Cuối cùng khi Dĩ Nhu nhận được tin tức mà quay về, thì vết thương Trữ Dư Tịch đã tốt hơn phân nửa. Mất cả tuổi thơ để tập võ, nên trên căn bản thân thể Trữ Dư Tịch tốt hơn phụ nữ bình thường rất nhiều, cộng thêm bàn tay thần kỳ của Tuần Dịch Khiên, thương thế đã khôi phục rất nhanh.
Không biết Diêu Sương Ngân nghe được tin tức người phụ nữ của Thái tử bị thương từ đâu, cố ý phái Tuần Dịch Khiên đến đây. Anh hơi buồn bực, dù gì anh cũng là thần y, vì sao bị phái đi chữa thương khám bệnh cho một người phụ nữ? Bị roi đánh mấy cái cũng cần anh ra tay sao?
Diêu Sương Ngân cũng hơi bực mình, thuộc hạ gây ra chuyện lớn lại có thể tiêu dao khoái hoạt bên ngoài, còn người làm chủ như bà lại phải thu dọn cục diện hỗn loạn này. d∞đ∞l∞q∞đ Cũng may bà biết phải xoa dịu Thái tử từ đâu, Trữ Dư Tịch là xương sườn mềm của Thái tử, như vậy muốn lấy lòng anh ta hay phá hủy anh ta, thì xuống tay từ người phụ nữ này là con đường ngắn nhất.
Mà sự thật đã chứng minh, quả nhiên bà đã chọn đúng đường rồi. Điều này làm trong đầu bà nảy ra một ý niệm: Mấy người đàn ông trong “Carlos” không có người nào ngoan ngoãn nghe lời bà, ngược lại người phụ nữ của họ nói gì thì nghe nấy.
Mà phụ nữ thì, tất nhiên dễ nắm trong tay hơn đàn ông rồi.
Bà không thế nén cười được, kế này rất hay. Xem ra bà nên suy nghĩ một chút những quy củ hoàn toàn không được coi trọng đó, thuận tiện lựa chọn phụ nữ cho những người đàn ông chất lượng tốt kia……
……
Dĩ nhiên khi Dĩ Nhu trở lại không tránh được phải nghe Thái tử dạy dỗ một trận. Trong lòng Dĩ Nhu có thẹn, nên không dám hé răng, chờ anh mắng xong, ngoan ngoãn chạy tới ngồi bên cạnh Thái tử, ôm cổ anh làm nũng.
“Anh, thì ra anh quan tâm em đến thế, em vẫn cho rằng anh chán ghét em lâu rồi, trong mắt anh chỉ có phụ nữ, sau này thì chỉ có Tiểu Tịch, cho tới bây giờ đều không có em.”
“Tránh ra!” Thái tử chẳng cho cô sắc mặt tốt, lồng ngực bị cô ép đau muốn chết.
Doãn Vệ Hoài đi vào thì thấy tình cảnh thế này, nhíu mày lại. “Em đè lên vết thương của anh ấy.”
Dĩ Nhu hừ một tiếng, chỉ vào vai anh trách cứ. “Anh Vệ Hoài, anh ham mê sắc đẹp, anh không làm tròn bổn phận, để Thái tử và Thái tử phi nhà chúng ta bị thương, còn anh thì lại rất tốt chẳng lẽ không cảm thấy xấu hổ sao?”
“Đúng, chính xác là anh không làm tròn chức trách, vậy mời Nhu tiểu thư giáng tội.” Tuy đa phần là Dĩ Nhu nói đùa, nhưng lời nói lại không sai. Doãn Vệ Hoài vẫn cười thật ấm áp, trong lòng ai mà không có một nơi không muốn bất kì ai tổn thương? Chỉ là anh đã cố hết sức để giấu đi.
Người hỏi chuyện này là Dĩ Nhu, nhưng cô lại cắn môi nhìn Thái tử.
Nhất thời Thái tử không nói gì, quay mặt sang hướng khác. Chờ Dĩ Nhu đi, cuối cùng Doãn Vệ Hoài đã chủ động nói.
“Cậu cũng đã thấy Tiểu Tịch bị đả thương.” Tầm mắt Thái tử rơi vào một nơi nào đó bên ngoài cửa sổ.
“Dạ, Thái tử muốn xử phạt thế nào, tôi không có gì để nói, hết thảy đều tuân theo.”
