Tuy nói như thế , nhưng cơn buồn ngủ vẫn tuôn đến trong lòng của nàng , quên đi ! Dù sao trước hết tìm một chỗ nằm rồi nói sau …. Lập tức tìm một góc,nằm xuống .
Toàn bộ những chuyện bất ngờ xảy đến , sớm đã khiến cho tinh thần Hoàng Thi Hàm đi xuống .Bởi vậy , ngay khi vừa nằm xuống chỉ trong nháy mắt Hoàng Thi Hàm đã đi vào mộng , một hồi mộng ngao du sướng khoái.
Trong lúc ngủ mơ , nàng vẫn còn trải qua những việc kỳ ngộ không thể lý giải kia , đặc biệt nhất là cuối cùng trong lúc nàng nhận lấy thịt mà lão thái bà đưa cho nàng , sảng khoái ăn thì mùi vị ngọt ngào tuyệt vời làm cho nàng đang ở trong mộng thoáng hiện lên một nụ cười .
Nhưng mà , nụ cười trên mặt không giữ được lâu , nguyên nhân là giữ trừng nghe thấy thanh âm hoảng hốt của Lão thái bà , khiến nàng không thể không từ trong mộng tỉnh lại .
“Cô gái trẻ ! Cô gái trẻ ! Sao mới ngày đầu tiên ngươi đã quên yêu cầu của lão thân …” Thanh âm kia như có như không , vừa như mơ lại vừa như thật .
Hoàng Thi Hàm ngồi dậy , lắc lắc đầu , đem con sâu ngủ đuổi ra sau , sau đó mới đáp lại : “Đang yên đang lành , bà làm gì thế làm cho người ta không ngủ được !”
Trong không khí hồi lại thanh âm của Lão thái bà : “Cô gái trẻ , chẳng lẽ ngươi đã quên ước định trước đó chủa chúng ta ? Ngươi không muốn phối hợp cùng lão thân ?”
“Bà có phiền hay không a !” Hoàng Thi Hàm quát một tiếng “Tôi đang mệt chết đi được , bà lại còn khiến tôi không thể ngủ được…” Nàng lập tức nằm xuống , gáy to ngủ.
Thật kỳ quái , tiếp sau đó nàng thật sự không còn tiếp tục nghe thấy thanh âm của lão thái bà . Chỉ sau một lúc , nàng lại tiếp tục đi vào thế giới trong mộng .
Nàng hi vọng bao nhiêu sau khi tỉnh khỏi giấc ngủ , sẽ phát hiện mình vẫn còn đang ở Đài Đông , bên cạnh còn có Tiểu Linh cùng Tú Tú ; đáng tiếc ý nguyện không thành , nàng thật sự đang nằm ở trong động , dù là ai , cũng không có cách nào thay đổi sự thật này .
Nếu bà ta không muốn hại mình , thì tại sao thừa dịp mình ngủ say lấy hết đồ ăn thức uống trong động đi , hơn nữa hoàn toàn không có để lại thư từ gì ?
Hoàng Thi Hàm nghĩ không ra nguyên do , chỉ biết ngồi lặng người trước cửa động , trong lúc bất tri bất giác , bóng đêm yên tĩnh đã buông xuống mặt đất.
Cũng không biết đã qua bao lâu , Hoàng Thi Hàm đã cảm thấy bụng đói kêu ùng ục , hơn nữa cái loại cảm giác miệng lưỡi khô đắng lại càng khiến nàng không thể chịu đựng được .
Hoàng Thi Hàm làm ra biểu tình thực cổ quái . “Bà không phải sư phụ tôi sao? Bây giờ tôi sắp chết dói , sao bà không quan tâm chút nào ?”
Lão thái bà không đáp hỏi lại . “Ngươi trái một câu bà già chết tiệt , phải một câu bà già chết tiệt ; trong mắt ngươi có thể coi ta đây là sư phụ sao ?”
“Tôi ...” Hoàng Thi Hàm nói quanh co một hồi , sau đó lúng túng nói : “Lão bà bà , ngươi đừng nóng giận chứ … Ngươi không rõ , ở niên đại của tôi lớn lên , rất ít dùng đến danh từ ‘sư phụ’ này , thật sự là tôi gọi không quen miệng thôi .”
