“Thật kỳ lạ , hắn lại nghĩ về Nghê Xuân Yến, một người phụ nữ như vậy, rõ ràng so với những phụ nữ hắn quen đều thấp kém hơn, nhưng cô lại đứng trước mặt mọi người hướng về phía hắn hét, Mục Dục Vũ, em thích anh.
Lời nói này chui vào bên trong tai hắn, nhiều năm về sau, vẫn vang vọng như cũ bên tai.
Có lẽ là bởi vì, từ sau cô, cũng không có người dám rống lớn ra ba chữ em thích em như vậy với hắn.
Không có người nào.”
Chương 3
Đêm tiếp theo chẳng qua cũng là một đêm bình thường, chẳng có lắm chuyện phát sinh, nhưng cũng không thiếu chuyện xảy ra, tất cả đều thích hợp như vậy, như bánh răng liền vào xích xe đạp, đâu vào đấy vận hành về phía trước.
Nhưng rõ ràng có điều gì đó không đúng, dấu vết biến hóa cực kỳ bé nhỏ, giống như dòng khí lưu động trong không gian đang dần dần chuyển hướng, tần suất cây lá phát ra tiếng xào xạt khác so với bình thường, nếu không chú ý, đương nhiên chẳng thể nhận ra.
Điều gì có thể xảy ra?Nhưng ngay lúc đó Mục Dục Vũ đối với chuyện sắp xảy ra hoàn toàn không biết gì cả, khi hắn đặt mình trong đó cũng chẳng hề hay biết gì, chỉ là trong cuộc sống của hắn, hắn đã vô số lần tìm kiếm bản thân trong quá khứ, và rồi ý đồ tìm kiếm khiến hắn lệch khỏi quỹ đạo cuộc sống, từ nơi này khi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu, hắn mới bỗng nhiên tỉnh ngộ, tất cả những điều đó đều bắt đầu từ tối nay.
Thoạt nhìn qua, chỉ là một đêm bình thường.
Chiếc xe thuận lợi chạy băng băng trên đường, Mục Dục Vũ trước sau như một lại nghe một lần bản hoà tấu đàn violon Beethoven D. Đợi cho khi tiếng đàn vừa dứt hẳn, hắn ở dự tính thời gian còn lại sẽ về nhà đúng giờ. Lái xe ngừng đứng xuống mở cửa xe thay hắn, Mục Dục Vũ tạm dừng vài giây rồi mới từ trong xe bước ra, khi đó hắn còn không quên hạ ống tay áo của mình xuống.
Lúc này tất cả mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn, thế giới xung quanh vẫn còn chưa xuất hiện những khe hở mâu thuẫn.
Biệt thự của hắn có sân vườn được trang trí sang trọng xây dựng theo kiểu phương Tây, kiến trúc bên ngoài mời công ty thiết kế nổi tiếng ở Đan Mạch, những trần nhà bên trong dựa theo phong cách trang sức cách điệu thanh lịch Bắc Âu, màu sắc lấy tông trắng đen làm chủ, trên tường là những bức tranh trừu tượng mang phong cách Châu Âu, trên mặt đất trải thảm lông xù màu trắng xù xì, toàn bộ không gian dùng thủy tinh cùng màu bạc kim mang lại cảm giác trong suốt hiện đại. Bên trong góc đại sảnh còn có một cây đàn piano lặng lẽ im lìm, đèn đường chiếu vào trên cứa sổ len vào hắt lên cây đàn piano, góc kia phản chiếu lên chút màu sắc da cam.
Cuối hạ đầu thu, cơn gió ban đêm thồi thật mát mẻ, gió thổi từ đình viện bên ngoài len lỏi qua những hàng cây rậm rạp, mang theo hương thơm tươi mát sảng khoái của lá cây lao thẳng tới chóp mũi, mùi thơm ướt át. Trong đêm này Mục Dục Vũ có chuyện muốn làm, hắn cởi áo khoác, đưa video của thằng nhóc kia cho trợ lý Lâm mang vào phòng vợ mình là Diệp Chi Lan .
