính phía trước, vội vàng bám chặt vào tay vịn cạnh ghế ngồi, hai mắt trợn lên: “Anh có bằng lái xe không hả?”
Nghê Thần hít một hơi sâu, ổn định lại bản thân, cái ý tưởng muốn nói chuyện cùng với cô nàng ngu ngốc này thôi bỏ đi, nếu không anh không dám cam đoan bản thân có ngăn được mình bóp chết cô không.
Chặng đường còn lại không ai lên tiếng, hắn đưa cô về biệt thự nhà họ Nghê.
Nghê Chính Đức cùng quản gia đang uống trà chơi cờ ở hoa viên, nhìn thấy hai người họ cùng trở về, đôi mắt già nua của ông nội Nghê đầy vẻ kinh ngạc.
Trong ấn tượng của ông, cháu trai trừ đầu tháng sẽ về nhà ăn cơm, thì cũng như các anh trai nó rất ít khi về nhà, hơn nữa, nếu ông nhớ không nhầm thì nó mới về vài ngày trước, thế nào hôm nay lại trở về nữa?
Cẩn thận nhìn lại, cùng đi với cháu trai còn có một cô gái, đó không phải chính là cô bé đầu bếp đáng yêu sao?
Ngược lại, Lý quản gia vô cùng bình tĩnh, hạ quân cờ xuống ăn một quân của ông nội Nghê. Vẫn chưa phát hiện mình sắp thua Lý quản gia, Nghê Chính Đức chỉnh lại kính mắt hỏi: “Tiểu Thần, sao cháu lại tới đây?”
Khuôn mặt tuấn tú lãnh đạm, Nghê Thần liếc nhìn ánh mắt tò mò của ông nội: “Đây là nhà của cháu, cháu không về nhà không phải rất kỳ quái sao?”
Ông nội Nghê bị cháu nói một câu, bất ngờ một chút, sau đó dùng ánh mắt sâu xa khó hiểu đánh giá hắn.
Nghê Thần bị ông nội dùng ánh mắt đó tìm hiểu khiến cả người không được tự nhiên, mất một lúc mới tìm được một lý do hợp lý để giải thích.
“Hàng xóm nhà cháu đang sửa nhà, ngày nào cũng ầm ĩ, nên cháu sẽ về nhà ở một thời gian” Nói xong, không để ý tới vẻ mặt hoài nghi của ông nội, hắn đi về phòng mình.
Tang Thủy Lan đi sau hắn không dám nói gì, ngẩng đầu chào ông nội Nghê rồi trở về phòng mình. Đúng lúc lơ đãng nhìn quanh, liền thấy một mỹ nữ dáng người khêu gợi đang bay theo Nghê Thần.
Đúng vậy, đó chính là mỹ nữ ở “Phiêu Động”.
Dựa vào kinh nghiệm nhiều năm gặp quỷ của cô, nữ nhân kiều diễm kia tuyệt đối là một con quỷ, mà nếu cô không nhầm, ánh mắt đối phương nhìn Nghê Thần tràn đầy tham lam cùng dục vọng một chút ý tốt cũng không có.
Tâm cô khẽ động, bản năng muốn tiến lên nhắc nhở hắn, nhưng đôi chân lại ương bướng đứng yên, thế nào cũng không thể bước đi. Một khi nói ra, sự thật cô che dấu bao năm qua sẽ bị công khai.
Ngay lúc cô đang do dự, Hỉ Oa lại xuất hiện, tiểu quỷ kia vẫn như trước, mập mạp đáng yêu, chỏm tóc buộc lên trời, cái mông tròn trắng nõn, mặc áo yếm màu đỏ thẫm, dùng đôi mắt to đáng thương nhìn cô.
Không đợi cô tỏ thái độ, tiểu quỷ kia đã bĩu môi, khuôn mặt như mếu, giọng nói yếu đuối: “Chị… hãy giúp em đi…”