“Được , nếu vậy sau này ngươi có thể gọi là là lão bà bà , lão thân không miễn cưỡng .” Lão thái bà dừng lại một lúc , tiếp đó lại nói : “Vấn đề ăn uống của ngươi , ngươi yên tâm , việc lúc trước lão thân đáp ứng với ngươi tuyệt đối làm được,” Lời vừa dứt , bà đưa tay vào trong tay áo , lấy ra một bình sứ trắng , mở ra , một viên sáp cầu to trơn xuất hiện trong lòng bàn tay.
“Đây là cái gì?” Hoàng Thi Hàm khó hiểu.
Lão thái bà không đáp , ngón tay nhẹ nhàng sờ , viên sáp cầu kia vỡ ra thành hai nửa , chỉ thấy một viên thuốc đen to chừng hạt châu từ sáp cầu lăn ra .
Sau khi Lão thái bà thấy nàng ăn viên thuốc , trên mặt đột nhiên thoáng xuất hiện một nụ cười cực kỳ quỷ dị , “Lão thân đi ra ngoài một chút , nếu ngươi có chuyện gì , kêu to ta một tiếng là được …” Nói xong , bà đã bước một bước dài biến mất khỏi cửa động .
“Này , sao bà có thể nói đi là đi …” Nói đến đây , một luồng máu nóng phút chốc từ lòng bàn chân Hoàng Thi Hàm cuộn lên , thẳng tới ót ; sau đó toàn thân nàng bỗng nhiên có một loại khô nóng không có cách nào kháng cự .
Cái loại cảm giác này giống như đang đặt mình ở giữa liệt hỏa đang hừng hực cháy , máu trong cơ thể càng giống như núi lửa đang sôi trào điên cuồng , khiến cho người khác không thể chịu đựng được .
Tại sao lại như vậy ? Hoàng Thi Hàm nghĩ hoài không hiểu .
Nàng nghĩ đây chỉ là một loại hiện tượng ngắn ngủi , nhưng thân thể của nàng càng lúc càng nóng hơn , giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bốc cháy , cuối cùng hóa thành tro tàn.
“Trời ạ ! Mình sắp chịu không nổi … Mình sắp nóng chết mất …” Chỉ qua một thời gian ngắn , lý trí của nàng hiển nhiên bởi vì cơ thể không thể chịu đựng được cảm giác khô nóng khó hiểu này , thân bất do kỷ cởi xiêm y .
Trong chớp mắt , Hoàng Thi Hàm đã cởi xuống hết , trần như nhộng . Nhưng mà , hiệu quả rõ ràng không được .
“Này , bà già , vừa rồi bà cho tôi ăn là cái gì ?” Mơ hồ , Hoàng Thi Hàm cuối cùng cũng nhớ tới mấu chốt của vấn đề , nhưng không biết có thể tìm được đáp án hay không .
Nàng rống lớn , cảm giác khô nóng trong cơ thể sinh sôi không ngừng lan tràn khắp cơ thể nàng tới từng tế bào , mỗi một lỗ chân lông , khiến cho nàng hoàn toàn đánh mất lý trí.
Lão thái bà không nghĩ ngợi gì nói : “Nếu ngươi kiên trì hăng say tu luyện , hành công khẩu quyết trên thạch bích , nhanh thì nửa năm , tất có thể đạt tới tuyệt hảo ; ngược lại thì vô kỳ , lão thân cũng không dám nói xằng .”
“Nửa năm a! Lâu như vậy !” Hoàng Thi Hàm lè lưỡi “đó thực là những năm tháng buồn chán đó!”
Lão thái bà không cho là đúng . “Chỉ cần ngươi toàn tâm toàn ý tu luyện nghiêm túc , thời gian lẽ nào còn có thể tồn tại .” Hoàng Thi Hàm chăm chăm nhìn bà , cẩn thận nhai nuốt từng câu từng chữ.
Lão thái bà mỉm cười với nàng , “ngươi giống với lão thân , đều là người có cửu huyền âm mạch trên người , cho nên lão thân có thể hiểu suy nghĩ của ngươi . Ngươi yên tâm đi ! Nói không chừng bằng tư chất của ngươi không đến nửa năm liền có thể thành , bây giơ cần làm bản thân bối rối chứ ? Nếu cần cái gì , gọi ta một tiếng là được .” Lão thái bà chỉ tay lên trên thạch bích , cười nói : “Ta sẽ ở trên đầu!”
Hoàng Thi Hàm men theo tay bà ngưng mắt nhìn lại , lúc này mới phát hiện phía trên có một cái động nhỏ , khó trách lúc trước bà ta luôn như có như không nhưng lại biết nàng không nằm ở trên giường Ngọc Thạch , thì ra là như vậy .
