“Cửu Ưng hội làm việc, chưa bao giờ cần giải thích với ai. Các người muốn như thế nào?” Lam Kiếm Tà trưng ra vẻ mặt lạnh nhạt.
Ba người đàn ông tranh đấu, Phượng Khuynh Ca lui ra sau vài bước, không để ý tới bọn họ. Quay đầu liền thấy Bạch Dật Thuỷ vẫn đang không chuyển mắt nhìn cô.
Phượng Khuynh Ca cư nhiên có một loại cảm giác chột dạ. Cô thích Bạch Dật Thuỷ, loại cảm giác này vẫn không thay đổi. Chỉ là...
Anh giống như bạch hạc cao ngạo, cô không có ý định vấy bẩn anh, vì thế liền đem phần tâm tư này giấu đi.
“Em gần đây không đến tìm anh, là vì bọn họ sao?” Bạch Dật Thuỷ nhìn ba người đối diện: “Bọn họ quả thực ưu tú hơn so với anh. Em...thích ai trong mấy người bọn họ?”
Phượng Khuynh Ca đột nhiên muốn doạ anh một lần. Luôn bảo trì khoảng cách không gần không xa như vậy, cô cũng không muốn tiếp tục.
“Nếu em nói...Bọn họ đều là người của em.” Phượng Khuynh Ca thản nhiên nhìn Bạch Dật Thuỷ.