“Tiểu Dịch,” Ánh trăng soi vào trong đôi đồng tử trong sáng của chàng trai, làm nổi bật thêm gương mặt trắng tái, “Em hình như rất thích hắn.”
“Anh Quân Càn á!” Đôi mắt tròn xoe trong veo của đứa trẻ sáng bừng lên như đêm hội pháo hoa, gật đầu như gà con mổ thóc, “Ư ư, Tiểu Dịch rất thích anh Quân Càn! Siêu thích luôn!”
“Không phải mới mấy ngày trước Tiểu Dịch còn rất ghét hắn à?” Thật tình không hiểu Phương Quân Càn kia rốt cuộc có bao nhiêu sức thu hút mà làm cho đứa em nhỏ nhà mình chết mê chết mệt.
Tiểu Dịch chọc chọc món cá chép kho tàu trước mặt, miệng nhoẻn nụ cười vô cùng ngây thơ trong sáng: “Anh Quân Càn rất là thương em, luôn chơi đùa với em.”
Một tích tắc bi ai.
Chàng trai áo trắng bỏ bát đũa xuống, đôi ngươi đen láy hiện lên một điểm buồn bã: “Xin lỗi…”
Tiểu Dịch kỳ quái: “Anh hai vì sao phải xin lỗi chứ?”
“Anh hai bình thường không chơi đùa với Tiểu Dịch… Xin lỗi.”
Trong lòng chàng trai ấy bất chợt dấy lên một niềm cảm kích đối với Phương Quân Càn.
Thiếu niên kia thoạt nhìn luôn có vẻ lười nhác vô lại, thờ ơ lơ đễnh, thế nhưng kỳ thực, sâu trong con người hắn là dịu dàng quan tâm, tỉ mỉ chu đáo.
Tiếu Khuynh Vũ cùng Tiêu Dịch, đều là những đứa trẻ bơ vơ cô độc.
Bất quá, số mệnh lại cho Tiêu Dịch một cơ hội.
Nhờ quan hệ của Tiếu Khuynh Vũ, cậu bé mới quen biết Phương Quân Càn, vì vậy mà may mắn thoát khỏi một tuổi thơ cô đơn lạnh lẽo.
Tiếu Khuynh Vũ im lặng giây lát, cuối cùng tiếp tục cầm bát đũa lên, gắp rau xanh trước mặt: “Nếu Tiểu Dịch thích như vậy, sau này càng phải gần gũi thân cận nhiều hơn.”
“Dạ…” Tiểu Dịch ngoan ngoãn cười.
“Nhưng không được lười học đó.”
“Dạ, Tiểu Dịch nhất định sẽ siêng năng học tập!” Bé con đột nhiên nhớ đến lời của anh Quân Càn, vừa nhìn trước mặt toàn thịt cá mỹ vị, vừa nhìn trước mặt anh hai chỉ chuyên chú gắp toàn rau xanh…
“Anh hai, ăn cá đi!”
Chàng trai áo trắng lắc đầu: “Anh hai không ăn mặn.”
“Anh hai…” Bé con mút đũa, sợ hãi nói, “Anh Quân Càn nói anh đã phá giới ăn mặn từ lâu rồi.”
Cái này… Phương Quân Càn!!!
Tiếu Khuynh Vũ có chút ân hận mấy câu ban nãy của mình: Hắn có khi nào dạy hư em trai mình không? Thật là, không nên để Tiểu Dịch đến gần hắn mới đúng.
Nhóc con mờ mịt nhìn nhìn khuôn mặt không chút biểu cảm của y, do dự một chút, tiếp tục sợ sệt kêu khẽ: “Anh hai?”
“Ơi?”
Tiểu Dịch cắn môi, lén nhìn anh trai một thân áo trắng không vướng bụi trần, rồi lại ngoan ngoãn cúi đầu lùa cơm: “Không có gì…”
Ngày thứ hai.
Phương Quân Càn tiện miệng hỏi: “Quỷ con, dạo này sao không thấy mi chạy xe đạp nữa?”
Tiểu Dịch bắt đầu ngân ngấn nước mắt: “Anh Quân Càn, xe đạp của em hư rồi…”
Thì ra đây là việc tối hôm qua cu cậu định nói với Tiếu Khuynh Vũ.
Năm phút sau.
Tiểu Dịch đứng kế bên ông anh Phương Quân Càn ngồi chồm hỗm trước cái xe đạp săm soi tỉ mỉ: “Anh Quân Càn, trước đây đã từng sửa xe đạp chưa?”
