Hai ngày này bên ngoài có chút lạnh hơn, cho nên Sầm Cẩm cũng nhìn rất rõ ràng Lâm Bác Chí và Lâm Phương Nghi trên mặt bị lạnh có chút đỏ lên.
Bất quá lúc này vợ chồng Trung Dũng hầu đối bọn họ cũng không quan tâm như lúc trước với Sầm Cẩm. Nhìn huynh muội bọn họ hoàn lễ, Trung Dũng hầu nhân tiện thể nói: Canh giờ cũng không sớm, chúng ta đi thôi.
Mọi người lên tiếng đáp.
Nha hoàn nâng Trung Dũng hầu phu nhân, vợ chồng Trung Dũng hầu cùng sóng vai đi ra ngoài.
Có chuyện gì cần một nhà ngoại tổ lớn như vậy lũ lượt cùng đi? Sầm Cẩm đi phía sau trong lòng có chút kinh ngạc.
Đoàn người chậm rãi ra phủ, vợ chồng Trung Dũng hầu đi đàng trước dẫn đầu, Lâm Ngọc Trạch và Tô thị theo phía sau, Sầm Cẩm chậm hơn bọn họ nửa bước, về phần Lâm Bác Chí và Lâm Phương Nghi đi sau mọi người một đoạn lớn.
Sầm Cẩm thường thường quay đầu nhìn bọn hắn, trong lòng cũng kỳ quái. Bọn họ tuy rằng là huynh muội thứ xuất, nhưng đến cùng là hai hài tử sinh ra sớm nhất, thế nào trước mắt lại không được coi trọng chút nào.
... Cũng khó trách mẫu thân Kỷ thị của nàng đã nói mợ không đúng, không giống Sầm phủ các nàng, huynh đệ tỷ muội đều ở một chỗ, thật không có phân biệt.
Cửa Trung Dũng hầu phủ đỗ ba chiếc xe ngựa, vợ chồng Trung Dũng hầu thượng lên chiếc đầu tiên. Lâm Ngọc Trạch cưỡi ngựa, Tô thị lôi kéo Sầm Cẩm lên chiếc xe ở giữa kia.
Trong xe ngựa trải đệm mềm mại, bề mặt xốp mịn, kê bàn thấp đặt lò nhỏ pha trà, rất ấm áp.
Tô thị cởi áo choàng trên người Sầm Cẩm, để nha hoàn đun trà nóng trên lò cho nàng, thấy nàng uống xong rồi, sờ sờ gò má nàng có độ ấm, đau lòng nói: Ngủ một lát đi, thân mình con vừa tốt, còn phải đi trên đường một lát. Nói xong lại lôi kéo Sầm Cẩm tựa vào trên người mình.
Kỷ thị tuy rằng trong sinh hoạt rất quan tâm Sầm Cẩm, nhưng không đầy đủ như vậy, càng đừng nói thân cận. Sầm Cẩm nhất thời có chút không thói quen, cũng không dám biểu hiện kháng cự. Hơn nữa người Tô thị mềm mại, thơm tho còn dùng tay vỗ nhẹ phía sau lưng nàng, coi nàng là một đứa trẻ, nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại dù có hơi khón quẫn...
Xe ngựa lộc cộc, đi không tính là nhanh.
Sầm Cẩm ngủ say, lúc tỉnh lại, xe ngựa đã dừng.
Chính mình thế nhưng thật sự ngủ được, Sầm Cẩm có chút thẹn thùng thay Tô thị vuốt nếp nhăn trên quần áo.
Tô thị cười hiền, Tiểu A Cẩm chúng ta còn ngượng ngùng với nương.
Sầm Cẩm cũng không giải thích gì, chỉ nói: Con hiện đã lớn, người... Người đừng coi là tiểu hài tử nữa.
Tô thị cũng cảm thấy sau một trận bệnh nặng, nữ nhi tựa hồ trở nên có chút khác thường. Bất quá vẫn không nghĩ nhiều, nói: Tổ phụ tổ mẫu con nói không sai, con nay quả thật bắt đầu ổn trọng, trong lòng nương cũng cao hứng.
Sầm Cẩm rũ mắt xuống, trong lòng chua xót khôn kể. Trước mắt một nhà ngoại tổ cái gì cũng không biết, nếu như họ biết Lâm Cẩm Nghi chân chính đã không còn, sẽ thương tâm như thế nào.
Hai mẹ con lại nói vài câu, có nha hoàn đến kéo mành, đặt ghế nhỏ, đỡ các nàng xuống xe.
Tô thị xuống xe ngựa trước, Sầm Cẩm mặc áo choàng vào, cũng theo sát sau đó, đỡ tay nha hoàn bước xuống.
Nhưng tiếp theo, nàng bị cảnh tượng quen thuộc trước mắt dọa sợ nói không ra lời, suýt nữa ngay cả đứng cũng không nổi — địa phương trước mắt không phải nơi khác, đúng là Trấn Nam vương phủ nàng sinh sống vài năm nay!
Tô thị nhận thấy nàng không ổn, bước lên phía trước đỡ nàng một phen, vẻ mặt thân thiết.
Ngồi xe ngựa đầu bị choáng váng?
Sầm Cẩm sợ hãi nói không nên lời nói, sắc mặt cũng trắng bệch.
Vợ chồng Trung Dũng hầu cùng với Lâm Ngọc Trạch cũng rất nhanh phát hiện nàng không khỏe.
Lâm Ngọc Trạch không khỏi kỳ quái nói: tiểu A Cẩm Chúng ta lúc xuất môn không phải còn khỏe sao? Sao đột nhiên lại như vậy...
Tô thị vừa đau lòng nữ nhi, vừa ngẩng đầu nhìn Trấn Nam vương phủ treo đầy vải trắng. Nàng vốn không quá tin tưởng chuyện quỷ thần, trước mắt trong lòng không khỏi nghĩ đến: không phải là nữ nhi thân thể yếu đuối, bị cái gì chạm vào?
Bộ dáng này của Sầm Cẩm hiển nhiên là không thích hợp, nhưng đoàn người đã đến cửa, cũng không có đạo lý quay về.
Đúng lúc quản gia Trấn Nam vương phủ đã ra đón, thấy tình cảnh này, nhân tiện nói: tiểu thư quý phủ sợ là thân mình không thoải mái? Không bằng tiểu nhân an bày một gian sương phòng để tiểu thư tới nghỉ ngơi trước.
Tô thị đương nhiên gật đầu đáp ứng.
Đoàn người cứ như vậy tách ra, Tô thị mang theo Sầm Cẩm đi đến phòng cho khách, Trung Dũng hầu mọi người đi tiền viện.
Vào Trấn Nam vương phủ, vòng qua tường che, xuyên qua hành lang gấp khúc, Sầm Cẩm đượcTô thị đỡ vào phòng.
Trước mắt hết thảy đều quen thuộc, nhưng hôm nay lại là vật còn người mất.
Sầm Cẩm vẫn là không ngừng được run rẩy, nàng dù có vụng về, nhưng nhìn Trấn Nam vương phủ trùng trùng đồ trắng, cũng đoán được một nhà ngoại tổ tới tham gia lễ tang... Chính tang lễ của nàng! Châm chọc quá mức, kinh khủng làm cho người ta sợ hãi!
Trong khách phòng có nha hoàn hầu hạ, rất nhanh ngâm trà nóng đi lên.
Tô thị cùng với Sầm Cẩm, thấy nàng vẫn không khỏe, nhân tiện nói: Không bằng nương cho người đưa con về đi. Chính mình không thể cùng nữ nhi trở về, dù sao hôm nay là 49 ngày cháu gái số khổ của mình, qua hôm nay, quan tài sẽ nhập táng. Bọn họ đến đưa nàng ấy đoạn đường cuối cùng.
Bọn họ đang nói chuyện, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nữ trong trẻo nói: Nô tì phụng mệnh vương gia, đặc biệt đến thăm.
Tiếng nói quen thuộc, Sầm Cẩm lập tức nhận ra người tới là Nhụy Hương — đại nha hoàn nhiều năm luôn ở bên người Trấn Nam vương, sau được phái đến hầu hạ nàng.
Sầm Cẩm đang bưng trà, tay bắt đầu phát run không nghe sai sử. Nàng vội buông bát trà, đưa tay dấu vào trong ống tay áo.
Không bao lâu, Nhụy Hương mang theo ngự y trong vương phủ một đường đi vào.
Tô thị vốn cũng là không mấy thích Tiêu Tiềm, bất quá lúc này xem Tiêu Tiềm lập tức phái ngự y xem bệnh cho nữ nhi, vẻ mặt cũng nhu hòa hơn, khách khách khí khí bảog Nhụy Hương thay mình nói lời cảm tạ Tiêu Tiềm.
Sầm Cẩm được đỡ trên giường trong phòng, ngự y cách mành chẩn mạch cho nàng.
Ngự y lúc trước ở Trung Dũng hầu phủ đã nhiều năm, đối với bệnh tình của nàng cũng coi như hiểu biết. Sau một lát, ngự y nói: Nhị tiểu thư chính là vừa bệnh nên có chút suy yếu, bị choáng váng. Trước mắt như vậy, hơn nửa là thân mình hư nhược, cũng không đáng lo ngại, tĩnh dưỡng một thời gian là được.
Tô thị lúc này mới yên lòng.
Ngự y nói xong liền cho người đi chuẩn bị chén thuốc bồi bổ, Nhụy Hương vôi trước vội sau, không bao lâu tự mình bưng tới.
Lúc này Sầm Cẩm rốt cục cũng trấn định xuống, nàng có cái gì phải sợ đâu? Nay nàng đã không phải là mình, Nhụy Hương hầu hạ bên người nàng nhiều năm cũng không nhìn ra cái gì.
... Đừng sợ, đừng sợ, nàng âm thầm lặp lại với chính mình.
Uống chén thuốc xong, Nhụy Hương lui ra ngoài, nói là trở về phục mệnh.
Nàng ấy đi rồi, Sầm Cẩm nỗ lực tươi cười, nói với Tô thị: Con không có trở ngại, mới vừa rồi chính là bị gió lạnh, cảm thấy có chút đau đầu, nay đã tốt lắm.
Tô thị gật gật đầu, lại sờ sờ khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, nói: Vậy con an tâm ở chỗ này nghỉ ngơi, nương đi đằng trước xem sao.
Sầm Cẩm nhu thuận đáp ứng. Nàng đương nhiên là không muốn đi linh đường, trời biết nếu là nàng tận mắt gặp quan tài của mình, sẽ làm ra phản ứng kịch liệt thế nào!