Thẩm Tây Thời vẫn luôn cảm thấy chỗ tốt nhất của tình yêu người trưởng thành chính là có chừng mực.
Những đoạn tình yêu sau khi anh bắt đầu có công việc cũng như thế. Hợp thì gặp nhau, không hợp thì chia tay, biết bản thân mình muốn cái gì, lý trí, tỉnh táo.
Nhưng hiện tại anh giống như càng ngày càng yêu cô nhóc Tô Tử Khanh tinh nghịch đó.
Thời điểm hiểu chuyện có chừng mực, nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ trở thành một cô nhóc tinh nghịch, nũng nịu bám người, rất có tình thú.
Tô Tử Khanh cảm thấy từ khi bọn họ bắt đầu yêu đương, ừ, là từ ngày cô bắt đầu xác định mối quan hệ.
Từ ngày đó về sau, bọn họ hận không thể cả ngày dính ở ở bên nhau. Thẩm Tây Thời mang cô đi ăn ngon ở khắp nơi, mang cô đi công viên giải trí, xem phim điện ảnh, những chuyện mà các cặp tình nhân hay làm bọn họ cũng đều sẽ làm.
Cô thật sự không thể tin được tình yêu mà Thẩm Tây Thời nói đến lại là như vậy, ngọt ngào như vậy.
Những suy nghĩ nhỏ nhặt của cô anh đều luôn luôn ghi nhớ, giúp cô thực hiện.
Thậm chí Tô Tử Khanh cảm thấy bản thân mình đã trở lại thời gian học đại học, cái loại cảm giác yêu đương đơn thuần.
Đương nhiên, bọn họ cũng trải qua những chuyện mà các cặp tình nhân khác trãi qua, chia xa.
Thẩm Tây Thời đi công tác.
Hôm nay là ngày thứ ba, 8 giờ tối Tô Tử Khanh nhận được điện thoại video, cô mở khóa di động ra ấn nút nghe máy, gương mắt tuấn tú đẹp trai của Thẩm Tây Thời lọt vào tầm mắt.
Anh cởi bộ tây trang, cà vạt còn chưa có kịp cởi, đứng ở bên cửa sổ, mờ nhạt ánh đèn chiếu vào mặt anh tạo nên một cái bóng tuyệt đẹp, sau lưng là bóng đêm thâm trầm, nơi xa có hàng vạn ánh đèn.
Tô Tử Khanh không có lý có cảm thấy tâm bị rung động một chút.
Càng nhớ anh hơn.
Thẩm Tây Thời ngồi ở ghế sô bên bên cửa sổ, nhìn thấy người con gái mấy ngày nay không gặp, cô chắc là vừa mới tắm xong, tóc bên cổ vẫn đang còn ướt dầm dề, khuôn mặt đỏ ửng, trong mắt giống như có chút ánh nước, trong sáng mê người.
“Có nhớ anh không?” Thẩm Tây Thời nhìn cô, trong giọng nói có sự dịu dàng mà ngay chính bản thân anh cũng không phát hiện ra.
“Nhớ.” Tô Tử Khanh gật gật đầu, mày nhíu lại, miệng mím thành một đường, ậm từ một tiếng: “Nhớ đến ngủ không được…”
Nhìn bộ dáng làm nũng này của cô, Thẩm Tây Thời hít sâu một hơi, thật sự muốn sờ sờ đầu cô.
“Đêm mai đến chỗ của anh ngủ đi, ngoan nhé.”
Người phụ nữ của anh giống như chỉ có thể ngủ ở trên giường của anh mới có thể yên tâm.
“Được.” Mặt Tô Tử Khanh đỏ hồng, lại gật gật đầu.
“Mặc cái gì vậy?” Một tay Thẩm Tây Thời cở cà vạt, ném tới một bên, thấy dây váy Tô Tử Khanh mang không phải là váy ngủ ngày thường hay mang, mà là một mảnh sáng chói.
“Di chuyển điện thoại xuống dưới một chút, để anh nhìn xem.” Thẩm Tây Thời cách di động chỉ huy cô.
