https://truyensachay.net

Không Gian Song Song

Chương 2

Trước Sau

đầu dòng
” Không còn nữa. Tình cảm bất khuất như vậy từ trước đến nay, chỉ tồn tại một lần trong cuộc đời mỗi con người ở cái tuổi ẩm ương đó, mới có thể không phản kháng, mới có thể bị làm nhục, dù khinh khi thất vọng, nhưng vẫn cố chấp tin tưởng đến cùng .”

Có lẽ mỗi một người như Mục Dục Vũ đều đã trải qua thời kỳ trưởng thành như vậy: Trong một khoảng thời gian cụ thể, người hắn đầy những gai nhọn, trái tim đầy ấp những thối nát rác rưởi, chẳng ai thèm quan tâm hắn ta toàn thân bốc mùi, chỉ hận không ai mang được hắn quan sát tường tận dưới kính hiển vi, không buông tha cho bản thân dù chỉ là một vấn đề tí xíu.

Mục Dục Vũ khi đó, vừa mới thoát khỏi năm những kinh nghiệm đầy khó chịu, gặp được được người tốt tình nguyện nuôi dưỡng hắn, đi đến một thành phố khác tiếp nhận giáo dục một lần nữa, xem ra hắn cũng là người khá may mắn và có cuộc sống hạnh phúc.

Nhưng không một ai biết, thiếu niên mười sáu tuổi ngoại hình bảnh bao, dưới đôi mắt bàng quang đã chứa đựng sự hiểu biết kiên định thấu đáo về biến đổi lòng tốt của con người. Hắn mang theo ánh mắt như vậy, thờ ơ lạnh nhạt khác hẳn những cô gái chàng trai cùng lứa tuổi đầy lãng mạn, không rành chuyện đời. Hắn quan sát những con người luôn làm chuyện ngu xuẩn này, lãng phí thời gian; đương nhiên người đã trải qua trong cuộc hành trình đầy gian khổ cũng tránh không được cuộc sống tốt đẹp. Tại trường trung học trọng điểm tỉnh này, hầu hết các học sinh đều là như thế, đơn thuần đến nỗi khiến hắn nảy sinh thù hận, lại ngốc đến nỗi khiến hắn cảm thấy trái tim mình quá hèn mọn.

Hai cảm xúc mãnh liệt cùng lúc nảy sinh đan xen, cuối cùng hội tụ đọng thành lửa giận, làm Mục Dục Vũ nhịn không được muốn tự hỏi, muốn cân nhắc, cũng đều là con người, cuối cùng vận mệnh lại khác nhau như vậy?

Vì sao các bạn học của hắn, người người cha mẹ song toàn, không bệnh không tật, cả một nhà có thể xum vầy vui vẻ bên nhau, được thương yêu đến không biết trời cao đất rộng, chỉ biết quan tâm đến bản thân mình có phiền não nhỏ, sầu não nhỏ? Vì sao điều này phổ biến , gần như rơi xuống trẻ con vận khí tốt ở mỗi thành phố mà không rơi xuống đầu mình? Vì sao ở bọn họ đã học đến trung học còn có thể lại ở lại trong lòng cha mẹ làm nũng khóc lóc om sòm, mà Mục Dục Vũ hắn, lại phải quan tâm tìm kiếm bữa ăn tiếp theo của mình ?

Thậm chí khi ngồi ở trong phòng học của trường trung học thử nghiệm này, nghe thầy giáo dài dòng nói về chương trình học nặng nề, đối với hắn mà nói, cũng từng là một giấc mơ mà bản thân mong muốn không thể có?

Thời niên thiếu của Mục Dục Vũ vẫn không hiểu rõ, hắn không biết chính mình làm sai cái gì, vì sao chỉ xứng nhận vận mệnh lạnh lùng ? Mà loại vận mệnh này cũng thật bất công tàn nhẫn, nó thậm chí tước đoạt quyền lợi truy hỏi của hắn, có một quãng thời gian rất dài, khi hắn còn nhỏ tuổi không dám nghĩ về tương lai, không dám hỏi hiện tại, bởi vì chỉ một câu vừa hỏi, sẽ không còn sức lực, sẽ không còn cách nào có thể tiến lên.