“Anh biết, tôi không thể nào dùng lại Tiểu Cửu. Nếu không xảy ra chuyện này, tôi đã gần như quên mất cô ấy là người Ám Đường. Chuyện này không liên quan đến cậu, nhưng cô ta tránh không khỏi trách nhiệm.”
Thật ra thì Thái tử không cần phải nói nhiều, từ lúc mười bốn tuổi, Doãn Vệ Hoài đã đi theo bên cạnh anh, nhiều năm vào sinh ra tử, tình cảm như anh em, làm sao không biết ý anh, bao gồm cả khó xử của anh. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Nhà Hoàng phủ có nhiều đôi mắt đang nhìn ngó, vị trí này của anh ta làm sao có thể tiếp tục ngồi?
Doãn Vệ Hoài im lặng một lúc lâu, nắm chặt tay nói. “Tôi hiểu, có thể để tôi tự xử lý hay không?”
“Không thể!”
Hai từ trong trẻo vang lên, đến từ miệng Trữ Dư Tịch, người bất thình lình xuất hiện ở cửa phòng ngủ.
Thái tử nhíu mày, kéo cô vào trong ngực. “Đứng dậy làm gì?”
Mặc dù vết thương của cô không còn đáng ngại, nhưng Thái tử yêu thương cô, vẫn không chịu để cô lộn xộn, giống như nuôi dưỡng tiểu thư được cưng chiều.
Trữ Dư Tịch đẩy tay anh ra. “Anh Thái tử, để anh bị thương em cũng có phần thất trách.”
“Em không giống ở đâu? Bởi vì anh quan tâm em? Bởi vì anh đã nói sẽ bảo vệ em? Nhưng Vệ Hoài thì sao, Tiểu Cửu cũng là người phụ nữ anh ấy quan tâm, cũng giống như anh và em, nếu như hôm nay anh đứng ở vị trí anh ấy, anh có thể ra tay giết em được sao?
Giọng nói cô kiên quyết, hai người đàn ông chỉ có thể im lặng không nói gì. Cuối cùng phụ nữ vẫn là phụ nữ, vẫn xử lý theo cảm tính.
“Anh Thái tử, anh có thể thả Tiểu Cửu không? Để cô ấy đi chỗ khác, không trở về nữa, có được không? Nếu như không phải cô ấy báo với anh hai, sợ rằng chúng ta đã…… Đều là vì chủ của mình, anh bắt cô ấy phải làm sao?”
……
Doãn Vệ Hoài và Thái tử trao đổi ánh mắt, không tiến động đi ra ngoài. Trữ Dư Tịch vội vã kéo anh lại, nước mắt đã lưng tròng. “Anh không thể làm như vậy!”
Doãn Vệ Hoài vẫn như trước, xoa xoa tóc cô, khóe miệng nâng lên một nụ cười như không có chuyện gì. “Cái gì anh cũng không làm, không quấy rầy hai người nghỉ ngơi.”
Vài ngày sau Trữ Dư Tịch mới biết Doãn Vệ Hoài đi rồi, Tiểu Cửu cũng không thấy đâu.
Thái tử tắm xong đi ra ngoài, nhìn cô gái nhỏ trùm chăn kín mít, bò vào chăn, nhẹ nhàng ôm lấy cô, lại ngoài ý muốn phát hiện mắt cô ướt át.
“Anh Thái tử, anh ác lắm, Vệ Hoài có tình cảm sâu nặng với Tiểu Cửu, anh rõ ràng hơn ai hết.”
“……” Thái tử im lặng, muốn hôn cô, cô lại quay mặt đi. Thái tử không ép buộc, khẽ vuốt mặt cô, mỗi một tấc da thịt của cô.
“Anh cho bọn họ ba tháng, ba tháng sau chúng ta sẽ đính hôn, cậu ta sẽ trở về.”
Thà rằng cô nghe nhầm, nhưng Thái tử nói chính xác là “cậu ta” mà không phải “bọn họ”.
Trong phút chốc nước mắt cô tuôn rơi, nghiêng người qua kháng nghị trong im lặng, nên không thể nhìn thấy sự vùng vẫy trong mắt anh. Anh khẽ hôn lên lưng cô, có thể loáng thoáng nhìn thấy vết thương.