Tô Tử Khanh đưa camera điện thoại dời xuống, lộ ra cổ áo sơ mi cùng xương quai xanh tinh xảo.
“Mang… Áo sơ mi của anh.” Cô thành thật khai ra.
“A?” Thẩm Tây Thời cười: “Trộm áo sơ mi của anh khi nào vậy?”
“Chính là lần anh tịch thu nội y của em đó… Hừ.” Tô Tử Khanh tức giận mà nói.
Sớm như vậy đã có ý đồ xấu với áo sơ mi của anh.
“Lấy áo sơ mi của anh làm cái gì?” Giọng nói Thẩm Tây Thời hơi khàn khàn vang lên, anh cởi bỏ hai cái nút áo, nhìn chằm chằm làn da phía trước ngực lộ ra ngoài của Tô Tử Khanh.
“Ừm…” Tô Tử Khanh đem điện thoại đưa xa ra, lộ ra mặt, lại quay đầu không dám nhìn anh.
“Cục cưng, nói cho anh biết lấy áo sơ mi của anh làm cái gì?” Năng lực lấy lời khai của Thẩm Tây Thời vô cùng mê người, khá là xuất sắc.
“Sẽ mặc áo sơ mi, ngửi mùi hương của anh, sau đó… Tự sờ chính mình.”
Cô đem áo sơ mi của anh đặt ở đầu giường, mấy ngày giận dỗi kia ban đêm cô đều mặc đồ của anh, ngửi mùi hương của anh, giống như được anh ôm vào trong ngực, nhớ đến hình ảnh cùng cảm giác làm tình cùng anh, nghĩ đến dục hỏa đốt người. Sau đó, tự vuốt ve đầu vú của chính mình, dùng đồ chơi làm bản thân đến cao trào, xong việc lại chỉ cảm thấy càng thêm trống rỗng.
Thẩm Tây Thời thấy cô cúi đầu, đỏ mặt, lộ ra một mảnh cần cổ trắng nõn, mặc áo sơ mi của anh, lời nói phóng đãng như vậy gần như làm anh cứng ngay lập tức.
“Tự mình sờ như thế nào?” Thẩm Tây Thời để sát vào, đôi môi gợi cảm cùng yết hầu của anh được phóng lớn ở trên màn hình điện thoại. Anh hạ thấp giọng xuống, dụ dỗ cô: “Sờ cho anh xem, nhé?”
Tô Tử Khanh nhìn mặt anh , anh híp mắt lại, cổ họng cử động lên xuống, dụ dỗ người khác phạm tội.
Ma xui quỷ khiến thế nào cô lại đem điện thoại cố định lại, sau đó ngồi xuống một lần nữa.
Thẩm Tây Thời nhìn hai chân cô tách ra, ngồi quỳ, vạt áo áo sơ mi khó khăn lắm mới che khuất được cặp mông nhỏ của cô, lộ ra cặp đùi trắng nõn trơn bóng.
Cô đưa tay vươn hai cái nút áo ra, cặp ngực no đủ giấu ở dưới lớp áo sơ mi rộng rãi lúc ẩn lúc hiện. Ở cái khoảng cách này chỉ có thể nhìn thấy đôi môi của cô, một nửa khuôn mặt trên không có lọt vào khung hình, như vậy chắc là cô có thể thả lỏng hơn một ít, Tô Tử Khanh nghĩ.
Tay cô mơn trớn vạt áo của chính mình, lướt xuống dưới cách lớp áo sơ mi nắm lấy hai bầu nhũ thịt, nhẹ nhàng xoa nhẹ vài cái, sau đó đưa ngón trỏ ra vuốt nhẹ qua đầu vú.
Nơi đó lập tức liền đứng thẳng lên, ở trên lớp áo sơ mi nổi lên hai điểm nhỏ.
