Thẩm Tây Thời nhìn cô chằm chằm, nhìn đầu ngón tay trắng nuột của cô đang ra ra vào vào ở giữa đám lông màu đen, ngẫu nhiên có thể nhìn được một ít thịt đỏ trong huyệt nhảy ra, cùng mật dịch sáng lấp lánh.
Hơi thở của anh ngày càng nặng nề, tay men theo đi xuống dưới bụng nhỏ, cởi bỏ cúc quần cùng dây khóa kéo, đem dương vật đã sớm cương cứng lôi ra ngoài.
Tô Tử Khanh đang đắm chìm ở dục vọng trung, mắt híp lại, tự mình thỏa mãn, trong lúc lơ đãng mở con mắt ra nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì lập tức không nhịn được trợn trong hai mắt, cuối cùng vẫn không thể dời tầm mắt đi được.
Cánh tay Thẩm Tây Thời đặt ở trên đầu gối, một bàn tay to lớn thon dài khác, khớp xương rõ ràng, giờ phút này anh đang nắm lấy côn thịt màu đỏ thẫm thô to, nhẹ nhàng mà vuốt ve lên xuống, anh tựa lưng vào ghế ngồi, hơi ngửa đầu, đôi mắt nheo lại, liếc nhìn cô, nhẹ nhàng thở hổn hển một tiếng.
Cả người Tô Tử Khanh giống như có điện chạy qua, bị giật đến tê dại, mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu, thông đạo chật hẹp lại trào ra mật dịch, bị ngón tay của cô ra ra vào vào quấy ra tiếng nước dâm mĩ.
Có lẽ, từ khi cô mở điện thoại ra nhìn thấy anh ngồi ở sau bàn lớn rộng rãi, quần áo chỉnh tề, bộ dạng giơ tay nhấc chân cấm dục kia liền làm cho cô ảo tưởng, tưởng tượng ra một người đàn ông lạnh nhạt như vậy nắm lấy dương vật của mình, ngửa đầu, cổ hồng hồng, bộ dáng chìm đắm ở trong dục vọng tự an ủi mình.
Đây là bí mật nhỏ cô giấu ở chỗ tối trong nội tâm của mình, chưa từng có người nào biết, Thẩm Tây Thời cũng không biết.
Giờ phút này Thẩm Tây Thời so với bất cứ lần tưởng tượng nào của cô cũng đều mê người hơn nhiều.
Anh cử động.
Tay anh bắt đầu đỡ dương vật của mình, cử động lên xuống, ngón tay kia lướt lên đỉnh quy đầu ấn một cái, nhẹ nhàng trêu chọc: “Muốn không?” Anh nhìn Tô Tử Khanh, ánh mắt nóng như lửa.
“Ư ư ư…” Tô Tử Khanh vừa thở gấp, vừa ậm ừ rên rỉ, nhịn không được lại cho thêm một ngón tay tiến vào.
Thật là đáng yêu.
“Làm sao vậy?” Thẩm Tây Thời bị bộ dáng này của cô chọc cười, khóe miệng cong lên: “Hai ngón tay còn chưa đủ sao?”
“Không đủ… Ngón tay không đủ.” Tô Tử Khanh liếm môi, chỉ cảm thấy vừa nóng vừa ngứa, tay trái cũng xoa ngực, lúc nhẹ lúc nặng xoa bóp nó.
“Vậy làm sao bây giờ?” Thẩm Tây Thời nhìn đầu lưỡi màu đỏ của cô đang tìm tòi ở bên môi, nhớ tới cảm giác nó liếm đỉnh dương vật của mình, vừa ẩm ướt vừa ấm áp.
“Ưm… Muốn dương vật lớn của anh trai.” Cô cắn môi, nhìn chằm chằm kia cây côn thịt bị giam ở trong ngón tay anh, càng ngày càng cứng: “Muốn dương vật lớn tiến vào.”
“Được.” Hơi thở của Thẩm Tây Thời nặng nề, anh bị bộ dạng đáng yêu thành thật mê người này của cô làm cả người nóng như lửa đốt: “Đi, lấy món đồ mà em yêu nhất lấy ra đi.”
Từ trước đến Tô Tử Khanh chưa bao giờ làm chuyện này trước mặt Thẩm Tây Thời, mặt cô đỏ lên, cả người cứng đờ.
