Tần Tích nhìn Tần Mộ Tây: Tại sao con đi lâu như vậy?
Nhiều người xếp hàng chứ sao nữa ạ. Tần Mộ Tây hai tay vuốt vuốt, nói láo mắt cũng không nháy một cái.
Tần Tích hoài nghi nhìn bé: Nhưng con đi nhà vệ sinh xong sẽ trở lại từ bên kia chứ? Tại sao mới vừa rồi con từ bên này đi qua.
Đầu Tần Mộ Tây đầy vạch đen, mẹ có phải quá nhạy cảm hay không đây, tại sao bé trở về cũng nhìn thấy.
Nói, con có phải làm chuyện gì xấu sau lưng mẹ phải không? Tần Tích chống tay lên bàn.
Tần Mộ Tây thật không chịu nổi ý nghĩ của mẹ giống như trinh thám: Không có, nhưng đi nhà vệ sinh trở lại thấy một người quen, con đi qua lên tiếng chào hỏi, sau đó con trở lại từ bên kia.
Người quen? Một đứa bé như con mà có thể có người quen gì ở trong quán bar hả?
Tần Mộ Tây bưng ly nước chanh trước mặt chanh uống một hớp: Mẹ, ai nói con còn nhỏ không có bạn bè chứ, ý nghĩ của mẹ không khỏi quá lạc hậu rồi, bây giờ xã hội này, ra cửa nhờ vả bạn bè, cho nên duy trì quan hệ là rất cần thiết, mẹ già đi theo cậu huấn luyện cũng nhanh trở thành người rừng rồi!
Thằng nhóc thúi, dám nói mẹ của con là người rừng hả. Tần Tích một tay chống trên bàn, cúi người vỗ xuống đầu của bé.
Tần Mộ Tây sờ sờ đầu bị đánh, bất mãn nhìn Tần Tích: Mẹ, làm sao mỗi lần mẹ nói không lại con sẽ động thủ vậy chứ! Mẹ phải thay đổi tật xấu này đi.
Mẹ sẽ không thay đổi, lần sau sẽ bàn, mẹ sẽ treo ngược con lên đánh, hơn nữa còn treo lên nhiều kiểu để đánh nữa đó. Thằng nhóc thúi còn dám dạy dỗ cô.
Đầu Tần Mộ Tây đầy vạch đen, gặp phải một mẹ già như vậy, bé cũng coi như thắng.
**
Tần Tích phát hiện Tần Mộ Tây Việt càng ngày càng trưởng thành sớm rồi, một chút cũng không giống người bạn nhỏ thiên thần đáng yêu, quyết định đưa bé đến nhà trẻ để dạy dỗ thôi, tiếp xúc với nhiều với những bạn nhỏ đơn thuần một chút, tránh cho cả ngày một bộ dáng vẻ lão thành, mấy năm tiếp theo sẽ giống như Tiểu Lão Đầu thôi.
Sau khi Tần Mộ Tây biết tin tức này, giống như sét đánh ngang tai, lớn tiếng kháng nghị nói: Con không đi!
Gặp quỷ mới đi nhà trẻ để cho dạy dỗ, đều là một đám chảy nước mũi, đứa nhỏ ngốc mút ngón tay, bé mới không cần theo chân bọn họ cùng nhau đợi ở chung một chỗ đâu đấy.
Phải đi. Tần Tích muốn cho bé cảm thụ một chút niềm vui thú của tuổi thơ, mà không phải cả ngày đều cùng tiếp xúc với đánh đánh giết giết.
Con không đi!
Đáng tiếc cuối cùng người bạn nhỏ Tần Mộ Tây nói khô cả cổ họng, vẫn bị Tần Tích ném vào nhà trẻ, trước khi đi Tần Tích còn dặn dò với cô giáo: Nếu bé không nghe lời, hoặc nếu cúp cua thì gọi điện thoại cho tôi nhé.
Hai tay Tần Mộ Tây ôm ngực đứng ở một bên, trên mặt không có kiên nhẫn.
Cô giáo Jessyca ngồi chồm hổm xuống, dùng ánh mắt hoà nhã nhìn bé: Người bạn nhỏ Tần Mộ Tây có phải hay không, cô dẫn con đi lớp học xem một chút có được hay không.
Vốn là Jessyca muốn dụ dỗ bé, nhưng Tần Mộ Tây lập tức không thích lui về phía sau một bước, làm cho vẻ mặt cô giáo Jessyca có chút