“Nếu để em bị thương, anh chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội. Tiểu Tịch, nếu như không có em, anh phải đi đâu để tìm một người phụ nữ có thể để anh cam tâm tình nguyện yêu thương cả đời? Để anh yêu cô ấy giống như yêu em? Trơ mắt nhìn em bị tra tấn mà anh không thể làm gì, tâm trạng khi đó còn khó chịu hơn cả chết. di»ễn«đàn»l«ê»quý«đ»ôn.Chuyện của Tiểu Cửu, nếu anh xem như chưa từng xảy ra, sau này sẽ không biết có bao nhiêu Tiểu Cửu như thế, sau lưng anh là cả một gia tộc, anh không phải vì mình, anh…… Không còn cách nào khác.”
Đây là lần đầu tiên, Trữ Dư Tịch nghe được những lời này từ miệng Thái tử. Cô thông mình hiểu chuyện như thế, luôn lấy đại cục làm trọng, tình huống lúc đó cũng không để anh động vào Thi Dạ Triều, làm sao lại không hiểu đạo lý này.
Chỉ là cô cảm thấy hy sinh hạnh phúc của Doãn Vệ Hoài để đổi lấy hạnh phúc của mình, làm sao cô có thể an tâm, làm sao cô có thể đối mặt với Doãn Vệ Hoài.
Thái tử sinh ra trong gia đình này, có rất nhiều chuyện dù anh không muốn nhưng vẫn phải làm. Thân bất do kỷ, là một cái cớ cực kỳ tàn nhẫn và vô cùng phũ phàng.
Cô chỉ có thể tự thuyết phục bản thân rằng phải biết anh cũng không dễ dàng gì.
Vào ngày đính hôn, Doãn Vệ Hoài một thân tây trang chính thống, một thân một mình xuất hiện tại hội trường đính hôn, phong trần, mỏi mệt nhưng vẫn phong độ, nhanh nhẹn, vẫn nụ cười ấm áp.
Động tác anh vô cùng cưng chiều, nhẹ nhàng lau nước mắt sắp tràn khỏi mắt cô. “Hôm nay em rất đẹp, Tiểu Tịch, lúc kết hôn anh muốn dắt em vào lễ đường, anh trai như cha mà.”
Cô cố gắng kiềm nén nước mắt, nở nụ cười xinh đẹp nhất, cho anh một cái ôm. Nhìn cánh cổng màu sắc rực rỡ qua bờ vai anh, nơi đó trống không, mỗi một đóa hoa, mỗi một phiến lá, hình như cũng đang mong đợi một bóng dáng.
…… Nhưng đến cuối cùng, cũng chỉ là khoảng không.
Doãn Vệ Hoài biết cô đang đợi gì, nhẹ nhàng đặt đôi tay lên vai cô, xoay người cô lại, mặt quay về phía người đàn ông vô cùng tuấn tú đó.
“Hạnh phúc của em là ở trước mặt, anh ta đang chờ em, đi về phía trước, không cho quay đầu lại.”
Trữ Dư Tịch hít thở thật sâu, Doãn Vệ Hoài nói đúng, cô nhất định phải hạnh phúc, mới không làm anh thất vọng, mới không phụ tấm lòng…… của anh dành cho cô.
Cô bước đi không quay đầu lại, trước đây, mỗi một bước đi, có biết bao gian truân trắc trở, hôm nay, người đàn ông của cô đang đứng trước bục tuyên thệ, cô không có bất kỳ lý do nào để phụ lòng người đó.
Thái tử nhẹ nhàng nâng tay cô lên, nắm trong tay hạnh phúc không dễ gì có được. Nơi đáy mắt là tình cảm kiên định và nồng nàn, kinh diễm nhất thế gian.
Những suy nghĩ cố chấp, những tin tưởng và ngưỡng mộ, những hy vọng xa vời, xa đến mức không thể thực hiện được của cô, đến hôm nay tất cả đã trở thành hiện thực.
……
Mong lòng người chỉ một, bạc đầu chẳng xa nhau.
Nếu như yêu nhau không vì được ở chung với nhau, vậy thì, yêu nhau là vì cái gì đây?
……
Doãn Vệ Hoài đứng ở một góc, cách xa đám đông, hai tay cắm vào túi quần, lòng bàn tay phải nắm chặt một sợi dây chuyền, khóe miệng phác họa nên một đường cong hời hợt lại động lòng người.
…… Em đã có thể yên tâm, hiện tại bọn họ, rất hạnh phúc.