Mãi đến khi Thẩm Tây Thời lại thúc giục cô một lần nữa, cô mới xoay người một chút, đứng dậy, quỳ bò ở trên giường, duỗi tay ra ngăn kéo tìm kiếm.
Tư thế này làm mông cô cong lên, tiểu huyệt hồng nhạt lấp lánh ánh nước, như ẩn như hiện ở trong vạt áo sơ mi, Thẩm Tây Thời nhìn thấy mà trong lòng ngứa khó nhịn, hận không thể ngay lúc này có thể đem côn thịt cứng nóng của mình thọc vào thật sâu.
Tốc độ trên tay anh nhịn không được nhanh hơn một chút, nhìn Tô Tử Khanh lấy ra một cây dương vật giả màu hồng nhạt, một lần nữa trở lại nằm trước màn hình.
“Trước tiên giúp anh trai liếm ướt đã.” Thẩm Tây Thời nhìn chằm chằm cô hơi hơi mở ra cái miệng nhỏ ra, hồng hồng đỏ đỏ khiến cho người khác muốn yêu thương.
Tô Tử Khanh nắm lấy dương vật silicon hồng nhạt, vươn đầu lưỡi ra dưới đáy dương vật liếm một đường hướng lên trên, giống như thời điểm cô giúp Thẩm Tây Thời làm vậy.
Thẩm Tây Thời nhìn đầu lưỡi nho nhỏ của cô đang liếm láp ở trên thân côn thịt thô to, liếm tới liếm lui làm cây dương vật trở nên ướt đẫm, trên tay anh hơi dùng lực, vẻ mặt chịu đựng.
“Ưm… Được rồi, muốn anh trai tiến vào.” Tô Tử Khanh lắc mông, cọ khăn trải giường dưới thân muốn lại giảm bớt cơn đói khát không chịu nổi của hoa huyệt.
Cô ngồi dậy tách ra hai chân ra, nắm cái đáy dương vật, đẩy môi âm hộ ra, đem quy đầu thô to nhắm ngay miệng huyệt đã dầm dề nước từ sớm của mình.
Thẩm Tây Thời nắm lấy đỉnh của mình, nhẹ nhàng đánh một vòng, ngửa cổ, giọng nói khàn khàn lên tiếng: “Tự mình chơi vào đi.”
Tô Tử Khanh không chớp mắt mà nhìn anh, trên tay dùng sức, dương vật hồng nhạt xâm nhập tiểu huyệt chật hẹp từng chút từng chút một: “Ừ… Đã ăn toàn bộ vào rồi…”
“Mông nâng lên đi.” Thẩm Tây Thời nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cô đỏ bừng, hai mắt nhắm lại, vẻ mặt hưởng thụ, hạ thân càng thêm sưng to.
“Mở mắt ra, nhìn.” Anh gắt gao nhìn chằm chằm vào căn dâm vật hồng nhạt kia, đang ra ra vào vào tiểu huyệt của Tô Tử Khanh, mang ra từng dòng mật dịch, phát ra tiếng nước lép nhép lép nhép.
Tô Tử Khanh mở nửa con mắt, nhìn người phụ nữ ở trong video, mặt mày đỏ ửng, khóe mắt lung linh ánh nước, môi đỏ vì dục cầu bất mãn mà cong lên, phát ra những tiếng kêu rên rỉ.
“Ưm… Mau một chút, anh trai… Mau hơn một chút.” Cô dựa vào đầu giường, một tay nhéo đầu vú, một tay nhanh chóng thọc vào rút ra.
Tốc độ trên tay Thẩm Tây Thời không tự giác được mà càng nhanh hơn, nắm chặt dương vật thô to, vuốt ve lên xuống: “Ưm… Nhìn xem bộ dáng của em bị anh trai chơi đi.”
Tô Tử Khanh nhìn màn hình, dương vật thô to của Thẩm Tây Thời nổi đầy gân xanh, giống như giờ phút này đang tàn sát bừa bãi ở trong thân thể của cô thật sự là côn thịt cứng vừa to vừa nóng của anh.
“Chỉ cho anh trai xem… Ưm… Chỉ cho, chỉ cho anh trai chơi… A ưm…” Cô đè cổ họng thét lên, một tiếng lại càng cao hơn một tiếng, cô chống vách tường hung hăng cắm vài cái, thét chói tai đạt đến cao trào.
Thẩm Tây Thời nhìn biểu cảm hút hồn của cô sau cao trào, bị tiếng rên nóng bỏng kia của cô kích thích, tay phải nhanh chóng bóp chặt quy đầu, tay trái thì vươn qua một bên lấy khăn giấy, phủ lên trên dương vật.