Cho nên, khi hắn bước ra khỏi những ngày tăm tối đó, cả đầu hắn kêu gào tràn ngập về sự bất công, trong lòng hắn rõ ràng bản thân mình chính là công cụ gì: ở lớp đoàn kết với bạn học, tôn trọng giáo viên, Mục Dục Vũ sớm biểu hiện ra tài năng lãnh đạo chỉ huy, đẹp trai chói mắt, chỉ luôn giữ cho mình ý nghĩ, thể dục Mục Dục Vũ cũng học rất tuyệt, bóc đi tầng tầng ngụy trang, kỳ thật bên trong sớm chán đời, nhìn ai ai cũng đều hèn mọn chua ngoa, cảm thấy vô cảm và phiền chán.

Mục Dục Vũ mười sáu tuổi, mỗi ngày ở trường học diễn là học sinh tốt, về nhà diễn một đứa trẻ hiền lành nghe lời, hắn diễn sắp nổi điên, hắn cần phải trút ra, đem nội tâm ác độc xả ra ngoài, vì thế Nghê Xuân Yến đã đụng vào ngay vết thương đó của hắn.

Cô ta xứng đáng như vậy, Mục Dục Vũ hôm nay, trong đầu vang lên câu nói giống thiếu niên năm đó: không ai buộc cô cả, cô xứng đáng nhận lấy.

Ai bảo cô ta chỉ số thông minh thấp, cũng không nhìn xem chính mình chẳng qua chỉ là học sinh năm ba trường nghề, ngang nhiên chạy đến trường trung học trọng điểm gửi thư tình cho học sinh ưu tú trường đó; ai bảo cô không tự mình hiểu lấy, dám can đảm đối mặt với hắn, dám ngốc nghếch như vậy ở trước mặt đám đông nói thích hắn.

Đối với gian đoạn kia của Mục Dục Vũ mà nói, bị cô gái như vậy theo đuổi, tuyệt đối không phải vinh quang, mà là một sự sỉ nhục.

Bởi vì Nghê Xuân Yến đại diện cho tầng lớp mà hắn muốn tránh xa: cô xuất thân hèn mọn, trong nhà duy trì cuộc sống nhờ vào bán cháo lòng, còn có người mẹ ham giàu bỏ trốn cùng người ta, còn có một em trai trí tuệ kém phát triển.

Huống chi bản thân cô còn không biết tiến tới, học tập kém đến rối tinh rối mù, còn tuổi nhỏ chỉ biết ham hư vinh, trang điểm vụng về, mặc váy ngắn lộ ra cả cặp đùi trắng, trên đường cái cùng mấy thằng nhóc lưu manh vui đùa tức giận chọc ghẹo, liếc mắt đưa tình.

Ngay cả khi cô bộ dáng thật tốt sẽ như thế nào? Ngay cả khi dáng người phát dục yểu điệu dịu dàng thì thế nào? Có những người phụ nữ vĩnh viễn lên không được mặt bàn, mà khi đó Mục Dục Vũ, tuyệt đối không cho phép cuộc sống của mình, cùng một người phụ nữ không trèo nổi lên mặt bàn có liên quan gì.

Vì thoát khỏi sự dây dưa của cô, thiếu niên không tiếc gì thủ đoạn kịch liệt, chẳng tiếc sợ mình quá hung hăng gây tổn thương đến cô gái này.

Hắn đã thử qua rất nhiều phương pháp: trưng vẻ mặt khinh bỉ xé nát bức thư tình cô gửi ngay trước mặt; rồi trước mặt của cô dịu dàng đối với nữ sinh khác, không thèm nhìn cô bằng một con mắt; cố ý làm khó dễ cô, đem bữa trưa cô nấu cho mình quăng cho chó ăn. Loại chuyện như vậy hắn làm cũng không ít, nhưng Nghê Xuân Yến tựa như dây cót đồng hồ báo thức vậy, gần như bị đánh bại, lại cố tình đưa thân chiến đấu. Thỉnh thoảng hắn cũng thấy cô gái này biến mất yên tĩnh, nào biết ngày hôm sau đến trường học, vẫn là có thể nhìn thấy cô hồ đồ cười ngốc nghếch chạy đến, dường như không có việc gì lớn tiếng nói: “Mục Dục Vũ, em thích anh.”

Mục Dục Vũ, em thích anh.

