Sầm Cẩm lại trợn mắt, đó là Tô thị ngồi xuống trước giường nàng, nhẹ giọng gọi nàng rời giường.
Nàng mê mang trợn tròn mắt, quay đầu xem sắc trời còn u ám ngoài cửa sổ, cũng không rõ vì sao lúc này Tô thị gọi nàng.
Tô thị vừa bảo nha hoàn xông nóng xiêm y cho nàng, vừa nói: A Cẩm, nên dậy. Chúng ta phải xuất môn.
Nàng hơi nghiêng đầu, vẫn không hiểu.
Tô thị liền tiếp tục kiên nhẫn giải thích: Hài tử ngốc, ngươi bệnh đến hồ đồ. Đã quên hôm nay là ngày mấy.
Sầm Cẩm cũng không biết Tô thị nói là ngày đặc biệt gì, cũng không dám hỏi nhiều, sợ hỏi tiếp, người khác liền phát hiện ra nàng không đúng.
Vừa rửa mặt chải đầu trang điểm, nàng thay một thân áo dài trắng, chải tóc kiểu trái đào khuê trung nữ nhi gia mới có thể trải, trên búi tóc chỉ trang điểm mấy cành ngân trâm.
Nàng vẫn cứ không quen mình đã thay đổi thân thể, nên cũng không soi gương.
Từ trước Lâm Cẩm Nghi yêu nhất tự soi gương, cực kì yêu quý dung mạo mình. Tô thị yêu thương khẽ vuốt khuôn mặt nữ nhi bởi vì sinh bệnh mà gầy yếu, cho rằng nàng cảm thấy mình khó coi mới như vậy, nhân tiện nói: Ở trong lòng nương, A Cẩm chúng ta là đẹp mắt nhất. Sau này nghỉ ngơi hai ngày, sẽ khôi phục bộ dạng lúc trước.
Sầm Cẩm cúi đầu, hơi mím môi, cũng không giải thích gì.
Thu thập thỏa đáng xong, Tô thị bảo nha hoàn cầm kiện áo choàng da chồn bạc phủ thêm cho nàng, mang theo nàng cùng nhau đi ra ngoài.
Lâm Ngọc Trạch đã sớm thu thập thỏa đáng, chờ ở bên ngoài. Hắn mặc cẩm bào màu nguyệt bạch, tuy rằng đã gần bốn mươi tuổi, nhưng cũng phong thần tuấn lãng, mặt trắng không nói, xem qua chỉ hơn hai mươi, chính là rất xanh xao, nhìn có chút tiều tụy.
Thấy mẹ con các nàng đi ra, vẻ mặt Lâm Ngọc Trạch cũng nhu hòa hơn, nói: tiểu A Cẩm chúng ta hôm nay sắc mặt xem ra tốt hơn nhiều.
Sầm Cẩm và Trung Dũng hầu phủ lui tới tuy ít, nhưng vẫn nhớ được cữu cữu hồi nhỏ thích nhất dẫn mình đi chơi, còn cho mình ngồi ở trên vai hắn cũng không tính là lớn. Lúc này thấy hắn, tự nhiên cũng cảm thấy thân thiết, mỉm cười nói: A Cẩm đã khỏe, ngài không cần lo lắng.
Lâm Ngọc Trạch cũng cười cười với nàng, chỉ là vẻ buồn rầu giữa hai mắt vẫn không giảm.
Bên ngoài gió lớn, chúng ta cũng không nên ở đây nói chuyện, đi Thuận Hoà đường thỉnh an trước.
Vừa nói chuyện, một nhà ba người đồng loạt đi tới Thuận Hoà đường nơi hầu phu nhân ở.
Sầm Cẩm đối vói Trung Dũng hầu phủ cũng coi như quen thuộc, trên đường cũng không nhìn chung quanh, chỉ nhắm mắt theo phía sau Lâm Ngọc Trạch và Tô thị, thường thường vụng trộm ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai người phía trước dắt nhau đi, trong lòng cũng đã có chút kỳ quái.
mẫu thân Kỷ thị của nàng lúc trước ở bên tai nàng thường xuyên nhắc tới, nói mợ nàng tự tung tự tác, vô cùng không đúng, vi phạm luân thường, còn nói Tô thị khẳng định là bị người chỉ vào mắng ở sau lưng.
Nhưng Sầm Cẩm ở trong thân thể biểu muội đã mấy ngày, nàng nhìn ra cữu cữu và mợ cảm tình vô cùng tốt, hạ nhân cũng đều thập phần tin phục mợ, ngay cả ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu cho người đến đưa thuốc bổ, cũng không quên cho mợ nàng vài câu quan tâm động viên, hiển nhiên là thập phần thích bà, cũng đau lòng bà.
Không giống mẫu thân Kỷ thị nàng, mặc dù ở Sầm phủ cẩn thận chặt chẽ, còn giúp cha nàng nạp thiếp, cất nhắc nha hoàn, cũng không có được đãi ngộ thế này.
*
Đoàn người rất nhanh đến Thuận Hoà đường. vợ chồng Trung Dũng hầu đều đã trang phục chỉnh tề ngồi ở chính phòng.
Nhìn thấy Sầm Cẩm, Trung Dũng hầu phu nhân liền vẫy tay cười bảo nàng tiến lên.
Sầm Cẩm quy củ hành lễ.
Trung Dũng hầu phu nhân từ ái trêu ghẹo nói: tiểu A Cẩm Chúng ta sinh bệnh một lần, người cũng ổn trọng. Ngày xưa giống như con khỉ bên người ta, khi nào thì quy củ như vậy.
Trung Dũng hầu cũng cười nói: A Cẩm chúng ta lớn lên, ổn trọng mới tốt.
Sầm Cẩm cúi mắt, trong lòng có chút bồn chồn nói: A Cẩm đã nhiều ngày ở trên giường suy nghĩ rất nhiều chuyện, cảm thấy mình đã lớn, sau này thật nên ổn trọng hơn. Nàng và biểu muội quả thật rất không giống nhau, sao có thể nghĩ tới biểu muội đã là đại cô nương mười bốn tuổi, hành lễ với đối trưởng bối cũng không làm.
Trung Dũng hầu phu nhân cũng lơ đễnh, thân ái nóng nảy lôi kéo nàng ngồi xuống bên cạnh, vuốt tay nàng nói: Ngươi sao tay lạnh như vậy, là trên người không đủ ấm áp? Nói xong cho người đem chậu than chuyển đến gần hơn, còn bảo nha hoàn bưng lò sưởi tay đến.
Sầm Cẩm trong lòng ấm áp hòa hợp, cũng có chút chua xót. Nàng nhớ hồi nhỏ ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đối xử với mình so với biểu muội còn thân thiết ân cần hơn, nếu không phải sau này đi lại ít, cũng sẽ không xa lạ như vậy. Hơn nữa khoảng cách gần, nàng mới phát hiện ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu đã già đi rất nhiều, tóc bạc trắng, trên mặt cũng nhiều nếp nhăn, càng làm cho nàng cảm thấy khó chịu.
Nói chuyện, còn có nha hoàn tiến vào bẩm báo: Lão thái gia, lão phu nhân, đại công tử và đại tiểu thư đến.
Trung Dũng hầu gật gật đầu, nha hoàn liền kéo mành, đưa đại công tử Lâm Bác Chí và đại tiểu thư Lâm Phương Nghi vào phòng.
Lâm Bác Chí mặc một thân trù bào cổ tròn xanh ngọc, thân hình cao lớn, bộ dạng tuấn lãng, đã là thiếu niên lang mười mấy tuổi.
Lâm Phương Nghi còn lại một thiếu nữ xinh tươi, quần áo màu xanh nhạt, váy thêu bách điệp như ý nguyệt, mặt mũi thanh tú, chỉ có thể xem như tư sắc trung bình.
Sầm Cẩm lúc này mới nhớ tới, cữu cữu ngoại trừ đích nữ nhi mợ sinh ra, phía trước còn một đôi trai gái thứ xuất.
Nhà bình thường trong kinh có con cái, chưa nói là quan viên huân quý, chỉ nhà giàu phổ thông, lúc con còn chưa cưới vợ tuyệt đối sẽ không cho phép thứ xuất sinh trước. Nếu để ý, đến thiếp thất cũng sẽ không an bày, nhiều nhất vụng trộm có thông phòng nha hoàn, đợi đến lúc chính thức thành thân, trong nhà có chủ mẫu, chủ mẫu sẽ để nha hoàn thông phòng gả ra ngoài, hoặc là cất nhắc thành di nương.
Tình huống giống như Lâm Ngọc Trạch, chưa thành thân đã có một đôi trai gái thứ xuất, ở kinh thành tuyệt đối là không lên được mặt bàn, làm cho người ta lên án.
Bất quá Sầm Cẩm cũng biết một ít chuyện xưa của Trung Dũng hầu phủ:
Nghe nói năm đó Trung Dũng hầu ra ngoài hành quân đánh giặc, phu nhân Trung Dũng hầu xuất thân võ tướng, theo chồng xuất chinh, để một đôi trai gái lại cho lão hầu gia, lão phu nhân.
Lão hầu gia, lão phu nhân tuổi già, lại phá lệ sủng nịch nam tôn duy nhất, phá lệ chiều Lâm Ngọc Trạch, chậm rãi khiến tính tình hắn sai lệch. Thế cho nên lúc vợ chồng Trung Dũng hầu đánh tan quân địch, khải hoàn hồi triều, bên người Lâm Ngọc Trạch đã có vài phòng di nương. Đợi vợ chồng Trung Dũng hầu bắt đầu thu thập cục diện rối rắm, lại đúng lúc hai phòng di nương của Lâm Ngọc Trạch đều hoài thai. Vợ chồng Trung Dũng hầu vốn không muốn lưu lại hai hài tử này, nhưng bất đắc dĩ lão phu nhân đau khổ cầu xin, nói mình không sống được bao năm, chỉ ngóng trông có thể sớm ngày nhìn thấy chắt trai.
vợ chồng Trung Dũng hầu cũng không có cách nào, đành phải để hai hài tử lại.
Khi đó Lâm Ngọc Trạch bên ngoài có thanh danh hoàn khố, hôn sự vốn khó khăn, hơn nữa phía sau có một đôi trưởng tử trưởng nữ thứ xuất, khó mà nói cầu thân.
Trung Dũng hầu cũng buông bỏ phong thưởng toàn thắng năm đó, ở trước mặt tiên đế thay hắn cầu hôn sự, mới có thể cưới về Tô thị xuất thân đích nữ chi thứ hai.
thân thế Tô thị nói đến cũng có chút nhấp nhô, nàng vốn là đích nữ chi thứ hai Tô thị. Nhưng một trận phong hàn mang phụ thân nàng đi. Mẫu thân nàng kiên trinh, không muốn tái giá, cứ như vậy thủ tiết cùng hai con sống qua ngày.
Tô thị thân là trưởng nữ chi thứ hai, từ nhỏ chiếu cố mẫu thân ốm yếu, dẫn theo đệ đệ còn nhỏ, luôn luôn phụng dưỡng đến khi mẫu thân qua đời, nhìn đệ đệ cưới vợ xong, mới nguyện ý làm mai nên trì hoãn nhiều năm.
Tiên đế có một vị Tô quý phi, đồng tông đồng tộc cùng Tô thị, cảm niệm hiếu tâm của nàng, vừa đúng lúc phát sầu vì hôn sự của nàng, liền ở trước mặt tiên đế nhắc qua một câu. Đúng lúc Trung Dũng hầu cầu đến ngự tiền, tiên đế mới đem bọn họ chỉ thành một đôi.
Tiên đế tứ hôn, vốn hai người đều tuổi không còn nhỏ, gia thế xấp xỉ, xem như xứng đôi.
Lại không ngờ, Tô thị qua cửa rồi, hiếu thuận cha mẹ chồng, chấp chưởng việc bếp núc, ước thúc trượng phu, thật sự quản được Lâm Ngọc Trạch, không tới hai năm, kinh thành đã không còn Lâm Ngọc Trạch thanh danh hoàn khố, coi như là một giai thoại.