Cả người anh căng chặt, thấp giọng thở hổn hển vài tiếng, sau đó bắn ra ngoài.
Tô Tử Khanh thở phì phò, nhìn người đàn ông ở phía màn hình bên kia, đem dương vật giả rút ra ngoài lại chỉ cảm thấy càng thêm trống rỗng.
Cô không muốn côn thịt giả không máu không thịt này, cô muốn anh, muốn côn thịt nóng như lửa của anh hung hăng tiến vào, đem cô lấp đầy.
Hu hu hu, cô rất nhớ anh.
Thẩm Tây Thời không ở đây, Tô Tử Khanh cảm thấy hiệu suất công việc cũng như nhiệt huyết của mình đều thấp xuống, gần đây lãnh đạo tiếp không ở công ty, thật là cũng không có quá nhiều công việc để làm, thứ hai, cô vẫn cứ cảm thấy làm gì cũng không thể đề cao được tinh thần.
Tương tư đúng là một loại bệnh nha.
“Đàn chị.”
“Hả?” Tô Tử Khanh từ trên bàn ngẩng đầu lên, nhìn Trương Vũ Kiệt đứng ở trước mặt cô: “Có chuyện gì không, Tiểu Kiệt?”
“Em muốn nói là chị cũng khá cô đơn, lần trước cùng nhau ăn cơm cũng đã qua một khoảng thời gian, hôm nay muốn mời đàn chị cùng đi ăn cơm.” Tay Trương Vũ Kiệt đút ở trong túi quần, có hơi khẩn trương.
“Ừm…” Tô Tử Khanh nhẹ nhàng nhíu nhíu mày, hiện tại cô không tâm tư nghĩ những việc này, không có tâm trạng: “Lần sau đi, chị… Ừm, có chút việc.”
“Vậy… Được rồi, vậy hẹn lần sau vậy.” Trương Vũ Kiệt có hơi xấu hổ.
“Ừ, xin lỗi nha, chị tan làm trước.” Cô có chút buồn bã ỉu xìu.
“Đàn chị, chị không sao chứ? Thân thể không thoải mái sao?” Cậu ta có hơi để ý.
“Không có việc gì, chỉ là có chút mệt, chị đi về nghỉ ngơi trước.” Cô cầm lấy túi, chào hỏi Trương Vũ Kiệt rồi đi trước một bước.
Giờ phút này cô chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, ăn cơm tắm rửa xong thì chạy nhanh nằm lên trên cái giường lớn kia, đem bản thân mình bọc trong cái chăn có mùi hương của Thẩm Tây Thời, giống như chỉ có như vậy mới có thể làm giảm bớt sự nhớ nhung đối với anh.
Cô đã gửi tin nhắn cho Thẩm Tây Thời, Thẩm Tây Thời không có trả lời, ừ, có lẽ buổi tối anh vẫn còn có việc.
Tô Tử Khanh ở trên giường lăn vài vòng, cảm thấy không thể cứ tiếp tục như vậy được, quyết định đứng dậy đi tìm chút chuyện gì đó để làm, dời sự chú ý của mình.
Cô đi vào phòng làm việc, bên trên tấm thảm bên cạnh cửa sổ sát đất có trong chơi ghép hình của cô, là bộ Renault gồm 1000 miếng ghép của HEYE PUZZLE, cô đã làm được một nửa.
Cô rất thích trò chơi ghép hình, đây là bảo bối giúp cô giải tỏa áp lực, đắm chìm ở trong khối không gian vuông nho nhỏ, thật sự có thể quên đi thời gian. Có khi Thẩm Tây Thời ở phòng làm việc bận công chuyện, cô liền ngồi ở bên cạnh thảm chơi trò chơi ghép hình, không một tiếng động làm bạn với anh, rất ấm áp.
Cô bật đèn đặt dưới đất, vùi đầu vào đùa nghịch. Chơi được một lúc thì cảm thấy mệt mỏi, đứng lên rót chút nước uống uống, cầm điện thoại lên xem, đã là 9 giờ hai mươi phút, Thẩm Tây Thời vẫn không trả lời tin nhắn.
Hừ.
Không để ý tới anh.
Cô đi vào phòng tắm tắm rửa một cái, lại lấy một cái áo sơ mi từ tủ quần áo của Thẩm Tây Thời mặc vào, hiện tại bộ này gần như trở thành cái áo ngủ mà cô yêu nhất rồi.