Mục Dục Vũ đã gần ba mươi khi ngồi trên chiếc ghế da xa hoa của xe Benz, nhìn qua lớp cửa sổ thủy tinh thấy những trò khôi hài bi thảm đang xảy ra trong quán ăn của Nghê Xuân Yến, nhìn xuyên qua gương mặt chật vật đau khổ của Nghê Xuân Yến bây giờ, vẫn là có thể hồi tưởng người đi theo phía sau mình năm đó, bộ dạng ngốc nghếch cười cợt khi đối mặt với mình nói ra những lời đó.

Cô cứ mãi cười ngốc nghếch như vậy, giống như câu nói”Em thích anh” đối với cô là những lời quan trọng nhất, vì biểu đạt tình cảm này, cô chẳng tiếc dùng hết khả năng, trèo non lội suối, nhận tất cả những tủi nhục cũng tuyệt không lùi bước.Thời điểm cô gào lên “ Em thích anh”, gương mặt vốn dĩ dung tục tầm thường đó nghiêm túc một cách kì lạ, thế cho nên nhiều năm đã trôi qua, hình ảnh đó vẫn đang rõ ràng sáng tỏ, xuyên qua cả trí nhớ.

Thiếu niên mười sáu tuổi , chưa bao giờ nghĩ đến việc bày tỏ “ Em thích anh” có bao nhiêu dũng khí, cũng chưa bao giờ cảm thấy nó là điều khó làm đến bao nhiêu.

Nhưng mà Mục Dục Vũ khi đã trải qua cái tuổi ba mươi, suy nghĩ về trọng lượng của lời nói này, bởi nó chứa đựng một tuổi trẻ đam mê đầy nhiệt huyết chẳng hề sợ hãi, chứa đựng cả ước mơ mà ta lần tìm trong từng giấc mộng, còn lúc ban đầu, khi một người phụ nữ nói với một đàn ông tôi thích bạn, nó mang theo cả nỗi niềm hy vọng không kể xiết.

Không còn nữa. Tình cảm bất khuất như vậy từ trước đến nay, chỉ tồn tại một lần trong cuộc đời mỗi con người ở cái tuổi ẩm ương đó, mới có thể không phản kháng, mới có thể bị làm nhục khinh khi thất vọng nhưng vẫn cố chấp tin tưởng đến cùng .

Ngay cả trong cuộc sống trong này, nếu có vận khí tốt lại có thể gặp một tình yêu đẹp quyến luyến như vậy, nhưng mà lời tuyên bố, tình cảm như vậy, lại không còn nữa.

Mục Dục Vũ cảm thấy có chút mất mát

Trong một vài phút hắn xuất thần, thế cục phía đối diện đã phát sinh biến hóa: lưu manh cầm đầu đại khái không tin Nghê Xuân Yến sẽ thật sự mở khí ga, kiêu ngạo bay lên một cước, đá cái bàn gần đó, cười thô bỉ: “Phải chết thì cùng chết phải không? Đến đây, mẹ nó ông đây không tin cô dám, dọa ông ư, nói cho cô, tôi mẹ nó chính là thích dọa, cô làm đi!”

Nghê Xuân Yến cả người phát run, ôm bình ga trừng mắt nhìn tên lưu manh kia.

” Giới thiệu cho cô chiêu buôn bán phát tài tốt cô không cần, cố tình muốn cùng ông đây trái ý, tôi với cô nói chết, hôm nay cô hoặc là còn tiền, hoặc là giao quán, bằng không tôi liền đập quán làm trò tiêu khiển, như thế nào? Lựa chọn cái gì?”

Hắn nhìn Nghê Xuân Yến nửa ngày không nói chuyện, cười nói: “Không có tiền cũng được, ông đây giới thiệu cho cô một vụ kết thúc buôn bán, mẹ nó cô đừng chừng mặt không biết xấu hổ , ở vào cái tuổi này, không thừa dịp khuôn mặt còn xuân mau nhanh nhanh kiếm vài đồng, chờ ngươi chu đáo tiếp nhận công việc làm điếm này thì khối người muốn, thế nào, đối với cô cũng tuyệt vời phải không?”

Nghê Xuân Yến sắc mặt trắng bệch, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, chính là muốn nói gì, đột nhiên theo trong đám người lao tới một người, một đầu đụng vào trên bụng Hồ bánh xe , đem hắn bị đâm cho suýt nữa ngã sấp xuống về phía sau, thằng nhóc lưu manh nãy giờ đứng bên cạnh thấy có người nhanh tay bắt lại, hai tay bắt chéo sau lưng kéo đầu tóc lên, cũng là một người trẻ tuổi gương mặt xinh xắn, mang theo gương mặt có trí tuệ kém phát triển giãy dụa lung tung, thét chói tai khóc toáng : “Buông, trứng thối, các ngươi đều là những người xấu, bắt nạt chị của ta, các ngươi đều là người xấu!”

“Ai u, thằng nhóc vương bát đản cắn người!” Trong đó một thằng nhóc lưu manh hét lên một tiếng, đưa tay tát vào trên mặt người trẻ tuổi kia, mắng: “Con mẹ nó cho ngươi cắn, cho ngươi cắn, ta cho!”

“Không được đánh nó!” Nghê Xuân Yến la lớn, “Buông nó ra cho tôi! Có nghe hay không, buông nó ra!”

“Chị ơi, em đau, ô ô, ” người trẻ tuổi khóc kêu lên, “Người xấu, cắn chết các ngươi, cắn chết các ngươi!”

“Mẹ kiếp,ta cho cắn này!”Hồ bánh xe tức giận mắng một tiếng, dẫn đầu đạp người trẻ tuổi một đạp.

Những thằng nhóc lưu manh thấy thế lập tức hưng phấn , đè hai tay hai chân lại, sau đó đến trước mặt đánh thằng nhỏ mấy quyền.

Hiện trường hỗn loạn, đám người vây xem cũng dần dần nhiều lên, cơ hồ muốn ngăn cản tầm mắt Mục Dục Vũ. Hắn không hờn giận nhíu mày, đang muốn phân phó trợ lý Lâm vài câu, đột nhiên nghe thấy loảng xoảng một tiếng nổ, đám người thét chói tai tản ra, Mục Dục Vũ kinh ngạc ngẩng đầu, chính là nhìn thấy Nghê Xuân Yến một tay giơ cái bật lửa, một tay ôm chặt bình ga, trong ánh mắt lộ ra ngoan độc, thét lên: “Mẹ nó ai dám đánh em trai của tôi, tôi với người đó cùng chết!”

Cô bước đi đến đám lưu manh trước mặt, đám lưu manh sợ tới mức lập tức lui ra phía sau, thằng nhỏ lảo đảo trốn được phía sau cô , Nghê Xuân Yến ngang đầu, ánh mắt kiên nghị, lộ ra sự mạnh mẽ và tư thế sẵn sàng chiến đấu, quát: “Hồ bánh xe , đến đây, bà đây thật sự là sống được đủ rồi, đến, muốn chết chung , sắp chết kéo theo ngươi làm cái đệm lưng cho tôi còn không mệt! Đến nha, mẹ nó ai dám nán lại là thua nào!”

“Con điếm này, cô, cô điên rồi, bệnh thần kinh…” Hồ bánh xe mặt lộ vẻ e ngại, vừa mắng vừa nghiêng về phía sau.

Giọng nói Nghê Xuân Yến vang lên: “Ngươi đừng chạy, mẹ kiếp, ngươi đừng chạy, không phải muốn đập quán chúng ta sao? Đến đập, cho ngươi đập! Không đập mẹ nó ngươi là thằng cháu bà đây!”

“Ta, ta con mẹ nó, ta con mẹ nó…” Hồ bánh xe nói năng lộn xộn mắng.

Mục Dục Vũ hơi hơi nhắm mắt, nói khẽ với trợ lý Lâm nói: “Đi, nói Đại Quân giải quyết chuyện này.”

“Ngài…” trợ lý Lâm khó hiểu hỏi.

“Anh ta không phải luôn lo lắng chuyện bất công của thiên hạ sao? Để anh ta làm đi.” Mục Dục Vũ có chút mệt mỏi, vừa nói, “Xử lý thành cái gì thì theo anh ta, ngày mai lại báo cáo cho tôi.”

“Vâng, thưa ngài”.

“Đi thôi.” Mục Dục Vũ mở mắt ra, thoáng tạm dừng nói, “Việc này, đừng để cho người khác biết có liên quan đến chúng ta hiểu chưa?”

Trợ lý Lâm khẽ mỉm cười nói: “Điều đó là tất nhiên.”

alt
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Nuôi thú cưng (NP hiện đại H)
Ngôn tình sắc, NP hiện đại H
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc