Một kẻ trong tình trạng cần cổ đang dán chặt vào một họng súng đen ngòm đã lên nòng mà còn có thể nói cười như không quả thực hầu như không tồn tại.
Mà, cho dù có đi chăng nữa, cũng chẳng tới lượt vị Hoàng thân Yoshihiro miệng hùm gan sứa này.
Hai chân gã va vào nhau như giã gạo, gai ốc rởn lên lạnh buốt sống lưng.
“Cậu… đây… Khụ… Cậu đây… là… là có ý gì?” Yoshihiro nghĩ đến thân phận của mình, nỗi sợ hãi liền giảm đi vài phần, lên gân nói cứng, “Bổn hoàng thân là người thừa kế thứ ba của Hoàng gia Uy Tang đó! Phương thiếu soái, cậu làm thế này không sợ hai nước chúng ta khơi lại bất hòa sao?”
“Bổn hoàng… bổn hoàng thân chỉ là mời Tiếu tham mưu trưởng đến Lãnh sự quán chơi một chuyến, cơ bản không có ý gì khác…”
Câu kế tiếp còn chưa ra tới miệng, cái cổ nung núc thịt của gã đã bị bàn tay Phương Quân Càn siết chặt, âm thanh không cách nào thoát ra nổi, tiếp theo là một tiếng súng đanh gọn! Trên mặt gã Hoàng thân cá rô mồ hôi lạnh túa ròng ròng, đôi mắt kinh hoàng vằn lên tơ máu, thân người mềm oặt như rắn chết đổ vật xuống, song bởi vì yết hầu bị siết chặt, mấy tiếng ư ư rên rỉ thủy chung không thể bật ra.
Chân phải trúng đạn, từ trong ống quần máu ồng ộc chảy như suối, lúc này toàn thân gã co quắp một cách quái đản dưới đất, mồm há ra đớp đớp không khí, một tiếng la thảm căn bản cũng lực bất tòng tâm.
Họng súng trong tay Phương Quân Càn vẫn còn lượn lờ bốc khói.
“Là mày tự tìm cái chết.” Giọng nói của Phương thiếu soái lạnh như tảng băng không mảy may rung động.
Quả tình không dám tưởng tượng, nếu như Khuynh Vũ thực sự bị con heo nọc này vấy bẩn, thì với tính cách thà ngọc nát còn hơn ngói lành của y…
Khoảnh khắc nổ súng khi ấy, tận đáy lòng hắn chính xác là có khao khát cháy bỏng lôi con cá ươn kia xé thành muôn nghìn mảnh vụn.
Thân hình phì nộn co quắp trên mặt đất không ngừng run giật.
Trong nháy mắt, gã thực sự cảm nhận được sát khí tóe lửa của Phương Quân Càn.
Người đó, nhất định sẽ giết chết mình!
Tiếu Khuynh Vũ cố ý quay mặt sang hướng khác.
Y biết bộ dạng bản thân hiện tại nhất định là vô cùng yếu ớt, thê thảm đến khó lòng chấp nhận.
Mà lúc này, Phương thiếu soái trước nay vẫn luôn luôn ương ngạnh bướng bỉnh, ngạo mạn bất cần ấy lại tức tốc chạy đến, thay y cài lại khuy cho ngay, vén lại áo cho thẳng, vẻ mặt hơi có vẻ lúng túng xấu hổ phân bua: “Là Tiểu Dịch gọi bổn soái tới.”
Chàng trai áo trắng mấp máy môi, cố gắng lấy giọng như bình thường: “Cảm ơn.”
“Ơn nghĩa gì chứ, bổn soải chẳng đã từng nói sẽ bảo vệ Khuynh Vũ ư!”
Trên mặt Vô Song xẹt ngang một tia cười xúc động xen lẫn tuyệt vọng.
Một Khuynh Vũ như thế này…
Phương Quân Càn không cách chi tưởng tượng nổi.
Y mệt mỏi nói: “Phương Quân Càn, giúp tôi đứng lên được không?”