Cô kết nối điện thoại di động với loa, bật chút âm nhạc, sau đó lại tiếp tục trò chơi ghép hình, cong chân, nâng má, cầm miếng ghép hình vuông nhỏ nhỏ, nhìn bên này này nhiều lần, lại qua xem chỗ đó.
Lúc Thẩm Tây Thời đẩy cửa tiến vào thì chính là nhìn thấy một cảnh tượng như vậy.
Tô Tử Khanh nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên, sau đó ngạc nhiên.
Thẩm Tây Thời đứng ở cửa phòng, anh ăn mặc áo sơmi, áo khoác tây trang móc ở trên cánh tay, dáng vẻ mệt mỏi.
Thấy cô gái nhỏ này ngây ngốc nhìn chằm chằm bộ dáng của mình thì anh cười, buông tây trang xuống vươn tay về phía cô.
Đôi mắt Tô Tử Khanh sáng lên, vui vẻ mà hô một tiếng, đứng dậy chạy tới, lập tức nhảy lên trên người anh, ôm chặt lấy anh.
Thẩm Tây Thời cười càng lớn hơn nữa, ngực chấn động: “Làm sao lại giống như con koala treo trên người anh vậy, cẩn thận.” Nói một phen rồi nâng mông cô lên, ổn định thân thể của cô.
“Tại sao anh lại về vậy?” Tô Tử Khanh không thể tin được: “Không phải còn hai ngày nữa sao?”
“Không phải người nào đó ở trong điện thoại, khóc thút thít mà nói nhớ anh, nhớ đến cả đêm ngủ không được…” Anh kề sát vào lỗ tai cô, hôn hôn mấy cái.
“Làm gì có…” Cách điện thoại, cái gì mà muốn anh yêu em đều có thể nói được, nhưng lúc này cô mới không thừa nhận đâu, hừ.
“Thật không?” Thẩm Tây Thời vỗ vỗ mông cô, nghiêng đầu cọ cọ vào cô: “Còn cãi bướng.”
“Không có, em xem em vẫn bình thường chơi trò chơi ghép hình đó.” Vẻ mặt Tô Tử Khanh kiêu ngạo, trên tay lại gắt gao ôm lấy cổ anh.
Thẩm Tây Thời đánh một cái lên mông cô, cô nhóc không lương tâm này, còn mệt anh không ngừng đẩy nhanh tốc độ, trở về sớm thời hạn, mà vật nhỏ này lại còn giả vờ rụt rè cái gì chứ.
“Lặp lại lần nữa, có nhớ không?”
“Không nhớ không nhớ…” Tô Tử Khanh vừa vặn vừa cười, há mồm cắn một cái ở bên cổ anh, hừ, ai bảo anh không trả lời tin nhắn của em, hại người ta làm gì cũng không thể tập trung.
“A… Còn dám cắn anh, chạy cái gì, lại đây cho anh!” Thẩm Tây Thời nhìn cô gái nhỏ cắn anh một cái thì nhanh chân chạy lấy người, vừa cởi ra cà vạt, vừa đi theo cô đi vào phòng ngủ.
Tô Tử Khanh nhảy lên giường, khi quay người lại thì Thẩm Tây Thời đã vào phòng, đang rút cà vạt chuẩn bị cởi cúc áo.
“Anh làm gì vậy?” Tô Tử Khanh nhìn thấy động tác cởi cà vạt của anh, vừa thong thả vừa gợi cảm, nuốt một ngụm nước miếng.
Thẩm Tây Thời cười cười: “Không phải em nói, muốn bị anh dùng cà vạt trói lại sao.” Anh đi đến bên mép giường, cúi người đến bên tai cô, thổi một hơi nói: “Trói suốt một đêm.”
Mặt Tô Tử Khanh bật đỏ, lần trước không cẩn thận đem ý nghĩ không an phận đối với anh trong lòng nói ra toàn bộ.
Thẩm Tây Thời đã sớm phát hiện, Tô Tử Khanh thích xem anh mang tây trang, ăn mặc càng nghiêm túc cô càng toát lên sự hăng hái, thậm chí có đôi khi sẽ để anh mặc nguyên bộ tây trang làm cô.
Thẩm Tây Thời nhìn vẻ mặt chờ mong của cô thì híp mắt lại, cầm cà vạt lên che mắt của cô lại.