“Chưa từng!” Phương Quân Càn tiện miệng đáp, xong đứng dậy: “Chỉ là sút sên thôi, dây sên bị chùng rồi.”
Dây sên xe đạp là một chuỗi mắt xích kết nối chặt chẽ với nhau, bị chùng nên có vài mắt bị kẹt.
Phương Quân Càn gõ gõ cho chỗ bị kẹt lỏng ra, dùng đầu khoan đục mạnh cho lô lô của mắt sên tuột ra ngoài, nhanh chóng tháo bỏ mắt sên dư, sau đó lắp lại như cũ. Cảm thấy độ dài của dây sên đã ổn, trước tiên gắn sên vào líp xe, tiếp theo mới cẩn thận đặt vào răng trên đĩa sên phía trước, dùng tay đẩy mạnh bàn đạp!
“Được rồi!”
Phương Quân Càn nhăn răng cười.
“Chờ chút, để anh giúp em tra thêm dầu nhớt, thế là mỹ mãn hoàn thành!”
Nhóc con reo lên hoan hô, rồi liền nhanh nhảu nhảy lên xe đạp đề-pa, không thể chờ được nữa.
“Anh Quân Càn quá lợi hại luôn! Thiệt sự từ trước tới giờ anh chưa từng học sửa xe đó hả?”
Phương bé cưng cười đắc ý: “Chuyện nhỏ xíu vậy mà còn phải học sao? Sửa những thứ này đối với đàn ông con trai có sẵn thiên tài dễ như bỡn ý mà. Phải rồi, anh hai sao không sửa cho em?”
Tiểu Dịch mút ngón tay, nói chuyện rất không có hảo ý: “Anh hai của em y như thần tiên vậy, để ảnh sửa xe đạp không phải quá mất hình tượng à?”
Phương Quân Càn đang định gật gù, may mà phản ứng tức khắc!
Căm phẫn không thôi: “Quỷ con chết tiệt nhà mi nói vậy là ý gì hả? Anh hai của mi sửa xe mất hình tượng, vậy ta không mất hình tượng sao hả hả hả?!”
Bé con chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt, thở nhẹ nói khẽ: “Hình tượng của anh hai là vô cùng quan trọng…”
Phương bé cưng: “…”
(Anh rốt cuộc chỉ là ‘đóng thế’ kiêm ‘sai vặt’ thôi ^^)
Trong lúc bạn Phương hối hận không thôi, từ ngoài cộng chợt vọng vào thanh âm quen thuộc của Tiếu Khuynh Vũ.
“Tiểu Dịch.”
“Anh hai!” Nhóc con tăng tốc đạp xe lạch xạch lạch xạch đến chỗ người con trai áo trắng.
Tiếu Khuynh Vũ bình thản đứng tại cổng rào, không lên tiếng, dùng vẻ mặt thú vị nhìn chăm chú thành quả lao động của Phương Quân Càn.
Ai có thể tượng tượng nổi, cái người tuổi trẻ bộ dáng như anh trai hàng xóm ngồi xổm xuống đất sửa xe đạp kia, lại là vị thiếu soái nói một là một hai là hai của Nam thống quân chứ?
“Hôm nay sao anh hai về nhà sớm vậy?”
Chàng trai áo trắng lau lau mồ hôi trên trán bé con: “Hôm nay anh hai về sớm để chơi với Tiểu Dịch.”
“Hay quá hay quá!” Bé con phấn khởi lắc lắc tay áo trắng tinh của thiếu niên, “Anh hai lâu rồi chưa đưa Tiểu Dịch dạo phố – Anh hai, chúng mình ra phố chơi đi.”
Tiếu Khuynh Vũ cười đầy yêu thương: “Ừ.”
Tiểu Dịch hưng phấn quay sang Phương Quân Càn, vỗ vỗ tay: “Anh Quân Càn cũng đi luôn nha!”
Ấy…
Tiểu Dịch yêu dấu à, cưng đúng là đứa trẻ rất ngoan!
Phố xá Bình Kinh, xanh đỏ tím vàng, xa hoa trụy lạc.
Trên đường, nườm nượp người qua kẻ lại.
Đèn hiệu đỏ rực nhảy múa trong mắt người.
Bình Kinh ngoại trừ những tiệm trà, quán rượu, cửa hàng, khách điếm truyền thống, còn có những quán cà phê Brasil, tiệm bánh ngọt, trung tâm bách hóa, nhà thờ Cơ đốc đỉnh nhọn cao vút thi nhau mọc lên như nấm.