Chờ hắn tới lui tắm rửa sạch sẽ và mặc xong quần áo, Mục Dục Vũ không phải không nghe thấy cổ họng Diệp Chỉ Lan luyện qua thanh nhạc phát ra âm thanh xuyên thấu”Không” vang vọng, theo sau còn có tiếng khóc nức nở đau khổ, giống như người bị đánh trong video là chính bản thân cô ta vậy. Rồi sau đó, căn phòng trên lầu truyền đến những tiếng binh binh bang bang đập vỡ—— điều này cũng là Mục Dục Vũ dự đoán được , hắn biết rõ mình cưới người phụ nữ như thế nào, người phụ nữ kia bề ngoài kiêu ngạo tự phụ che giấu không được bên trong thiếu năng lực, trong cơ thể cô tiêm tàng hệ thống thần kinh mẫn cảm như sẵn sàng nổi cơn điên bất cứ khi nào, chỉ cần dẫn dắt một chút, tương đương một bãi mìn phát nổ.
Nếu không vi phạm những chuyện thế này, không hét lên tôi là người bi thảm nhất thế gian này, làm thế nào để trút hết nỗi bận tâm lo âu của nội tâm?
Mục Dục Vũ mặc áo tắm, mặt không đổi sắc rót ly rượu Whiskey, hướng cửa sổ thủy tinh nâng chén kính hình ảnh ngược phản chiếu của mình, sau đó thản nhiên uống một ngụm.
Kết hôn cùng người phụ nữ này đã năm năm, nhịn mọi ngu xuẩn của cô ta mà không có thuốc nào cứu được trong năm năm, cho tới hôm nay mới hung hăng đả kích cô một phen, Mục Dục Vũ ngẫm lại đều bội phục tính nhẫn nại của bản thân.
Diệp Chỉ Lan tựa như một cô gái nhỏ nghiện diễn vai cô công chúa, làm thế nào cũng không chịu tháo bỏ trang sức để kết thúc vở diễn. Nhiều năm trôi qua như vậy, cô ta không chỉ đắm chìm trong vương quốc hư ảo mà cô ta dệt nên, còn bức bách người chung quanh cũng phải tuân theo những quy tắc buồn cười trong vương quốc kia của cô ta.
Đối phó với loại công chúa sống an nhàn sung sướng này, lại không thể bay lên đá một cước, đem đập vỡ răng rắc tòa thủy tinh của cô ta, thật khoái chí.
Chỉ là làm xong rồi, cũng không có gì đáng giá thích ý, đùa bỡn một người chỉ số thông minh còn thấp hơn cả cổ tay của đối thủ mình, không có gì cảm giác thành công.
Mục Dục Vũ cảm thấy vắng vẻ mỏi mệt.
Ngoài cửa tiếp tục vang lên tiếng giãy dụa, tiếng khóc la, cùng với âm thanh nhóm người hầu quản lý khuyên can.Giọng nói Diệp Chỉ Lan gắng sức thét lên, bám riết không tha thét chói tai: “Mục Dục Vũ, anh là đồ khốn kiếp, anh vì sao lại muốn hại cậu ấy? Hả? Là tôi phản bội anh, tôi thật xin lỗi anh, không liên quan chuyện của cậu ấy, vì sao muốn đả thương cậu ấy, hảaaa? Anh đi ra đây, anh trả lời tôi, vì sao? !”
Vì sao? Mục Dục Vũ hờ hững nghĩ, nào có vì sao? Trên thực tế, liền ngay cả lựa chọn đêm nay đi làm chuyện này, cũng chỉ qua là tâm huyết dâng trào. Bởi vì đêm nay khó được rảnh rỗi như vậy, không xã giao thì cũng công tác, mà việc vướng bận duy nhất là mẹ nuôi ở trong bệnh viện tình hình tạm ổn định, không cần đi thăm. Đương nhiên, nguyên nhân cũng là vì Diệp Chỉ Lan gần đây nuôi tình nhân bên ngoài hết sức lộ liễu —— tuy rằng đây là do Mục Dục Vũ cố ý dung túng , nhưng rốt cuộc cũng làm mất mặt mũi đàn ông.
