https://truyensachay.net

Khuynh Tẫn Thiên Hạ Loạn Thế Phồn Hoa

CHƯƠNG 17

Trước Sau

đầu dòng
An Thục Mỹ tuy đã ba mươi sáu tuổi, nhưng nhan sắc vẫn trẻ trung xinh đẹp, răng trắng môi đỏ, làn da mịn như lụa được chăm sóc kỹ lưỡng khiến cho bà nghiễm nhiên trở thành tên tuổi lộng lẫy sáng chói trong nhóm những quý bà thượng lưu ở Bình Kinh.

Ngưỡng mộ nhất là, khi rèm mi kia khẽ chau, mày ngài kia thoáng sầu, đều tự nhiên mang một dáng vẻ dịu dàng, điềm đạm pha chút ưu tư.

Vừa rồi, bà ôm bé con vào lòng nựng nịu yêu thương, chợt hiện lên biểu cảm giống như trái tim bị vô vàn nhát roi quất vào hành hạ.

Đủ để khiến đàn ông phát điên lên!

Người đàn bà ấy, chính là mẹ ruột của Tiếu Khuynh Vũ…

“Phương thiếu soái, Tiếu mỗ cùng An phu nhân còn có chút việc muốn nói, có thể đưa Tiểu Dịch ra ngoài một lát không?”

“Anh hai…” Bé con ngây thơ không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, đôi đồng tử trong veo non nớt đổ đầy nghi vấn.

Phương Quân Càn cúi người xuống, dán mặt sát vào Tiểu Dịch, bày ra nụ cười xán lạn mê hồn: “Tiểu Dịch ngoan, anh hai đã lâu chưa gặp mẹ rồi, em chẳng lẽ muốn họ tự ôn chuyện một mình sao? Anh Quân Càn đưa em ra ngoài đi chơi được không nào?”

Tiểu Dịch cắn cắn ngón tay: cũng đúng ha!

Phương Quân Càn đặt tay lên vai đứa trẻ, quay sang gật đầu với Tiếu Khuynh Vũ, đoạn dắt tay bé con đi ra ngoài.

Chàng trai áo trắng lòng thầm cảm kích.

Phương Quân Càn khi ấy đi ra, tất nhiên là vì không cam lòng nhìn thấy y khổ sở khó chịu.

Bởi vì, Phương Quân Càn biết rõ, có đôi khi nói năng đúng mực, so với châm biếm trào lộng lại càng đả kích, tổn thương hơn.

Chẳng có ai tình nguyện đem vết thương đang đầm đìa chảy máu khoe ra trước mặt kẻ khác cả.

Mà huống chi, đó là một kẻ cao ngạo thanh quý, tự tôn quật cường như Tiếu Khuynh Vũ.

Ngay cả là Phương Quân Càn, cũng không được.

Phương Quân Càn hiểu rõ, nên mới rời đi.

Trong góc khuất sát cửa sổ ở một quán cà phê phong cách Đức.

Tiếu Khuynh Vũ ngồi đối diện An phu nhân.

An phu nhân tao nhã cầm chiếc thìa bạc, nhẹ nhàng khuấy đều cà phê trong tách.

Là Blue Mountain (1) thượng hạng.

Hương thơm đậm đà, lan tỏa chung quanh, một mùi vị nồng nàn quyến rũ mà thanh nhã dịu dàng.

Vậy mà ở trước mặt Tiếu Khuynh Vũ…

Chỉ độc một chén trà xanh.

An phu nhân rốt cuộc cũng lên tiếng phá tan không khí im lặng nặng nề: “Vừa rồi là vị Thiếu soái trẻ tuổi của Nam thống quân Phương Quân Càn?”

Tiếu Khuynh Vũ hạ đầu: “Vâng.”

An phu nhân lo lắng nói: “Phương Động Liêu cùng nhà họ Tiêu xưa nay bạn thù không rõ ràng, cậu tự ý qua lại với Phương Quân Càn như vậy sẽ chỉ làm cho cụ ông thêm phiền muộn thôi.”

“Tiếu mỗ qua lại với ai, không cần người nào quan tâm đến.”

Mấy ngón tay thon mảnh của Tiếu Khuynh Vũ gắt gao nắm chặt, những đốt ngón tay vì dùng lực quá mạnh mà trắng bệch đi.