“Cô gái trẻ ! văn tự trên tín bích cùng hĩnh vẽ ngươi hãy thu hết lại , ngươi chỉ cần theo thứ bản thân nhìn thấy , tuần tự diễn luyện từng chút , tin rằng trong tương lai không lâu , nội lực trong cơ thể ngươi sẽ đạt tới cảnh giới thu phát tự nhiên . Lão thân tại đây chúc ngươi thành công .” Nói xong những lời này , Lão thái bà lại thâm sâu liếc mắt nhìn nàng một cái , lập tức thả người , vọt khỏi động , bóng dáng tức thì biến mất .
“Bộ Ngọc Nữ thập tam kiếm vốn là chỗ đứng của lão thân trên giang hồ , là bí mật không truyền , người trong giang hồ muốn tìm lão thân tuyền thụ nhiều vô kể . Bây giờ ngươi may mắn trở thành đệ tử độc truyền của lão thân , hi vọng sau khi học thành , tiếp tục phát huy loại trừ những chỗ yếu của nó , giữ gìn tinh thần công lý chính nghĩa của võ lâm Trung Nguyên , vì dân chúng mưu phúc lợi…” Lão thái bà trong miệng thì thào nói xong , nhưng chiêu thức trong tay chưa nghỉ , một lần lại một lần , để Hoàng Thi Hàm ngắm nhìn như si như say .
Trong Binh khí phổ , đao xếp hạng nhất , kiếm thứ hai , nhưng tuyệt không phải kiếm khó địch với đao . Kiếm nhẹ hơn so với đao , khi sử dụng linh hoạt xảo quyệt hơn , đó là điều mà đao cồng kềnh không theo kịp.
“oh !” Hoàng Thi Hàm nhịn không được nói leo “Vậy đao có ưu thế là gì?”
“Đao làm người , nội lực trong đó tất phải có chỗ hơn người , bởi vậy đao phần lớn là binh khí mà nam nhân lựa chọn để tu luyện. Điều kiện đòi hỏi trước tiên là , nam nhân nhờ vào dương cương khí , nội lực chung quy so với một cô nương vẫn thâm hậu hơn . Khi ngươi ứng đối cùng với người dùng đao thì chỉ cần tránh va chạm với binh khí , một khi nội lực không bị lưu mất , không bị đánh tan ,sẽ tìm ra sơ hở trong đao pháp của đối phương , một kích đắc thủ , đấy là con đường nhất định thắng .” Lão thái bà kiếm chiêu vừa phát vừa thu lại , xoạt một tiếng , kiếm đã vào vỏ . “Vi sư đã diễn luyện xong , ngươi có thể nhìn ra những thứ gì ?” Hoàng Thi Hàm lắc đầu “Thực ra ngươi chưa luyện xong , tổng cộng ta nhìn được mười hai chiêu kiếm của ngươi .”
Lão thái bà ha ha cười . “Hảo nhãn lực , vì sư quả nhiên không nhìn nhầm , ngươi quả nhiên là kỳ tài khó gặp .” Trên mặt bà tràn ngập vui mừng .
Dừng một lúc , tiếp đó nàng lại nói : “Chiêu thức mười ba vốn là tinh túy của Ngọc Nữ thần kiếm , chiêu thức vừa ra , kiếm tất thấy máu mới có thể trở vào bao. Bởi vậy , vi sư dự định chờ ngươi học xong mười hai chiêu thức trước , sau khi thuần thục sẽ tiếp tục truyền thụ cho ngươi .”
“ Còn học nữa?” Hoàng Thi Hàm sững sờ.
“Thực ra đây cũng không phải học gì , mà là cần chiêu kiếm sắc bén , trên đỉnh núi tuy là đất cằn sỏi sạn , nhưng luôn có nhiều chim bay thú chạy . Vi sư không muốn vô cớ tổn thương tới sinh linh vô tội , cho nên mới trên đường thu chiêu , không muốn lại bị ngươi liếc mắt một cái là nhìn thấu .” Trải qua nửa năm ở chung , Hoàng Thi Hàm cảm giác được lão bà bà thực ra là một người cực thiện lương . Nhưng mà nàng không rõ , vì sao lão bà bà lại coi trận luận võ kia là mục tiêu lớn nhất cuộc đời mình ? bà hẳn phải là người không màng tới danh lợi mới đúng chứ!