“Ngày thường anh sờ em như thế nào?” Thẩm Tây Thời nuốt nước miếng xuống, nhìn chằm chằm vào tay cô: “Ngón tay nhéo đầu vú, đúng, chính là như vậy, nắn nắn nó…”
giọng của anh trầm thấp, chậm rãi tiến vào lỗ tai cô , Tô Tử Khanh dựa theo lời nói của anh, đôi tay nhéo nhéo lên hai viên anh đào nho nhỏ của mình, nhẹ nhàng đùa bỡn.
“Ưm…” Cô nhẹ hừ ra một tiếng, như vậy trực tiếp kích thích đầu vú, nháy mắt cảm giác được có một dòng nước từ trong hoa huyệt chảy ra, theo sự kích thích không ngừng ở trên tay, tiếng rên rỉ càng không thể ngăn không được mà khuếch tán ra ngoài: “A ưm…”
“Cởi nút áo ra.” Thẩm Tây Thời nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô, cách lớp áo sơ mi màu trắng của anh mà xoa lộng hai điểm nhỏ ở bên trên kia, càng ngày càng không thỏa mãn, anh muốn nhìn thân thể ở dưới lớp quần áo rộng kia của cô, cơ thể mềm mại xinh đẹp, vì anh mà nở rộ: “Để anh nhìn xem.”
Tô Tử Khanh ngẩng đầu lên rên rỉ, đôi tay ngoan ngoãn mà dịch đến trên nút áo, một viên một viên mà đem chúng cởi bỏ, mãi đến khi bầu ngực trắng nõn từ trong vạt áo lộ một nửa ra ngoài.
“Thẩm, Thẩm Tây Thời…” Tô Tử Khanh thở hổn hển gọi tên anh, tưởng tượng đến ở đầu điện thoại bên kia, người đàn ông kia đang nhìn mình, nhìn bộ dáng dâm đãng này của cô, mật dịch của cô liền ngăn không được mà chảy đến càng nhiều hơn. Cô dám khẳng định bây giờ lớp vải ren mỏng kia đã ướt đẫm.
“Ngoan, anh ở đây.” Thẩm Tây Thời nhìn chằm chằm tay cô, nhìn cô chậm rãi đẩy vạt áo ra, xoa xoa nhũ thịt của chính mình, môi đỏ giương lên thở phì phò, gọi tên của anh, gọi đến cả người anh như bị lửa đốt.
“Cục cưng, để anh nhìn em nào.” Thẩm Tây Thời lại sát màn hình, thanh âm khàn khàn.
Tô Tử Khanh hơi ngửa ra sau một chút, một khuôn mặt nhỏ xinh xắn hiện ra trước màn hình điện thoại, mặt cô đỏ bừng, trong mắt mê man mang theo hơi nước, đôi tay nâng bầu ngực của mình, ngón tay nhéo đỉnh vú, nhẹ nhàng đùa bỡn chúng.
Cô nhìn người đàn ông màn hình bên kia, cổ áo rộng mở lộ xương quai xanh ra, khi nói chuyện yết hầu cử động lên xuống. Cô lại có loại ảo giác, giờ phút này thật sự đôi tay to rộng của anh đang âu yếm chính mình.
“Thẩm… Tây Thời.” Cô lại gọi một tiếng, vừa ngọt vừa mềm, ướt dầm dề mà nói: “Em muốn nhìn anh.”
Cô nhìn anh, nhìn chằm chằm vạt áo của anh, đường viền cổ áo lộ ra lộ ra xương quai xanh cùng yết hầu quả táo không ngừng dụ dỗ cô.
Thẩm Tây Thời cong cong khóe môi, đưa điện thoại di động cố định ở nơi xa trên bàn trà, ngón tay vuốt cái cúc áo, nhẹ giọng nói một câu: “Được.”
Ngón tay lướt lên cúc áo, một cúc lại một cúc, mãi đến khi cởi bỏ toàn bộ cúc áo, lộ ra cơ bụng mà Tô Tử Khanh yêu nhất.
