Phượng Khuynh Ca không thể chết dễ dàng như vậy được, nếu không cũng quá làm thất vọng khuôn mặt khiến cô ta ghen tỵ phát cuồng này rồi.
Cô ta sẽ bị mấy chục tên đàn ông luân phiên tàn phá đến không chịu nổi, sau đó lại cứu sống cô ta để tiếp tục chơi đùa.
Phượng Khuynh Ca coi nhẹ khinh thương liếc mắt nhìn món đồ chơi trong tay Tiểu Thất, tao nhã rảo bước vào trong phòng.
Tà váy dài ôm lấy cơ thể thướt tha, cô giống như công chúa cao quý hướng tới bọn họ. Cô nở nụ cười, nhãn tình bén nhọn nhìn Tư Mã Xuyến: “Cô không chết, vậy rất tốt!”
Cô ta làm nhiều chuyện xấu như vậy, ai dám cam đoan một ngày nào đó có thể thể hay không bị sét đánh chết, hoặc uống nước sặc chết, thậm chí chết dưới thân đàn ông. Nếu dễ dàng chết như vậy, cô làm sao có thể đùa? Vậy không phải thật không có ý tứ sao?
Tư Mã Xuyến vậy mà không dám nhìn thẳng vào mắt Phượng Khuynh Ca. Trong lòng cô ta chột dạ, khuôn mặt thanh tú hiện lên sợ hãi.
Cô ta tựa vào lòng Tiểu Thất, bất an hô lên: “Thất ca, em sợ!”