- " Không biết Thụy Miên công chúa muốn cá cược cái gì? "
Lúc này, Bắc Mạc Trì không khỏi lên tiếng hỏi.
Hắn cảm thấy có mùi vị âm mưu ở đây nha! Chưa chi mà Lương bảo bảo đã chấp nhận rồi, khi mà hắn còn chưa kịp phản ứng.
Thụy Miên cười càng thêm rạng rỡ, ngón tay chỉ về phía Nguyệt Tích Lương.
\- " Vẫn nghe nói Tích Lương quận chúa của Cảnh Lăng không chỉ tư sắc hơn người mà còn là tài nữ khó gặp. Cầm, kỳ, thi, họa đều tinh thông. Chi bằng đấu với ta một trận, như thế nào? "
Mặc dù đã dự liệu từ trước, nhưng khóe miệng Nguyệt Tích Lương vẫn run rẩy kịch liệt.
Thật không ngờ, khả năng nói dối không chớp mắt của nàng ta tốt như vậy.
Cái gì mà tài nữ khó gặp?
Ta phi!
Nhìn vào tuổi của lão nương đi. Dù có học từ trong bụng mẹ cũng không thể tinh thông cả bốn món được!
Đúng là ỷ thế hiếp người!
Mà đúng như nàng nghĩ, nữ tử thời cổ đại này thật là không thú vị, nhắc đến cá cược, thi thố thì không có gì khác ngoài cầm, kỳ, thi, họa.
Nếu là Nguyệt Tích Lương lúc trước, chắc chắn nằm mơ cũng không thể thắng được Thụy Miên.
Dù gì thì nàng ta cũng là công chúa của một nước, từ nhỏ đã học tập mấy thứ nhạt nhẽo này.
Không giỏi giang thì cũng phải biết chút ít da lông.
\- " Thụy Miên công chúa, thế này có vẻ không tốt lắm. Tích Lương mới chỉ có tám tiểu đầu... "
Bắc Mạc Trì nhăn mày, cố ý giải vây cho Nguyệt Tích Lương.
\- " Có gì mà không được? Chính miệng nàng đã đáp ứng cá cược rồi! "
Thụy Miên cao ngạo liếc mắt về phía nàng.
Đúng là tiểu oa nhi miệng còn hôi sữa. Ngu ngốc!
Nàng ta cũng không tin là mình không thể thắng được đứa nhỏ tám tuổi.
\- " Nhưng mà... "
Bắc Mạc Trì còn muốn nói thêm điều gì nữa thì đã bị Nguyệt Tích Lương cắt ngang.
\- " Thi thì thi! "
Nàng cao giọng hô, thân thể nhỏ bé nhảy ra khỏi lòng Bắc Mạc Quân.
Đã mất công gài bẫy rồi, sao có thể bỏ qua được cơ chứ?
Đúng vậy! Tất cả đều nằm trong sự tính toán của Nguyệt Tích Lương.
Nàng phải công nhận, Nguyệt Tích Lương trước kia không thể thắng.
Nhưng nàng cũng không phải là nàng ấy nha!
Không phải chỉ là cầm, kỳ, thi, họa thôi sao?
Còn làm khó được nàng?
Nên nhớ, bao nhiêu năm giả trang tài giỏi, hiền thục thì cũng phải có bản lĩnh thực sự mới được.
\- " Ha ha! Tốt lắm! "
Thụy Miên không hề kiêng kị, lớn tiếng cười.
Trong nhận thức của nàng, Nguyệt Tích Lương phải thua không thể nghi ngờ.
\- " Này, ngươi có nắm chắc không? "
Bắc Mạc Quân lo lắng tiến lại, hỏi nhỏ.
Quả thật hắn chưa từng thấy nàng thể hiện cầm, kỳ, thi, họa bao giờ.
Nếu có... thì chỉ là mấy bức tranh vẽ xằng bậy của nàng mà thôi. Cái đó không thể mang ra thi thố được a...
Nguyệt Tích Lương cười gian xảo, trong lúc này cũng không quên hốt bạc của trượng phu tương lai.
