Tiểu Thất nhìn nhìn trong ngực, đưa tay ôm lấy thắt lưng Tư Mã Xuyến. Nhưng mà hai chân mềm nhũn lại bán đứng cảm xúc thật sự trong lòng hắn.
Hắn e ngại Phượng Khuynh Ca! Phi thường e ngại!
Lần đầu tiên cùng cô giao phong, hắn thảm bại trong tay cô, thiếu chút nữa đã không thể trở về. Nếu không phải cô vội vã trị thương cho Phượng Tử Thịnh, người Cửu Ưng hội chạy tới cứu hắn, có lẽ tình huống đã đổi lại, lúc này người đang thừa nhận thống khổ là hắn.
Bất quá không có vấn đề gì, cho dù cô có được lực lượng hắn không biết, nhưng mà cô cũng khó thoát khỏi lòng bàn tay của Cửu Ưng ội.
Lão đại Cửu Ưng hội---Lam Kiếm Tà là người vô cùng bao che khuyết điểm, một khi gia nhập Cửu Ưng hội, liền có được sự bảo hộ của hắn. Đó là người đàn ông cường đại, trước mắt còn chưa có người nào là đối thủ của hắn, tiểu nữ nhân như Phượng Khuynh Ca làm sao có thể chống lại hắn đây?
Phượng Khuynh Ca chăm chú quan sát Phong Thất Hiên cùng Mạnh Lâm Phong, xác định bọn họ coi như kiện toàn mới đem lo lắng dành cho hai người buông xuống một nửa.
Cô quay đầu đi, lạnh nhạt nhìn Tiểu Thất, ánh mắt đó giống như đang nhìn một người chết. Lòng bàn tay cô xuất hiện một luồng ma khí cường đại, đoàn sương mù màu đen này giống như con quái vật miệng rộng muốn cắn nuốt hoàn toàn Tiểu Thất.
“Thiếu chút nữa đã hại chết anh hai tôi, hôm nay có phải nên thanh toán món nợ này một chút rồi hay không?” Phượng Khuynh Ca âm ngoan nhìn về phía Tiểu Thất.
Chỉ cần nghĩ đến Phượng Tử Thịnh sinh tử chưa rõ, cô liền hận không thể đem tên khốn trước mắt chặt làm tám khối.
Tuy rằng không tận mắt nhìn thấy, nhưng cô cũng có thể tưởng tượng được anh hai phải nhận biết bao nhiêu thống khổ. Đó chính là Ma giới đó, một nhân loại bình thường như thế nào thừa nhận được? Anh hai phải chịu khổ, lòng của cô rất đau, mà bọn người hại anh ra như vậy sao có thể hưởng thụ cuộc sống thoải mái đây? Cô muốn cho bọn họ có thể thêm khổ sở, càng thêm khó chịu, càng thêm sống không bằng chết.
Còn có Tư Mã Xuyến! Cô ta ở đây cũng tốt, không cần để cô phải đi tìm khắp nơi. Tất cả mọi thứ đều là cô ta làm hại, cô muốn cho cô ta ngàn ngàn vạn vạn hoàn trả lại.
Phượng Khuynh Ca đột nhiên ra tay, hai người đều không có phòng bị. Bọn họ kinh hoảng lui về phía sau, Tiểu Thất đem Tư Mã Xuyến bảo hộ sau lưng.
Tiểu Thất bối rối bóp cò, tiếng súng “...phằng....phằng...” vang lên, vô số viên đạn liên tục bay ra, nhưng chúng nó lại giống như đánh vào bông, chẳng những không thương tổn được cô, ngược lại còn theo hướng của Tiểu Thất mà bắn trở về. Tư Mã Xuyến âm thầm kêu không ổn, đẩy Tiểu Thất ra, nhanh chóng trốn sau cây cột.
“Ngu ngốc, mấy người bắn cô ta làm cái gì? Lấy súng chỉa vào hai tên kia, xem cô ta còn dám hành động thiếu suy nghĩ hay không?” Tư Mã Xuyến thét to.