Lý do này cũng đóng góp không ít, lý do chân chính là, hắn chán ghét .
“Anh đi ra, Mục Dục Vũ, có bản lĩnh anh đi đến đây này, anh đi ra! Anh đi ra chúng ta nói rõ ràng, kết hôn lâu như vậy , anh để tay lên ngực tự hỏi, anh có một chút quan tâm đến tôi sao? Anh có yêu tôi chút nào không?Bây giờ tôi nói cho anh, tôi không thích anh thế nào, tôi nói cho anh, cậu ấy tốt hơn anh nhiều, tôi chính là thích cậu ấy nhiều như thế nào…”
Tất cả đều dám nói hết.
Mục Dục Vũ khẽ nhíu mày, buông chén rượu, xoay người mạnh mẽ mở cửa phòng ngủ, sải bước đi ra hành lang, đi đến lầu cầu thang lầu. Hắn vừa nhấc đầu, nhìn thấy trợ lý Lâm đặng đặng chạy xuống đến, hướng hắn tạ lỗi cười, hai cô giúp việc và hai bà quản gia đang giữ chặt chủ nhân lên cơn phát điên không cho cô ta xuống lầu gây chuyện. Hắn lại nhìn Diệp Chỉ Lan, làm sao có nửa phần tinh xảo tao nhã lúc bình thường? Giờ phút này tóc tai cô ta bù xù, nước mắt đầy mặt, âm thanh đương lúc kêu la , lại thoáng nhìn Mục Dục Vũ ánh mắt lạnh như băng liền tự động tiêu âm, giống như bị cây kéo cắt răng rắc một tiếng, cắt tiệt âm thanh này.
Mục Dục Vũ một tay ôm cánh tay, lạnh lùng từ từ dò xét cô ta, nghĩ rằng đây là người phụ nữ mình cưới, năm đó tuy rằng ngu xuẩn, nhưng tốt xấu còn có bù lại gương mặt xinh đẹp cùng tài nghệ hơn người. Hiện tại thì sao?Nhạc cụ cô ta sớm đã không học, ngoại hình đặc biệt và cá tính nổi bật dần dần theo thời gian mà phai màu, lộ ra tính tình hào nhoáng và tẻ nhạt.
Mục Dục Vũ liếc mắt một cái, liền bỏ ánh mắt qua một bên, lạnh lùng phân phó nói: “Chị Dư, sao lại để phu nhân làm loạn như vậy?”
Chị Dư là nữ quản gia trong nhà, chị hơi hơi sửng sốt, lập tức nói: “Thật xin lỗi, thưa ngài.”
“A Lâm, gọi điện thoại cho bác sĩ nói, phu nhân lại phát bệnh , làm phiền ông ta đến đây một chút.”
Trợ lý Lâm gật đầu, nghiêng người đi qua bên cạnh hắn.
Mục Dục Vũ phân phó xong, cảm thấy vô vị, đang muốn xoay người rời đi, Diệp Chỉ Lan lại liều lĩnh hét rầm lên: “Thối lắm! Mục Dục Vũ, anh mới có bệnh, anh mới là bệnh thần kinh, tôi không muốn gặp bác sĩ, tôi không cần tiêm, đồ khốn anh, tôi rõ ràng không bệnh, các ngườii ai dám chạm vào tôi, tôi muốn nói cho ba tôi các người bắt nạt tôi, tôi cảnh cáo các người ai cũng đừng tới đây, bằng không tôi sa thải các người, các ngươi ai cũng đừng qua…”
Giọng nói của cô ta thật sự rất sắc nhọn, Mục Dục Vũ nghe được huyệt thái dương ẩn ẩn đau, hắn chán ghét nhắm mắt lại mở, sải bước đi đến. Diệp Chỉ Lan kinh ngạc theo dõi hắn, liên tục lui về phía sau, Mục Dục Vũ cười lạnh một chút, một phen nắm lấy cổ tay cô dùng sức túm lại, đem cô kéo gần, hung hăng nói: “Nghe đây, nếu không câm miệng, tôi lập tức sai người ta đem mười ngón tay thằng nhóc kia chặt sạch, cô không phải thích bộ dạng hắn đàn piano sao? Cô nói xem, trụi lủi một bàn tay, làm thế nào đánh ra âm thanh, phải không?”