\- " Hắc hắc, có bao nhiêu phần nắm chắc... tùy thuộc vào ngươi đưa bao nhiêu bạc nha! "
Trán Bắc Mạc Quân chảy xuống ba đạo hắc tuyến. Hắn đen mặt từ trong ngực móc ra một cái chìa khóa tinh xảo ném cho nàng.
\- " Nếu ngươi thắng, cả bảo khố Nhị vương phủ sẽ là của ngươi! "
Nguyệt Tích Lương bắt được chìa khóa, suýt chút nữa thì chảy cả nước miếng.
Này cũng quá hào phóng đi?
Xem ra, lần này không thắng không được rồi.
\- " Mỹ nam, chờ lão nương đến quét sạch khố phòng của ngươi, ha ha! "
Nàng vỗ bộ ngực phẳng lì của mình, cực kỳ tự tin nói.
Xong xuôi, nàng đổi ngay sắc mặt, quay sang ngây thơ hỏi Thụy Miên.
\- " Công chúa tỷ tỷ, chúng ta bây giờ lấy cái gì ra cá cược nha? "
Như được hỏi trúng vấn đề, nàng ta hí hửng trả lời.
\- " Nếu bản công chúa thắng, ngươi phải từ chối hôn ước với Nhị vương gia và không bao giờ được tiếp cận chàng nữa! "
Nguyệt Tích Lương nghe vậy thì cười lạnh trong lòng, giả bộ đắn đo một lúc rồi khó khăn gật đầu.
\- " Ừm... đồng ý! "
Sau lại như bừng tỉnh ra, tiếp lời.
\- " Nhưng nếu ta thắng đâu? "
\- " Ngươi thắng? Ngươi muốn gì ta cũng đáp ứng! "
Thụy Miên cười khinh miệt. Căn bản không thèm để ở trong lòng.
\- " Nga ~ ... "
Tự tin như vậy?
Nghiêng đầu nghĩ ngợi giây lát, hai con mắt Nguyệt Tích Lương liền lóe sáng.
Có rồi!
\- " Tích Lương không cần gì nhiều, chỉ cần công chúa tỷ tỷ quỳ xuống sủa ba lần tiếng chó là được... "
\- " Ngươi... "
Cả khuôn mặt Thụy Miên trở nên xanh mét.
Như thế thì quá nhục nhã.
\- " Không làm được sao? Vậy thì không thi nữa... "
Nguyệt Tích Lương chán nản phất ống tay áo, chuẩn bị đi về.
Thấy thế, Thụy Miên liền cắn răng hô to.
\- " Ta đồng ý! "
Hắc hắc!
\- " Nhưng ta đổi ý rồi! Thêm một điều kiện nữa... "
Nàng vô sỉ nói.
\- " Ngươi... "
Thụy Miên thốt không thành lời, nhưng cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.
\- " Nói đi! "
\- " Trong vòng bảy năm, Mạc Thanh không được động binh với Cảnh Lăng! "
Nguyệt Tích Lương trực tiếp ném ra một quả bom.
Đây mới là mục đích thực sự của nàng.
....
Yên tĩnh!
Bây giờ tất cả mọi người trong đại điện đều cảm thấy ngỡ ngàng, không thể tin nổi vào tai mình nữa.
Quận chúa là đang nghĩ đến Cảnh Lăng ư?
Một tiểu oa nhi như quận chúa mà có thể nghĩ được cho quốc gia như vậy sao?
Bảy năm.
Nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài. Bất quá, nó có thể thay đổi rất nhiều thứ...
Ví như... binh lực!
Cả Bắc Mạc Quân và Bắc Mạc Trì cũng không thể ngờ được nàng sẽ ra điều kiện như vậy.
Nếu đoàn sứ giả đồng ý mà nói, thì không thể tốt hơn!
Cái họ cần bây giờ chính là thời gian a...
\- " Thế nào? Đồng ý sao? "
Nguyệt Tích Lương nhướng mày hỏi lại lần nữa.
\- " Cái này... "
\- " Không được! "
Luân vương vội vàng đứng bật dậy, nói lớn.
Hắn cảm thấy nữ oa này có lẽ không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.