Mà nhóc con Tiểu Dịch hôm nay vì quyết tâm ăn thử bánh ga-tô của tiệm bánh ngọt mới khai trương, nên cố lôi kéo Khuynh Càn hai người ra đường cho bằng được.
Tiếu Khuynh Vũ đi cách một quãng phía sau, mắt theo sát bóng dáng nhỏ bé sung sướng chạy tung tăng đằng trước, nhẹ nhàng nói với Phương Quân Càn bước nhẩn nha bên cạnh:
“Tiếu mỗ chỉ có một đứa em này thôi, càng thương yêu bao nhiêu, trách nhiệm tự nhiên sẽ càng lớn bấy nhiêu. Bình thường, tôi đối với thằng bé rất nghiêm khắc, nên nó có vẻ sợ tôi…”
“Gặp phải chuyện gì, cũng không dám nói cho tôi biết… Cho nên, thà đi tìm thiếu soái giúp đỡ, cũng không chịu nói với tôi.”
Từ trong đáy mắt của chàng trai áo trắng chợt vụt lên một tia trầm muộn: “Tiếu mỗ vẫn luôn thấy, Tiểu Dịch hẳn là yêu mến cậu hơn…”
Phương Quân Càn ngưng mắt ngắm nhìn đường viền hoàn mỹ bao bọc thân người điềm đạm thanh tĩnh của người ấy. Giọng nói của chàng trai áo trắng vẫn đều đặn, thản nhiên, sắc mặt lạnh lùng, song, trong ngữ khí lại ẩn chứa một chút bi thương tịch mịch nói không ra, giảng không tới, khiến quả tim hắn run lên như vừa bị bóp nhẹ.
“Tiếu mỗ không biết thằng bé rốt cuộc thích cái gì, muốn cái gì…”
Có phải là vì, từ đó đến giờ chưa từng có được, cho nên từ đó đến giờ chưa từng nghĩ đến chăng…
“Anh hai! Anh hai!” Tiểu Dịch đang chạy tung tăng đằng trước bỗng chạy về chỗ hai người, đầu đầy mồ hôi, thở dốc: “Tiểu Dịch đi không nổi nữa, bế em đi!”
Tiếu chủ tịch không thể từ chối, cúi người xuống: “Làm sao mà chỉ mới đi bộ một tí đã mệt rồi…”
Lời còn chưa nói hết, chỉ nghe Tiểu Dịch ngạc nhiên a lên một tiếng, Tiếu chủ tịch liền thấy Phương thiếu soái nhẹ nhàng vươn tay ra đón lấy, đưa cao quá đầu, đặt phốc nhóc con ngồi lên đôi vai rộng rãi của mình.
Tiểu Dịch thích thú, da mặt đỏ hồng, cu cậu ngồi trên cao, tầm nhìn khoảng khoát, tha hồ quan sát, ngắm nghía, tận lực ỷ vào độ cao huơ tay tới lui chỉ huy Phương Quân Càn: “A a, Tiểu Dịch thấy tiệm bánh ngọt kia rồi, anh Quân Càn, nhanh nhanh nhanh đi đến đó đi!”
“Đi nào.”
Nhìn Phương thiếu soái điềm nhiên như không, Tiếu công tử có hơi ngài ngại: “Tiểu Dịch, vô lễ, còn không mau xuống đi!”
“Không sao đâu!” Đôi môi, một trong những điểm quyến rũ số một của Phương Quân Càn cong lên, phô ra nụ cười nhẹ nhàng trong sáng: “Trẻ con, là để yêu chiều.”
Tiếu Khuynh Vũ lẳng lặng nhìn hắn.
Trong gió trong sương, áo trắng nhuốm bạc, thê tịch.
Một đời mộng phồn hoa, nghìn năm luân hồi.
Tiếu tham mưu trưởng bó tay than thở: “Cậu chiều hư nó mất.”
“Tới rồi.”
Phương Quân Càn đặt bé con xuống đất, lấy ra ít tiền: “Ngoan, Tiểu Dịch phải tự đi vào mua bánh ga-tô, có biết không?”
“Tại sao vậy?” Bé con không được vui.
Phương thiếu soái nhăn mày, nói rất đương nhiên: “Bởi vì Tiểu Dịch là nam tử hán mà, nam tử hán phải tự mình đi mua mọi thứ. Chẳng lẽ… Tiểu Dịch là con gái?”
Nhìn cậu em trai không đợi nghe đến câu thứ hai liền cầm tiền chạy vào trong tiệm bánh ngọt, Tiếu tham mưu trưởng khó nén cười nhẹ.
Cuối cùng, không thể không thừa nhận: “Tiếu mỗ phát hiện, thiếu soái quả nhiên là đàn ông đích thực.”
Cái gì gọi là đàn ông đích thực?
Đó chính là…
Sát cánh với chính khách thì là tham mưu.
Đi cùng với học trò thì là trí giả.
Ở cùng lính quèn thì là chỉ huy.
Bên cạnh người trong mộng thì là người yêu tuyệt vời.
Đi chung với con nít thì là bạn bè.
Đấy chính là cái gọi là đàn ông đích thực.
Phương thiếu soái kề sát vào tai người ta nhỏ giọng ám muội: “Vậy Khuynh Vũ cũng bị tôi quyến rũ rồi?”
Tiếu chủ tịch thản nhiên bồi thêm một kích: “Đáng tiếc đàn ông đích thực này hơi bị thiếu đứng đắn.”
Tiểu Dịch đi vào trong suốt hai mươi phút, hai kẻ bên ngoài chờ đợi đến phát sốt ruột.
Phương Quân Càn cau mày: “Thằng quỷ con này sao còn chưa ra nữa, không phải là chết chìm trong đống bánh đó rồi chứ…”
Tiếu Khuynh Vũ đi tới, mở cửa tiệm bước vào trong.
Phương thiếu soái đành phải bất đắc dĩ theo sau.
“Mẹ…” Vừa vào đến cửa liền nghe tiếng gọi nũng nịu thân mật của nhóc con.
Liền đó là cảnh tượng Tiểu Dịch đang được một phụ nữ trung niên xinh đẹp bế trong lòng.
Người phụ nữ ấy tư thái đoan trang, trên người mặc một bộ sườn xám sang trọng, xúc động vuốt ve cái đầu nho nhỏ của bé con, nước mắt lưng tròng. Dòng lệ nóng hổi mẫu tử tình thâm tự nhiên tuôn chảy, vô hạn thương yêu.
Tiếu Khuynh Vũ tựa hồ bị sét đánh trúng!
Y đứng sững tại chỗ, thân thể khẽ run lên.
Hoang mang vội vã xoay người, vẻ như đang cuống cuồng chạy trốn.
Phương Quân Càn như vậy là, lần đầu tiền phát hiện – Thì ra, người tưởng như mạnh mẽ không gì có thể công phá, rốt cuộc cũng có lúc… chùn chân.
“Tiểu Dịch, mẹ nhớ con quá!” Giọng người đó dịu dàng như nước. Bà hôn mãi lên đôi má phúng phính mềm mại của bé con: “Về nhà với mẹ đi, ba và ông nội đều rất muốn gặp Tiểu Dịch.”
Được về nhà với cha mẹ nói sao đi nữa cũng là đề nghị hấp dẫn vô cùng.
Nhóc con mút ngón tay: “Anh hai cho phép, Tiểu Dịch sẽ đi…”
Phương Quân Càn níu lại Tiếu Khuynh Vũ đang khẩn trương bỏ ra ngoài!
“Anh hai!” Thanh âm lanh lảnh của bé con đâm vào tai hai người.
Chàng trai áo trắng không thể không từ bỏ ý định bỏ trốn.
Người phụ nữ trung niên giật mình ngước nhìn vị thiếu niên y phục tuyền trắng, thanh sạch tinh nhuần bước đến gần mình, ngượng ngùng cúi đầu xuống.
Tiếu Khuynh Vũ đi đến trước mặt bà.
Đối diện người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng ấy, tổng tham mưu trưởng quốc thống quân người người kính sợ thế mà lại không khác gì một đứa trẻ luống cuống tay chân.
Bất an nhìn bà, cánh môi mỏng bạc phếch hé ra khép lại, nhưng không thốt ra được tiếng nào.
Phương Quân Càn nhìn khẩu hình của y liền hiểu – “Mẹ.”
Đó là sự chần chừ cùng do dự, bởi vì muốn gần gũi mà lại sợ tổn thương.
Ngược lại với Tiếu Khuynh Vũ lúng túng thất thố, An phu nhân tự nhiên chìa tay ra: “Cậu Tiếu.”
Cậu… Tiếu…
Bà gọi y là – Cậu… Tiếu…
Phương Quân Càn giật bắn mình trợn to hai mắt!
Tiếu Khuynh Vũ ngẩn người, cuối cùng, môi mím lại.
Dung mạo đẹp như bạch ngọc lặng lẽ phủ lên một tầng bi ai chua xót.
Tay vô thức chìa ra bắt lấy tay bà, thái độ lễ phép mà khó gần, qua loa như chuồn chuồn lướt nước.