Sắc mặt Diệp Chỉ Lan nháy mắt trắng bệch, nghĩ rằng sẽ thét chói tai, lại không thể không mím chặt môi, nước mắt nháy mắt tuôn rơi xuống.
“Tốt lắm, ” Mục Dục Vũ cười nhẹ, đè thấp giọng nói, “Nhớ kỹ cho tôi, cô là phu nhân Mục Dục Vũ tôi, nên làm cái gì, không nên làm cái gì, trước kia cô nếu không hiểu được, như vậy bắt đầu tìm hiểu từ buổi tối hôm nay đi, nhớ cho tốt vào. Làm Mục phu nhân, điều quan trọng nhất, chính là đừng khiến tôi mất mặt mũi, bởi vì tôi ghét nhất là mất mặt, sẽ đặc biệt không vui, một khi tôi mất hứng, nói linh tinh không biết sẽ làm đến chuyện gì.”
“Anh, anh, anh là đồ khốn nạn…” Diệp Chỉ Lan lạnh run, run giọng nói, “Mục Dục Vũ, tôi muốn nói cho ba tôi, anh, anh, anh là đồ khốn nạn…”
“Cám ơn.” Mục Dục Vũ mạnh mẽ vung tay, đem cô ta đẩy ngã xuống đất, từ trên cao nhìn xuống dò xét cô, lạnh lùng nói, “Mặt khác, tôi nghe nói ba ba thân yêu của cô, nhạc phụ đại nhân của tôi gần đây giống như thân thể được khỏe lắm, như thế nào, cô không biết sao? Cũng khó trách, cô chỉ vội vàng yêu đương mà, cô cứ việc nói cho ông ấy đi, tôi cũng muốn nghe xem, Diệp gia các người sinh ra đứa con gái như cô, nên cho tôi lời giải thích gì.”
Diệp Chỉ Lan mặt xám như tro tàn, cả người phát run, nửa ngày nói không ra lời.
Mục Dục Vũ thẳng đứng dậy , xoay người bước đi, cũng không quay đầu lại phân phó: “Đưa phu nhân về phòng, giúp cô ta nghỉ ngơi thật tốt.”
Mục Dục Vũ trở lại phòng mình, hắn đẩy cửa kính ban công ra, nắm xuống ghế ngồi, ngẩng đầu, nhẹ nhàng thở dài một hơi, dường như một hơi thở dài như vậy có thể tống ra hết phiền não chán ghét trong lòng. Buổi tối này, đỉnh đầu có vài ngôi sao sáng,gió thổi trở nên càng lạnh, dường như nhịp độ mùa thu đã lẩn quẩn quanh đây. Ở trong màn đêm yên tĩnh như vậy, Mục Dục Vũ lạnh lùng nghĩ, không thể lại cùng sống chung với người phụ nữ điên này, nhìn thấy mặt của của cô ta sẽ làm người ta buồn nôn, sẽ làm người ta không tự chủ được nhớ tới ngày trước vì lợi ích trước mắt, vì mục đích chưa đạt phía trước, ngày ngày hắn bị người phụ nữ này vênh mặt hất hàm sai khiến.
Tựa như kẽ hở ở chỗ sâu trong lỗ chân lông không thể loại bỏ chất dơ bẩn, mỗi lần nhớ tới, toàn thân như lấm lem bùn đen.
Nhưng mà, hắn không thể không thừa nhận, chỉ có thời điểm kia, lúc ấy trong lòng hắn bùng cháy một ngọn lửa, bền gan vững chí hướng tới mục tiêu trước. Ngay lúc đó, hắn thu hoạch thành công thật sung sướng, đấu trí so dũng khí sẽ càng hưng phấn, một câu, hắn sống được hăng hái.
Hiện tại thì sao? Trong cơ thể giống như có một vùng đất một chút một chút bị vét sạch , ban đầu dã tâm Mục Dục Vũ ở bên trong bừng bừng lại dạt dào, bất tri bất giác đã không thấy .
