“Không thành vấn đề, có bỏ ra tất có hồi báo, cô không keo kiệt bỏ ra, tất nhiên tôi cũng không keo kiệt hồi báo.” Khóe môi khẽ cong lên, tạo ra nụ cười quỷ dị.
Người đẹp trai lớn lên đúng là một đại củ cải hoa tâm. Dáng dấp anh ta chính là tuyên cáo với mọi người, trong chuyện tình cảm anh ta chính là thân kinh bách chiến.
Rượu đúng thật là đồ tốt. Một khi uống xong, người cũng bắt đầu choáng váng. Chỉ là không thể uống say, say rượu sẽ làm ra nhất nhiều chuyện, bao gồm cả sai lầm.
Hôm nay cô cũng muốn mượn cảm giác say để tìm cơ hội phát tiết một chút. Phát tiến cảm xúc của trái tim trong mấy ngày qua.
Giờ phút này, ba và Mục Âm chắc đang tình cảm, hưởng thụ hạnh phúc an ổn, không có bị cô làm phiền.
Giờ phút này, Hải Dật tất nhiên cùng Chân Chân vui vẻ chờ tiểu bảo bảo ra đời, hưởng thụ cảm giác làm ba mẹ.
Giờ phút này, đáng thương nhất chỉ có thể là Mục Ca, nhưng mà, cuộc sống của hắn ta và cô đã không còn liên quan, cuộc sống của hắn nhiều năm qua đã không có sự xuất hiện của cô gái tên là Lâm Nhược Hi.
“Uống thêm một li.” Nhược Hi say, hai mắt lờ đờ mông lung cười cười nhìn Lê Tử Trạm: “Uống rượu say là chuyện tốt, có thể quên rất nhiều chuyện.”
Lê Tử Trạm nhàn nhã tựa vào ghế ngồi, hai tay đặt hai bên, ánh mắt dọc từ cổ áo nhìn lên mặt cô, nụ cười trong mắt càng sâu.
“Hi vọng cô sẽ quên để tôi trả tiền.” Anh nói.
“Tất nhiên sẽ không, tôi còn nhớ, anh nợ tôi một cái ân tình, cần phải trả.” Nhược Hi vừa che dấu nhịp tim của cô đập mạnh vì anh ta sát gần, vừa uống cạn một ly rượu.
Mới vừa rồi có lại có một ý niệm thật hoang đường.
Nếu như có thể được ôm trong một lồng ngực ấm áp, cô nhất định sẽ quên những thứ không vui này.
Theo tầm mắt của anh ta nhìn xuống, mới phát hiện ra cổ áo của mình vì dựa vào ghế, bị hở một nuawr, lộ ra da thịt và xương quai xanh.
Chẳng lẽ anh ta có ý với cô?
“Ví dụ như?” Lê Tử Trạm cầm rượu lên, uống cạn. Không biết tại sao, Nhược Hi biết anh ta uống rượu một cách tùy ý như vậy là dường như đang khẩn trương lo lắng cái gì đó.
Biết anh ta khẩn trương, Nhược Hi đột nhiên buông lỏng.
Cho dù như thế nào, Lê Tử Trạm cũng là một đối tượng tốt. Dáng người không tệ, hơn nữa nhìn hành động của anh ta có vẻ có kinh nghiệm, hơn nữa anh ta chắc cũng có ý, hiển nhiên ngầm hiểu mượn rượu mới có dũng khí làm càn, nếu anh ta không quen, vậy cô chủ động cũng tốt.
Rượu cồn xông tới óc, lấn át lí trí.
Nhược Hi mặt đỏ bừng bật cười, sau đó tỉnh táo nói: “Ví dụ như, chúng ta có thể về phòng của anh uống rượu.”
Lê Tử Trạm nhướng mày, đùa giỡn: “Không nghĩ mấy người trước chúng ta còn đấu đá bây giờ đã muốn trở về phòng uống rượu.”
Con gái đã chủ động còn bị cự tuyệt. Điều này khiến cô có chút xấu hổ, cho nên sững sờ tại chỗ. Nhưng Lê Tử Trạm đã bắt được cổ tay cô, cười nói: “Chẳng qua tôi vẫn hi vọng cùng cô nghiên cứu chai nước hoa này một chút.”
Nhược Hi chỉ cảm thấy đầu “ong” lên một tiếng, ly rượu rơi trên mặt đất. Tay của Lê Tử Trạm rất nóng, khiến tay cô cảm giác như bị bỏng rát. Trong đầu rượu cồn xông lên khiến đầu óc cô cũng nóng, mà ánh mắt anh ta quả thật là hấp dẫn, khiến cô quên cả lo lắng, chạy thẳng tới phía trước.
“Vậy thì tốt, chúng ta trở về.” Nhược Hi tập trung ý chí, cười nhạt.
“Cô đã hết say?” Giọng nói trầm thấp.
Nhược Hi cầm túi xách, mượn động tác này trấn an lòng mình, nhỏ giọng nói: “Tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng say.”
Nói xong, hơi ngừng một chút. Cô say, chính là khi bị Hải Dật làm tổn thương.
Lê Tử Trạm khoác tay lên eo cô. Động tác thoải mái lại khiến cô mất tự nhiên, anh tựa vào bên trái cô, bên phải chính là ghế, cô muốn tránh cũng không được, chỉ có thể giả bộ không thèm để ý.
Lúc trở về nơi nghỉ, hai người vô cùng ăn ý trở về phòng Nhược Hi, tay của cô có chút run rẩy, không có cách nào tìm thấy thẻ mở cửa phòng, thật vất vả đem túi xách dốc ngược tìm mới thấy được.
Nhược Hi dừng tay ở trước máy quẹt thẻ, sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của anh ta: “Lâm Nhược Hi.”
Trái tim của cô chợt ngừng lại một giây, nháy mắt hô hấp không khỏi hỗn loạn.
“Cô bây giờ hối hận còn kịp.”
Bị anh ta chọc giận tay Nhược Hi lập tức hạ xuống, quẹt thẻ sau đó quay người lại, hai cánh tay ôm chặt cổ anh ta: “Anh bây giờ hối hận còn kịp.”
Hai mắt của Lê Tử Trạm nheo lại, vô cùng khí phách, càng khiến tâm trạng cô hoảng loạn.
“Tôi phải chứng minh với cô tính hướng của mình.” Giọng nói của Lê Tử Trạm có chút mập mờ, có chút khàn khàn, không còn trong trẻo như trước.
Anh ta nắm lấy eo cô, mở cửa, động tác tiếp theo đưa người trong ngực đưa vào, đá cửa, rơi khóa, thuận tay đặt cô lên bức tường bên cạnh cửa, động tác liền một mạch, môi cũng phủ lên môi cô.
Xem ra, cô tuyển đúng người rồi.
Đối với Nhược Hi người đã từng có hai đối tượng mà nói, kĩ xảo của anh ta tương đối tốt. Không chỉ có cướp đi hô hấp của cô, còn kích thích cô.
Nhược Hi không thích bị động như vậy, bắt đầu nghênh hợp ứng chiến, kéo áo sơ mi của anh ta ra, đưa tay tiến vào, lúc chạm vào lưng của anh ta, cảm giác nóng bóng khiến tay cô run rẩy.
Mà Lê Tử Trạm khóe miệng khẽ nhếch, lấy tay của cô từ bên hông bỏ ra, khẽ nói: “Như vậy đã không thể chờ đợi? Chẳng qua tôi không thích phụ nữ quá chủ động.”
Đầu óc Nhược Hi choáng váng, chỉ có thể để anh ta chủ động thao túng cục diện, mặc cho anh ta hôn, cũng dọc theo vùng mẫn cảm của cô đi xuống.
Lí trí đã phản bội cô chỉ còn cảm giác của đầu ngón tay anh ta mang lại, mang theo sự tùy ý cướp đoạt dò tới mép váy, cô mới giật mình vội vàng đè tay anh ta lại, hai mắt mờ mịt nỉ non: “Vào nhà.”
Hai người lảo đảo, không biết là người nào không thể bỏ người nào, ràng buộc lẫn nhau, tình dục mê loạn kích động.
Quần áo của hai người còn lại không nhiều lắm, cô đã không còn tỉnh táo, cơ thể của anh ta vô cùng hấp dẫn, váy trượt theo khóa kéo, trước mắt Nhược Hi thoáng qua đôi mắt một người.
Cô đột nhiên phát hiện, căn phòng toàn màu hồng vừa nãy nháy mắt trở nên rõ ràng, nhưng lúc này, điện thoại bắt đầu kêu lên, Nhược Hi nhắm mắt lại cố tình không để ý tới, nhưng đầu dây bên kia rất kiên trì, liên tục gọi lại.