Mạnh lão gia vừa lòng, người nhà họ Mạnh lại hoàn toàn hận anh em Phượng gia. Ngay cả Mạnh Lâm Phong cũng không hiểu ý tứ của Mạnh lão gia. Hắn vẫn nghĩ Mạnh lão gia sẽ đem sản nghiệp Mạnh thị giao cho hắn, hiện tại lại đem cho Phượng gia, điều này làm cho hắn không thể lý giải nổi.
Người Mạnh gia còn muốn nói gì đó ngăn cản, nhưng lời nói kế tiếp của Mạnh lão gia đã hoàn toàn dập tắt ý chí chiến đấu của họ.
“Sau đó Tử Thịnh cùng Lâm Phong đồng thời đảm nhiệm chức tổng tài Mạnh thị. Bọn họ thân như anh em ruột, có chuyện gì có thể hảo hảo thương lượng. Nếu hai người bất đồng quan điểm, liền để ban giám đốc bỏ phiếu xử lý. Ta già rồi, muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi, sau này là thiên hạ của người trẻ các con.”
Người Mạnh gia hai mặt nhìn nhau. Bọn họ âm thầm tính toán trong đầu.
Cá tính Mạnh lão gia cố chấp, hiện tại phản đối quyết định của ông ngược lại lộng xảo thành chuyên, còn không bằng chờ ông thoái vị, sao đó liên hợp cùng Mạnh Lâm Phong đem hai kẻ ngoại nhân xâm chiếm lãnh địa người khác đuổi đi.
Đương nhiên, cũng có người mang tâm tư khác. Ví dụ như nói cưới Phượng Khuynh Ca hoặc là gả cho Phượng Tử Thịnh, như vậy, không những có được tài sản Mạnh gia, còn có thể nuốt được tài sản của Phượng gia. Hơn nữa, anh em Phượng gia nam tuấn nữ mị, bọn họ tuyệt đối không ăn mệt.
Chính vì mọi người mang tâm tư bất đồng, cho nên chuyện này cứ như vậy bình tĩnh mà êm lắng. Những cặp mắt tham lam oán niệm nhìn anh em hai người, người Mạnh gia giống như độc xà chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy.
“Luật sư Trương, đem giấy chuyển nhượng cổ phần công ty cho bọn nó ký tên đi!” Mạnh lão gia thản nhiên nói.
“Ông nội, cái này không vội, chúng ta bàn lại sau.” Thì ra Phượng Tử Thịnh căn bản không có ý định nhận cổ phần của Mạnh gia, anh chỉ là muốn trấn an Mạnh lão gia mà thôi. Thật không ngờ Mạnh lão gia làm việc vang dội mạnh mẽ, ông nói làm như thế nào sẽ lập tức làm ngay.