Thật kỳ lạ , hắn lại nghĩ về Nghê Xuân Yến, một người phụ nữ như vậy, rõ ràng so với những phụ nữ hắn quen đều thấp kém hơn, nhưng cô lại đứng trước mặt mọi người hướng về phía hắn hét, Mục Dục Vũ, em thích anh.
Lời nói này chui vào bên trong tai hắn, nhiều năm về sau, vẫn vang vọng như cũ bên tai.
Có lẽ là bởi vì, từ sau cô, cũng không có người dám rống lớn ra ba chữ em thích em như vậy với hắn.
Không có người nào.
Buổi tối hôm nay, trước khi Mục Dục Vũ đi vào giấc ngủ, hắn còn đang suy nghĩ về Nghê Xuân Yến.Dường như trong tâm trí đang đuổi theo một âm thanh, chỉ cũng chỉ không được. Hắn thậm chí có nghi vấn yếu ớt, mang theo những bí ẩn mà hắn đang chờ đợi, hắn muốn hỏi, Nghê Xuân Yến, cô còn có nhớ tôi hay không?
Nếu thời gian quay ngược, tôi cũng sẽ lựa chọn y hệt vậy, có lẽ, chúng ta sẽ không có hiện tại như bây giờ cũng không chừng.
Không biết qua bao lâu, Mục Dục Vũ mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ, hắn tựa như lâm vào đầm lầy giấc ngủ bình thường, tiềm thức hắn có chút khủng hoảng, bởi vì này bộ dạng y hệt như giấc ngủ của người chết, hắn đã thật lâu thật lâu, không có trải qua.
Đúng là khác lạ, Mục Dục Vũ ra lệnh chính mình tỉnh táo lại, hắn bắt đầu giãy dụa, nhưng hắn càng dùng sức, liền hãm càng sâu.
Hắn rõ ràng đang ngủ, nhưng trong lòng khủng hoảng càng ngày càng rõ ràng, hắn không biết chính mình từ chối bao lâu, càng giãy dụa, cả người khí lực như bị người dùng máy bơm dùng sức rút ra , xói mòn càng nhanh, hắn thậm chí hoài nghi, chính mình sẽ chết chìm trong giấc ngủ say này.
Nhưng mà vào lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy một giọng nói trong trẻo của phụ nữ.
Giọng nói kia càng ngày càng rõ ràng, mỗi một chữ, đều giống như ở bên tai vang lên:
“Ha ha ha, anh nói mớ anh có biết không? Ai u thật đáng thương, trong giấc mơ em không biết anh ư? Đầu heo ngốc, em với anh mà nói, cho dù chúng ta tách ra mười mấy năm, cũng chỉ có anh nhận không ra em, không có chuyện em nhận không ra anh, hiểu được sao, không cần theo em hỏi cái gì vì sao, nói cho anh luôn, bởi vì bà đây đời này chỉ nhớ nhung mỗi điều ấy, đã muốn bá anh, chiếm anh,khiến cho anh cưới em, khiến cho trong mắt đầu anh chỉ có thể có em, cho phạm vi trong vòng mười thước chỉ có thể chứa đựng một người là bà đây, mấy con hồ ly tinh khác mẹ nó cút ra xa chút, cứ như vậy, vừa lòng không? Sao?”
Mục Dục Vũ đột nhiên mở mắt ra. Hắn khiếp sợ phát hiện, bên cạnh mình có một người phụ nữ nằm úp sấp, ánh mắt đen láy hàm chứa nụ cười dịu dàng, vươn đầu ngón tay chọc chọc cái trán mình.
Mục Dục Vũ không chút nghĩ ngợi, nâng tay đưa lên, lập tức xoay người một cái khóa lại, đem người phụ nữ khống chế dưới thân.
Nhưng vào lúc này, hắn bỗng nhiên giữ không nổi nữa, bởi vì hắn phát hiện khuôn mặt dưới thân này vô cùng quen thuộc, hình dáng tinh xảo, cằm thon nhỏ, rõ ràng giống một cô gái mới lớn, lại cố tình chớp chớp đôi mắt to.