“Ừ!” Phương Quân Càn bối rối gật đầu, “Được mà được mà!”
Tay chân thật nhẹ nhàng ghé vào chàng trai áo trắng cả người rã rời trên giường đỡ ngồi dậy, cảm nhận được thân thể mềm oặt như không xương tựa hẳn vào vai mình, cảm nhận được hơi thở mong manh yếu ớt phả lên gáy mình.
Lại còn, hương thơm lành lạnh của hoa đào như có như không vấn vương quanh quẩn bên người mình nữa.
Dường như muốn phá đi bầu không khí ngượng ngùng này, Phương thiếu soái cười cười trêu ghẹo: “Thật hiếm thấy Tiếu chủ tịch ngoan ngoãn thế này nha!”
“Phương Quân Càn, nghe đây…” Vô Song tựa vào vai hắn, giọng còn hơi run, “Đây là chuyện riêng của Tiếu Khuynh Vũ, không có liên quan đến cậu.”
Phương Quân Càn gian manh nhún nhún vai, mặt mày tỉnh bơ: “Người cũng đánh rồi, súng cũng nổ rồi, nói không liên quan đến bổn soái ai tin cho được.”
“Hiện tại Khuynh Vũ cùng bổn soái cùng hội cùng thuyền rồi, cậu chạy không xong tôi trốn cũng không thoát đâu.”
Phương Quân Càn vừa nói dứt, đột nhiên có một cảm giác như là định mệnh…
Quanh đi quẩn lại, sống rồi lại chết, người chạy không xong, ta trốn cũng không thoát.
Đưa mắt nhìn Hoàng thân Yoshihiro như con chó chết rồi đang há mồm thở dốc dưới đất…
Lặng lẽ ghé sát vào vành tai như tạc từ bạch ngọc của y, nói khẽ: “Khuynh Vũ, lần này thực sự họa lớn rồi! Vậy là xong, Bình Kinh này tuyệt đối không ở lại được nữa – Hay là chúng mình trốn đi đi!”
(Đang là dụ dỗ người ta bỏ nhà theo trai đó mà ^^)
Bên trong biểu cảm bông đùa hiện lên khắp mặt mũi của Phương Quân Càn là ý cười ấm lòng người đối diện, thần sắc kiên định.
Khóe môi Vô Song khẽ cong lên.
Ngắm nhìn sườn mặt kiên nghị không oán thán, không hối hận của người con trai ấy, y biết, hắn thực sự không tiếc vì mình mà vứt bỏ tiền đồ vô cùng xán lạn, quay lưng ly khai Quốc thống quân…
Nhưng mà mình, làm sao có thể liên lụy hắn đến nhược này.
Tiếu Khuynh Vũ cúi thấp đầu, giấu đi biểu cảm thê lương quyết liệt trong đáy mắt.
Trong lúc miên man suy nghĩ, ánh mắt hiện lên tia giằng co với vận mệnh.
Phương Quân Càn ngẩn ngơ một thoáng, cổ tay của hắn bị ai đó nắm lấy.
Xương tay của Vô Song mảnh khảnh mà có lực, những ngón tay mềm mại trắng trẻo, độ cong hoàn mỹ không chút khuyết điểm.
Thừa dịp Phương Quân Càn còn thất thần, Tiếu Khuynh Vũ đoạt lấy khẩu súng trong bàn tay hắn.
Khẩu súng lành lạnh lọt vào tay, Tiếu Khuynh Vũ thậm chí còn ngửi được mùi máu tanh váng vất bốc lên theo khói súng.
Bất chợt!
Vung tay bóp cò!
Một tia máu phún ra từ giữa ngực Yoshihiro!
Cùng với ánh mắt ngỡ ngàng của Yoshihiro, cái cổ rướn lên giật giật, chết không nhắm mắt.
Phát súng ấy cũng vừa vặn lấy đi chút hơi tàn của Tiếu Khuynh Vũ. Y nặng nề ngã vật xuống giường, nhắm nghiền mắt: “Hoàng thân Yoshihiro đối với Tổng tham mưu trưởng Quốc thống quân mưu đồ bất chính, bị Tiếu mỗ bắn chết, thiếu soái đến chậm một bước không kịp ngăn cản – Toàn bộ sự việc là như vậy.”
Tiếu Khuynh Vũ lấy giọng nói gần giống như ngày thường, lạnh nhạt gần như là lạnh lẽo mở miệng: “Thiếu soái đã nhớ kỹ chưa?”
“Phương Quân Càn, hiện tại không phải lúc đùa giỡn.”
“Tôi không đùa giỡn!”
Im lặng.
Chàng trai áo trắng đăm đăm nhìn hắn không chớp, rồi nhịn không được cười to sảng khoái.
Cười đến phát ho lên.
Không ngờ, không ngờ được, cuối cùng người ở bên cạnh mình, lại chính là hắn…
Đôi mắt mơ màng bắt đầu trở về trạng thái minh triết thấu triệt.
Cũng không biết đã qua bao lâu, tác dụng của thuốc cùng dần dần mất đi, Vô Song rốt cuộc cũng khôi phục chút ít sức lực.
Hai tay y chống lên giường, nửa nằm nửa ngồi ngẩng đầu ngắm hắn.
Ánh trắng soi vào đôi mắt, Phương Quân Càn tinh ý phát hiện, đôi mắt sâu như đáy nước, trầm như tuyết đọng.
“Phương Quân Càn…”
Hai bên yên lặng nhìn nhau.
“Nếu như hai ta có thể bình an rời khỏi thủ đô,” Y thấp giọng trầm tư, “Tôi sẽ đi cùng với cậu…”
Vốn luôn cho rằng, những lời này, chẳng vội gì phải nói ra.
Bởi vì hắn ở đây, mình cũng luôn ở đây, ngày dài tháng rộng, thời gian dư dả.
Bây giờ mới biết, trong tình thế bất đắc dĩ này, thân bất do kỷ.
Phương Quân Càn dìu Tiếu Khuynh Vũ vẫn chưa hoàn toàn lại sức ra khỏi Lãnh sự quán Uy Tang, lính tướng Nam thống quân lòng như lửa đốt nhao nhao lao đến.
Có ân cần: “Tham mưu trưởng anh vẫn khỏe chứ?”
Có lo âu: “Có bị thương chỗ nào không?”
Có đoán bừa nghi bậy: “Tụi khốn nạn đó bắt anh có phải vì muốn moi ra chuyện quân sự cơ mật gì đó?”
Cũng có dương dương tự đắc: “May mà chúng ta đến kịp!”
Phương Quân Càn không nói ra lý do thực sự khiến Uy Tang giở trò ra cho bọn họ biết, điều này làm Tiếu Khuynh Vũ trong lòng âm thầm cảm kích.
“Thiếu soái, rốt cuộc là ai dám hãm hại Tiếu tham mưu trưởng vậy, anh nói ra đi, chúng ta còn không đi bắt nó về băm vằm thành thịt vụn nữa thôi!”
Mọi người nhao nhao phụ họa: “Đúng đó đúng đó!”
Phương thiếu soái cười khổ: “Không cần đâu, gã ta chết rồi.”
Nam thống quân hết thảy sững người.
Rồi liền lập tức hoan hô điếc tai: “Chết rồi thì tốt!”
“Khoái quá khoái quá đi!”
Có người đề nghị: “Dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì tới nơi tới chốn, chúng ta phóng hỏa hủy thi diệt tích, đốt trụi cái Lãnh sự quán tai ương này cho rồi!”
Phương bé cưng nghe vậy mồ hôi lạnh chảy đầy đầu.
Tiếu tham mưu trưởng đăm chiêu nhìn Phương thiếu soái đang xấu hổ muốn chui xuống đất.
Y cuối cùng đã hiểu tính cách của Phương Quân Càn từ đâu mà hình thành được.
Một phần là tự bẩm sinh đã thế, còn một phần khác cũng đáng kể không kém chính là môi trường sinh trưởng hun đúc ra như vậy…