Phượng Khuynh Ca âm lãnh nhìn thiếu niên, lời nói phun ra so với ánh mắt của cô càng lạnh gấp trăm lần.
“Yên tâm, tôi so với Cửu Ưng hội các người nhân từ hơn. Cậu sẽ không chết, chỉ sống không bằng chết mà thôi.”
Cô không để ý tới hắn, ngồi xổm xuống, run run cầm dao găm cắm trước ngực Phượng Tử Thịnh, nói trong nước mắt: “Anh hai, anh tin tưởng em không?”
Phượng Tử Thịnh cố hết sức cười: “Nha đầu ngốc, anh vĩnh viễn tin tưởng em. Rút đi, cho dù không rút anh cũng không sống được bao lâu.”
Trong tay Phượng Khuynh Ca bưng một chậu nước giếng, cô lo lắng loại nước này sau khi ra khỏi không gian sẽ mất đi tác dụng, cho nên phải tốc chiến tốc thắng.
Cô cầm dao găm, nói: “Nếu anh hai xảy chuyện gì, em sẽ báo thù cho anh, sau đó đi tìm anh.”
Phượng Tử Thịnh đau lòng nhìn cô, vội vàng lắc đầu. Nhưng mà ánh mắt Phượng Khuynh Ca kiên định như vậy, anh một câu cũng không nói nên lời.
Anh không muốn Phượng Khuynh Ca còn trẻ như vậy mà theo anh chết đi, chỉ cần có hy vọng còn sống, anh sẽ không buông tay.
Trong mắt Mạnh Lâm Phong hiện lên hâm mộ cùng ghen tỵ. Hắn cũng từng có được một tình cảm hồn nhiên như vậy, lại không biết quý trọng phần tình cảm này, nay rốt cuộc hoàn toàn mất đi.
Chỉ cần Tiểu Ca nguyện ý nhận hắn, hắn có thể vì cô trả giá hết thảy. Hắn sẽ không trốn tránh mà đẩy trách nhiệm lên người Tư Mã Xuyến, chỉ trách hắn ý chí quá yếu, chịu không nổi dụ hoặc.
Trong mắt Phong Thất Hiên hiện lên ảm đạm. Hắn trừng tên sát thủ thiếu niên, đột nhiên hung hăng kéo một chút, khiến cánh tay tên kia gãy lìa xương.
“Em mang anh hai đi vào trong đó, các anh coi chừng hắn.” Phượng Khuynh Ca nói xong, liền đỡ Phượng Tử Thịnh tiến và không gian.
Giếng nước trong không gian không sâu, cô cùng Phượng Tử Thịnh đồng thời nhảy xuống. Vết thương của anh vẫn chảy máu, máu pha loãng hoà vào nước giếng, cô cũng không quan tâm chúng có bị làm nhiễm bẩn hay không. Trong mắt của cô, nếu anh hai có chuyện, cô còn sống cũng chẳng có ý nghĩa, nước giếng này cũng trở nên vô dụng, bẩn hay không bẩn đâu còn quan trọng.