Tần Mộ Tây vui mừng nắm lấy tay Cố Mộ Nghiêm: Cha, đi thôi.
Mặc dù biết đây chỉ là diễn trò, nhưng chợt nghe bé gọi mình như vậy, trong lòng Cố Mộ Nghiêm có một vệt cảm giác khác thường, ấm áp.
Tần Mộ Tây ngồi lên xe, thuận miệng lại gọi một tiếng: Cha, ngày mai cha đến trường học đón con có được hay không? Con không muốn đợi ở nơi đó, nhưng nếu như con tự mình rời đi, trợ giáo nhất định sẽ gọi điện thoại cho mẹ, mẹ biết nhất định sẽ tức giận.
Vạn Kiệt ngồi ở trước mặt, hơi kinh ngạc, Cố đại thiếu thế nhưng cũng có một ngày có thể giả mạo làm cha người khác.
Tại sao không muốn đợi ở nơi đó? Cố Mộ Nghiêm kiên nhẫn hỏi.
Tần Mộ Tây nhíu mày: Con không thích chơi đất dẻo cao su, không muốn chơi trò chơi cùng với bọn họ, quá ngây thơ! Hơn nữa bọn họ chỉ biết khóc thôi, lại rất ầm ĩ.
Tần Tích biết Tần Mộ Tây rất không đồng ý đi nhà trẻ, cho nên còn chưa có tan giờ học, cô phải đi đến nhà trẻ, muốn biết Tần Mộ Tây đang làm gì, nhưng đến lại phát hiện không thấy Tần Mộ Tây đâu cả, vừa hỏi trợ giáo thì nghe được câu trả lời làm Tần Tích kinh ngạc.
Cô nói cái gì? Mộ Tây được cha bé mang đi sao? Cha Mộ Tây ở đâu đến, anh trai nói cho cô biết, cha Mộ Tây đã chết, chẳng lẽ người chết còn có thể nhảy ra khỏi mộ hay sao?
Đúng vậy ạ, Mộ Tây gặp cha của bé rất vui vẻ. Trợ giáo gật đầu một cái.
Thằng nhóc thúi đáng chết, không phải là vì không muốn ở đây, tốn tiền mời một người giả mạo phụ huynh dẫn bé đi thôi, nhất định là như vậy, cô cũng biết Tần Mộ Tây sẽ không thật tốt đợi ở chỗ này mà.
Tần Tích xuống lầu, Hàn Thành Nghiêu đẩy cửa xuống: Mộ Tây đâu?
Đừng nói nữa, thằng nhóc kia tốn tiền mời một người giả mạo làm cha nó đến dẫn nó đi, vậy mà cô giáo cũng không gọi điện thoại cho tôi.
Hàn Thành Nghiêu khẽ nhíu mày, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu, hi vọng Mộ Tây thật sự tìm người giả mạo, mà không phải người đàn ông kia đến đón Mộ Tây đi.
Mặc dù Mộ Tây còn nhỏ, nhưng rất thông minh, chơi đã sẽ tự trở về thôi, chúng ta ăn cơm trước thôi.
Hừ, lát nữa gặp nó, không thể không đánh cái mông nó mà! Tần Tích nhăn mũi.
**
Tần Mộ Tây và Cố Mộ Nghiêm ngồi ở trong phòng ăn ăn cơm, bởi vì Mộ Tây ở đây, cho nên Cố Mộ Nghiêm đặc biệt lựa chọn một vị trí dựa vào góc an tĩnh, vừa ăn vừa nói: Con có muốn gọi điện thoại cho mẹ con hay không, nếu không mẹ con đến nhà trẻ không thấy con nhất định sẽ rất lo lắng.
Mẹ không thấy con biết ngay con đã tự mình đi về, trước kia cũng thường như vậy, cho nên con và mẹ đã quen rồi, không sao đâu mà. Tuy nhiên có lúc mẹ sẽ đồng ý với bé sẽ tới đón bé, nhưng mẹ quá bận rộn không có đến, thì bé sẽ tự mình trở về thôi.
Vạn Kiệt cảm thấy cách mẹ con bọn họ chung đụng thật sự giống như bạn bè, thật sự muốn biết mẹ của Mộ Tây là ai,