Cô liếm liếm môi, nhớ tới cảm xúc mỗi khi coi chạm lên làn da kia, hôn lên nó: “Em tưởng sờ anh, muốn hôn anh… Rất muốn…”
Thẩm Tây Thời nhìn đầu lưỡi màu đỏ của cô chợt lóe qua, hơi ngửa đầu, híp mắt xoa xoa cằm: “Được, cho em hôn.”
“Trước tiên hôn chỗ này…” Anh giơ tay, đem ngón tay chỉ lên môi mình, nhẹ nhàng vuốt ve, âm thanh mềm nhẹ, không nhanh không chậm nói: “Hôn môi anh.”
“Lại hôn thêm một cái ở nơi này.” Ngón tay anh đi xuống, đầu ngón tay chỉ lên đỉnh yết hầu cao ngất của anh, yết hầu chuyển động, anh cười một tiếng: “Cục cưng của anh, thích nhất liếm mút yết hầu của anh.”
“Sau đó thì sao?” Ngón tay Thẩm Tây Thời đi xuống, nhìn cô, mặt mày mỉm cười: “Muốn hôn nơi nào?”
Tô Tử Khanh một tay chống giường, hơi hơi cúi người xuống, hai vú bởi vì động tác này làm xuất hiện một rãnh ngực thật sâu, một tay khác của cô chậm rãi vuốt ve đầu vú của chính mình, âm thanh mềm mại: “Muốn hôn… Hôn đầu vú của anh.”
“Được.” Sau đó Thẩm Tây Thời nhích lại gần, nửa nằm ra, ngón tay, theo tầm mắt cô đi xuống, mơn trớn hạt đậu nho nhỏ nổi lên trước ngực mình, đầu ngón tay ở kia mặt trên chọc chọc một cái, nó lập tức đứng thẳng lên.
Tô Tử Khanh nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của chính mình, đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm đầu vú nho nhỏ đang đứng thẳng lên ở bên kia.
Thẩm Tây Thời nhìn thấy biểu cảm của cô, cười một tiếng: “Phía dưới có ướt không?”
Tô Tử Khanh hơi mất tự nhiên mà vặn vẹo eo, cô đương nhiên là ướt rồi, cô đã sớm ướt từ lâu.
“Ừm…” Cô hừ một tiếng, mềm như bông: “Nhìn đến anh… Liền ướt.”
Thẩm Tây Thời cũng thật sự yêu sự thành thật của cô, nhìn khuôn mặt nhỏ hồng hồng của cô, biểu cảm kia vừa phóng đãng, vừa gợi cảm.
“Tự mình sờ sờ xem, ướt bao nhiêu.” Anh nhìn đầu ngón tay Tô Tử Khanh từ đầu vú lướt thẳng một đường đi xuống, tiến vào trong quần lót ren màu, chậm rãi hoạt động.
“Ngón tay… Bỏ vào đi.” Anh làm thanh thanh giọng nói, gập chân lên, một tay đặt ở trên đầu gối, điều chỉnh lại một tư thế thoải mái.
Tô Tử Khanh nhìn anh, lười biếng dựa vào ghế, vẻ mặt nghiền ngẫm, giống như là phải xem xét thật kỹ biểu hiện tiếp theo của cô.
Bị anh nhìn chăm chú vào, Tô Tử Khanh càng thêm động tình, ngón giữa kích thích ở môi âm hộ hai cái, thuận lợi mà tìm được miệng huyệt ẩm ướt ấm nóng kia, ngón tay trượt vào trong.
“A…” Ngón tay mới vừa đi vào, đã bị gắt gao bao lấy, cô thở phì phò, vừa thỏa mãn, vừa trống rỗng.
“Cử động một tý đi.” Thẩm Tây Thời nghe cô thở dốc, giống như mỗi lần anh tiến vào cô vậy, như mềm mại như vậy, quyến rũ như vậy.
Tay trái Tô Tử Khanh đẩy vạt áo sơ mi ra, lộ ra quần lót màu trắng, cô rút dây cột quần lót hai bên ra, đem tấm vải dệt hơi mỏng bỏ xuống dưới, một rừng cây nhỏ rậm rạp xuất hiện ở trước mặt Thẩm Tây Thời.