“Nhà họ Tiêu nếu chưa từng quan tâm đến quá khứ của Tiếu Khuynh Vũ, thì cũng không cần phải quan tâm đến hiện tại và tương lai của Tiếu Khuynh Vũ làm gì.”

Trên mặt An phu nhân hiện lên vẻ bi thương phức tạp, bà nhấc tách cà phê.

Cà phê Blue Mountain đặc biệt mang theo vị ngọt thuần túy chậm rãi trôi xuống cổ họng, mùi chua chua, đăng đắng, ngòn ngọt tinh khiết dung hòa trọn vẹn trong hương vị hoàn hảo.

Vị ngọt nhẹ nhàng từ cổ họng tiếp tục trôi xuống dưới, để lại dư vị đăng đắng ngắn ngủi.

Nhìn chén trà xanh trước mặt Tiếu Khuynh Vũ, An phu nhân bất chợt nói:

“Cậu từ nhỏ tới lớn chỉ thích uống mỗi trà.”

“Tiếu mỗ thích sự tinh khiết thuần túy.”

An phu nhân cúi đầu: “Tôi biết cậu hận tôi. Nhưng mà, nhà họ Tiêu là do cụ ông làm chủ, ba của cậu chỉ là con thứ, tôi khi đó một thân đàn bà làm dâu nhà người thì có thể làm được gì đây? Cụ ông tuy có chút mê tín, nhưng đã lâu như thế rồi cũng tự nhiên mà tin tưởng cậu, đồng ý để cậu về nhà, nhận tổ quy tông…”

“Không cần thiết nữa…”

Tiếu Khuynh Vũ thản nhiên như không, bình tĩnh nhấp một ngụm trà.

“Đã không còn cần thiết nữa…”

Đối với y mà nói, mọi thứ, đã không còn cần thiết nữa.

Một tiếng ‘Cậu Tiếu’ khi ấy, đã đạp đổ, phá nát mọi hy vọng của y.

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ tràn vào, trên mặt tách cà phê Blue Mountain ưng ửng màu vàng kim.

Hương thơm nồng nàn trong không khí khiến người ta không muốn say mê cũng khó lòng.

“Vậy Tiểu Dịch… Bao giờ thì về nhà? Chúng tôi đều rất nhớ nó. Tôi đã mất một đứa con rồi, không muốn lại mất thêm đứa thứ hai.”

Vô Song căng thẳng, có cảm giác một luồng buốt giá đang thẩm thấu vào da thịt.

Bà phải chăng muốn nói – Vạn nhất mày là đứa họa gia chi cô sát, mày sẽ hại luôn cả nó…

Đêm hôm ấy, chàng trai áo trắng đã nói với em mình – Bọn họ chỉ không cần anh hai, không phải không cần Tiểu Dịch đâu.

Đến hôm nay, câu nói ấy, đã rõ ràng ứng nghiệm.

“Phương thiếu soái đi về đi, hôm nay Tiếu mỗ hơi mệt.”

Phương Quân Càn không an tâm chút nào, hắn lắc lắc đầu, bàn chân một bước cũng không nhúc nhích.

Ao khuya đổ tràn ánh trăng vằng vặc, điểm lên mặt nước vô vàn ánh sao, bàng bạc lan lan, trong veo thanh thanh.

Khói sương bảng lảng, ẩn ẩn hiện hiện hồ sao. Gió đùa mặt ao, nhẹ nhàng loang loang gợn sóng.

Một lúc lâu sau, Phương Quân Càn rốt cuộc cũng ngập ngừng mở miệng: “Vậy là Tiểu Dịch theo bác gái về Tiêu gia à?”

Tiếu Khuynh Vũ bình thản đáp: “Ừ. Tiểu Dịch nói nó nhớ ba mẹ lắm.”

Y nhất định sẽ rất đau lòng phải không?

“Nè, Khuynh Vũ, cậu nghe tôi nói nè…” Phương Quân Càn lảm nhảm lung tung, không đầu không đuôi an ủi người con trai áo trắng, “Người nhà cậu không thương cậu, đó là họ thiệt thòi mới đúng, bất quá, họ có thương tôi cũng chả cần! Rồi sẽ có ngày! Rồi sẽ có ngày, có một người thật lòng thật dạ yêu thương Khuynh Vũ, nâng niu chiều chuộng Khuynh Vũ, bảo vệ Khuynh Vũ!”

Chàng trai áo trắng lạnh lùng: “Chẳng có ai đâu.”

Chẳng nhìn ra chút gì hối hận.

Chẳng còn thấy tiếc nuối xót xa.

Thanh âm Tiếu Khuynh Vũ tựa lưỡi gươm sắc bén tắm mưa gội gió, chặt đứt ba nghìn sợi tơ tình bện chặt: “Chẳng có ai đâu.”

Phương Quân Càn giọng điệu kích động: “Nhất định là có! Cậu phải tin tưởng trực giác của tôi chứ!”

Tiếu Khuynh Vũ nhàn nhạt hỏi: “Ai?”

Phương Quân Càn buột miệng: “Là tôi!”

Lời vừa bật ra, không chỉ Tiếu Khuynh Vũ, ngay cả Phương Quân Càn cũng phải ngây ngẩn sững sờ.

Một tia tùy tiện lướt qua đôi mắt Tiếu Khuynh Vũ, y cau mày: “Bớt giỡn đi…”

“Giỡn hồi nào?” Hắn phản bác, “Cậu coi, tụi mình từ hồi bé đã trao đổi tín vật định tình rồi còn gì nữa!”

Nhìn Tiếu Khuynh Vũ giật phắt đầu trừng mắt với mình, Phương bé cưng rốt cuộc cũng biết, mục đích của mình đã đạt.

Hắn thành công lái sự chú ý của y sang hướng khác.

Hắn ngồi xổm xuống, ngước nhìn thẳng vào mắt y.

“Chúng mình bảy tuổi gặp nhau, chia ly mười năm cuối cùng cũng gặp lại, cái này không tính là duyên phận hay sao…” Phương Quân Càn chăm chú ngắm y, “Chúng mình cùng thừa nhận mối tình khuynh thế mà không một ai đồng tình ấy, cũng đủ thấy rõ lý tưởng cùng hoài bão lẫn nhau, đều rất yêu thương Tiểu Dịch, đều thấy Đoạn đại tổng thống chẳng ra gì, cái này không tính là duyên phận sao? Kỳ thực, trong lòng Phương Quân Càn hiểu rất rõ, tôi ở Bình Kinh này đã đắc tội không ít người, đều là Khuynh Vũ không quản gian lao muối mặt thay tôi xin lỗi. Phương Quân Càn gặp lúc túng ngặt, cũng lại là Khuynh Vũ trọng nghĩa trọng tình ra tay giúp đỡ, trên dưới Nam thống quân đều mang ơn rất lớn với Khuynh Vũ. Dù là tình cảm hay tiền bạc, Phương Quân Càn nhất định dốc cạn tinh thần đền trả!”

“Nếu như Phương Quân Càn đã nói sẽ nuôi Khuynh Vũ suốt đời, thì không bao giờ nuốt lời.”

“Nếu như Khuynh Vũ mệt mỏi, chán nản, đau lòng, kiệt sức,” Hắn vỗ vai mình, “Đôi vai của bổn soái ở đây, tùy ý để Khuynh Vũ tựa vào!”

Nhìn bộ dạng đàn ông đích thực của hắn, chàng trai áo trắng xoay đầu, gắng nín cười: “Thiếu soái là con trai, Tiếu mỗ không thèm.”

Kẻ nào đó bị đả kích cực lớn.

Khóe miệng cười khổ, đưa tay vỗ trán, Phương Quân Càn thở than: “Còn có tâm tư đi trêu chọc tôi nữa chứ, xem ra, tâm trạng Khuynh Vũ đã khôi phục lại bình thường rồi.”

Chàng trai áo trắng ngẩng đầu, lẳng lặng nhìn hắn.

Phương Quân Càn nín thở.

Đối diện, không nói gì.

Nhân ảnh đượm hương mai, sương khuya lạc mặt hồ.

“Phương Quân Càn…” Tiếu Khuynh Vũ cúi đầu.

Trăng mờ.

Sao nhạt.

Nhìn không ra biểu cảm của y ngay lúc đó.

Chỉ có thanh âm nhẹ hẫng như sương: “Cảm ơn cậu…”

alt
Hẹn Tình Với Người Nổi Tiếng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Trúc Mã Bá Đạo Cưới Trước Yêu Sau
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc