Trên mặt Lão thái bà biểu lộ thần sắc cực kì nghiêm túc “ Đối với ngươi mà nói , hôm nay là một giai đoạn cực kì quan trọng , vi sư sẽ giúp ngươi đả thông hai mạch Nhâm Đốc , hi vọng ngươi có thể chuyên chú một chút , ngàn vạn lần không được để xảy ra sai sót gì mới được .” Đả thông hai mạch Nhâm Đốc là mục tiêu cuối cùng của người tập võ , Hoàng Thi Hàm cũng từng trộm thử qua đáng tiếc nàng gần như hao hết toàn bộ nội lực cũng khong cách nào đột phá được , sau đó nàng liền quên bãng đi.
Nàng hoàn toàn không rõ liệu hai mạch Nhâm Đốc nếu được đả thông ,võ công sẽ tiến tới trình độ nào đây ? Hay là …?
Đang lúc nàng vẫn đang miên man suy nghĩ , bên cạnh bất ngờ vang lên thanh âm của Lão thái bà , “Tiểu nha đầu , mau ngưng thần nín thở , ôm nguyên cố thủ ,đừng băn khoăn trong lòng nữa.” Hoàng Thi Hàm nghe vậy , vội thu liễm tâm thần , hai mắt nhắm lại , chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn tiến vào cảnh giới vong ngã .
Dần dần , bên trong đan điền ngưng tụ một khối khí lớn giống như mười mũi tên nhọn hướng tới tứ chi bách hài ; đi được mười hai vòng , toàn bộ hơi thở tụ lại ở hai mạch Nhâm Đốc , trì trệ không tiến , như thể gặp phải một lực cản cực mạnh .
Hoàng Thi Hàm tiếp tục phát công , cố gắng phá tan lực cản vô hình , đáng tiếc không như ý nguyện , cho dù nàng dốc hết toàn bộ sức lực , vẫn không thể đột phá .
Sắc mặt Hoàng Thi Hàm tới nhợt giống như tờ giấy , mồ hôi to như hạt đậu trượt xuống theo khuôn mặt …. Quần áo đã ướt đẫm .
Nội lực tích tụ lâu ở hai mạch Nhâm Đốc không thể đột phá khỏi lực cản bắt đầu từ từ tán loạn , chẳng mất bao lâu , khí tức cường đại lại như vạn mã lao nhanh theo tứ chi bách hài rồi quay về đan điền .
Tuy nhiên , sức lực Hoàng Thi gần như hao hết , lúc này nàng căn bản không thể điều khiển được hơi thở . Nếu không phải mượn ngoại lực từ bên ngoài , nàng chắc chắn huyết mạch sẽ không chịu được , cuối cùng đứt hết mà chết , nếu không cũng là tẩu hảo nhập ma , trạng thái dẫn đến đánh mất tâm thần.
Hoàng Thi Hàm vẫn không buông bỏ , cắn răng khổ sở chống đỡ , nhưng nội lực của nàng dù sao cũng có hạn . Thời gian một chán trà qua đi , nàng đã hoàn toàn mất đi khả năng phát công lực , chỉ mặc cho hơi thở cường đại nghịch lui trở về.
“Nha đầu ! Tiếp tục chống đỡ . Thành công hay không , sinh tử tồn vong thực ra ở trong nháy mắt này…” Lão thái bà khẽ quát một tiếng , đồng thời chưởng phát ra như điện , trong chớp mắt đem song chường dán vào sau lưng Hoàng Thi Hàm , đem nội lực của bản thân , liên tục không ngừng truyền vào trong cơ thể của nàng .
Có nội lực phụ trợ , khí tức chạy toán loạn trong cơ thể Hoàng Thi Hàm lần thứ hai tụ lại , khí tức hai người hợp nhất , toàn lực hướng đến lực cản chết tiệt kia mà tiến công .
Sự tình liên quan đến tính mạng hai người , Lão thái bà đương nhiên không dám phớt lờ , huống chi bà tiêu phí thời gian suốt hai năm trên người Hoàng Thi Hàm , bà tuyệt không có phép chuyện gì phát sinh trong gang tấc này .
Giống như Lão thái bà trước đó đã đoán , Hoàng Thi Hàm chỉ cảm thấy hai mạch Nhâm Đốc liên kết một chỗ phút chốc vỡ tan thành một lỗ nhỏ . Khí tức cường đại của hai người hợp nhất như thủy ngân tiết ra nhằm đến ỗ nhỏ kia , lỗ nhỏ sau đó thành lớn , càng lúc càng lớn …
Ơ hà ! Thành công … Trong lòng Hoàng Thi Hàm không kìm được mừng như điên ,không khỏi nhạy dựng lên , giống như kẻ điên đứng ở đỉnh núi nhảy nhót .
Mũi chân của nàng điểm một cái , thân mình linh hoạt nhẹ nhàng giống như chim yến , đây là hiện tượng trước kia chưa từng có . Nàng biết rõ võ công của mình lại tinh tiến ba thành , dĩ nhập cảnh giới.
Lão thái bà không cao hứng như tưởng tượng , lúc nãy bà đã hao tổn không ít nội lực trên người Hoàng Thi Hàm , bà nhất định phải kịp thời điều tức , bổ sung nguyên khí khi nãy đã hao tổn . Hai chân bà lập tức co lại , hai mắt nhắm nghiền , như lão tăng nhập định vận khí điều tức.
Sau một hồi yên lặng thật dài , Lão thái bà mới từ từ mở hai mắt , nhìn thấy tình cảnh trước mắt không khỏi ngẩn người . “Nha đầu , đang yên đang lành ngươi khóc cái gì ?”
Hai mắt Hoàng Thi Hàm lưng tròng , biểu tình trên mặt rất kì lạ “ Ta rất vui mừng … Lão bà bà , cảm ơn hết thảy những gì ngươi làm với ta …”
Lão thái bà cười khẽ “Hai thầy trò chúng ta còn phải khách khí sao .” Bà lập tức đứng lên , đi đến một bên , nhặt lên một đại đao.
Khi bà đối mặt lần thứ hai với Hoàng Thi Hàm biểu tình trên mặt hết sức cổ quái mà Hoàng Thi Hàm trước nay chưa từng thấy .
“Chọn kiếm của ngươi , toàn lực tiến chiêu với ta !” Âm điệu của Lão thái bà càng nói càng trở nên lạnh như băng .
Lão thái bà làm như hoàn toàn không nghĩ đến tình thầy trò , mỗi chiêu không chỉ ngoan độc đến cực điểm , thậm chí còn muốn lấy tính mạng của nàng . Đây không phải là đang luyện công , đây là đang liều mạng a !
Hoàng Thi Hàm tuy rằng muốn làm rõ đây là chuyện gì , vì sao lão bà bà phải làm như vậy? Nhưng nàng nắm được đối phương xuất đao chỉ có sáu chiêu , nhìn như bình thường không có gì khác lạ nhưng trong đó ẩn hàm sát ý biến hóa thất thường , người khác không dám khinh thường .
Đao pháp trên tay Lão thái bà tuy rằng đảo đi đảo lại sáu chiêu , nhưng mỗi một chiêu ra tay đao pháp lại biến hóa bất đồng , nhất thời khiến cho Hoàng Thi Hàm hoa mắt bối rối , hoàn toàn bị bà kiềm chế không cho xuất chiêu , thoắt cái bị dồn vào thế bị dộng , khó có thể chống đỡ .
Ba mươi hiệp qua đi , Lão thái bà đột nhiên điên cuồng hét lên một tiếng , đao mạnh xoay tròn , xoát một tiếng , đao nhọn đam về hướng ngực Hoàng Thi Hàm .
Hoàng Thi Hàm toàn lực ứng chiến , lực chú ý toàn thân đặt lên tay phải đang cầm đao của Lão thái bà , trong lúc bất chi bất giác nàng đã dùng hết kiếm thứ mười hai trong ngọc nữ thập tam kiếm .
Lão thái bà cười ha ha . “ Chẳng qua chỉ là chút da thịt bị tổn thương , không có gì !” Bà từ trong túi lấy ra Kim Sang dược , rắc lên vết thương .
“Đây là binh khí vi sư năm đó đeo bên mình , tên là ‘Phục Ma kiếm’ , ngay hôm nay vi sư truyền cho ngươi , hi vọng lần đi ra giang hồ này hết thảy đều thuận lơi. Phục Ma kiếm bề ngoài không thu hút nhưng khi Hoàng Thi Hàm cầm kiếm lên tay , từ từ rút kiếm khỏi vỏ bao thì ánh mắt không khỏi sáng ngời.
Người trẻ tuổi này tuổi chừng hai mươi lăm , hai mươi sáu , dáng người cao gầy , mi thanh mục tú , ngũ quan coi là đoan chính nhưng ánh mắt nhìn lên Hoàng Thi hàm vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy biểu tình suy tính .
Hoàng Thi Hàm lúc này thị lực kinh người , tuy rằng kinh nghiệm duyệt người không phải nhiều nhưng mà nàng lại rất dễ dàng phát giác trên cái cằm của người trẻ tuổi kia có một nốt ruồi , hơn nữa ánh mắt còn mập mờ , vẻ mặt bỡn cợt , vừa nhìn đã biết là một nam nhân hư hỏng .
Có phải nam nhân hư hỏng trên đời này đều đễ dàng hấp dẫ ánh mắt nữ nhân hay không ? Hoàng Thi Hàm cũng không rõ . Nàng chỉ biết lúc này đang ngồi trong tửu lâu là đủ , mà người trẻ tuổi kia lẻ loi một mình , cùng với những bàn tốp năm tốp ba lớn tiếng có vẻ là không giống .
Nhìn nhìn , trong bất tri bất giác tiểu nhị đã đặt toàn bộ món lên mặt bàn , không coi là nhiều , chỉ có bốn món một canh , cũng đủ một mình Hoàng Thi Hàm hưởng dụng.