“Anh hai ơi, anh Quân Càn lâu rồi không thấy đến chơi nhỉ!”
Tiểu Dịch vẻ sợ sệt, dè dặt nhìn chàng trai áo trắng đang ngồi bất động trên chiếc ghế mây, mặt nhìn không ra biểu cảm.
Tuy rất vô căn cứ, nhưng mà luôn có cảm giác, anh hai đã thay đổi rồi…
Tiếu Khuynh Vũ vẫn luôn trầm tĩnh, và còn, kiêu ngạo.
Chỉ bất quá là…
Y ngày trước, trầm tĩnh kiêu ngạo, tựa màn đêm đen thẳm hốt nhiên bung xòe muôn vàn pháo hoa rực rỡ tuyệt đẹp.
Mà bây giờ, y lại chẳng khác nào đốm sao lạnh lùng xa xôi muôn trùng không với tới được trong đêm đông buốt giá.
Chàng trai áo trắng ấy đang nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy đứa em nhỏ mở miệng hỏi, rèm mi dài rậm khẽ nhúc nhích, lặng lẽ mở mắt ra.
“Anh Quân Càn của em tạm thời không thể đến được.”
Họa đến, chung quy cần có ai đó đứng ra gánh trách nhiệm.
Hoàng thân Yoshihiro chết, hòa đàm thất bại, hoàng gia Uy Tang nổi giận đưa quân đến biên giới hai nước, chuẩn bị tấn công miền Nam.
Đoạn Tề Ngọc giận dữ cực độ, đem giam lỏng Phương thiếu soái nhất mực gánh tội sát nhân ở một biệt viện, chuẩn bị lấy danh nghĩa tội phạm chiến tranh chuyển giao cho tòa án binh, ý đồ muốn dồn hắn vào chỗ chết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt thất thần của Vô Song bắt đầu lấy lại vẻ trong sáng minh triết.
“Anh hai,” Tiểu Dịch giơ bàn tay nhỏ nhắn, sờ sờ mái tóc dài mượt mà mềm mại của vị thiếu niên, “Tóc của anh hai hình như ngắn đi thì phải…”
Tiếu Khuynh Vũ lạnh nhạt đáp: “Anh hai thấy phiền phức quá, nên cắt ngắn bớt.”
Đêm hôm ấy, ở trước mặt Phương Quân Càn, cùng lúc dao găm trong tay chàng trai áo trắng lóe lên, mái tóc dài nuôi dưỡng bao lâu cũng đứt lìa.
Sau đó không nói một lời, chỉ lặng lẽ vứt con dao xuống ao.
Con dao găm rơi xuống, vẽ lên mặt nước một đóa hoa nho nhỏ, vỡ ra thành vô số bong bóng li ti, chầm chậm chìm xuống đáy.
Dường như cũng là, chôn đi yêu hận,
Một bí mật…
“Phương Quân Càn,”
Cũng đêm hôm ấy, chàng trai áo trắng đã nói với hắn rằng: “Tiếu Khuynh Vũ… sẽ không bao giờ giao vận mệnh của mình vào tay bất kỳ ai nữa.”
“Không thuộc về bất kỳ ai, không cúi đầu trước bất kỳ ai, càng không khom lưng hạ mình với bất kỳ ai!”
Ánh mắt Tiếu Khuynh Vũ hiện lên vẻ sắc lạnh đáng sợ, tổn thương người sâu sắc, tổn thương mình càng sâu sắc hơn.
Phương Quân Càn ngắm nhìn y, cúi đầu trầm mặc…
Mùa thu, đất trời thê lương.
Cái chết của Yoshihiro ngay lập tức chấn động Bình Đô!
Cùng lúc ấy, hơn chục mạng lưới quan hệ rộng lớn của Tiếu Khuynh Vũ tại Bình Đô cũng không kèn không trống triển khai hành động.
“Em thực sự quyết định như vậy sao?” Thầy hiệu trưởng Hoắc râu tóc bạc phơ, ánh mắt đong đầy thương xót tiếc hận.
Trước mặt cụ, chàng trai áo trắng tĩnh lặng như mộng.
Y nhấn mạnh từng chữ: “Em đã quyết định.”
Bao nhiêu ngôn từ của Hoắc Đông Cường chạm vào đôi mắt kiên định của Tiếu Khuynh Vũ đều ách lại.
Bất đắc dĩ hỏi: “Bao giờ thì quay trở về?”
“Không biết được.”
Có thể một năm đôi tháng, cũng có thể… cả đời.
“Người là do Tiếu mỗ giết. Bất luận thế nào, Tiếu Khuynh Vũ nhất định sẽ cứu Phương thiếu soái. Vì vậy mà, giá đắt thế nào cũng không quan trọng.”
Hoắc Đông Cường gật gật đầu: “Thầy sẽ lập tức liên lạc với giới nhân sĩ trí thức ngành giáo dục gây áp lực cho Đoạn tổng thống, hy vọng đóng góp hết sức lực nhỏ nhoi này.”
Tiếu Khuynh Vũ ưu nhã gập người: “Việc này, đành phải trông cậy vào thầy vậy.”
“Chủ tịch!” Phía sau tròng kính của Trương Ngọc Hàm xẹt qua tia kính nể, “Tin tức đã truyền đến khắp các Hội sinh viên đại học cao đẳng lớn nhỏ, sinh viên hết thảy đều căm phẫn dâng trào, phản ứng rất mạnh mẽ, tuyên bố nếu nội trong bốn mươi tám giờ tới không thả Phương thiếu soái, thì cuộc biểu tình đại quy mô hồi 24 tháng 5 đó sẽ tiếp tục tái diễn.”
“Biểu tình của học sinh sinh viên tuy không tạo thành uy hiếp thực sự, nhưng lại có ảnh hưởng rất mạnh đến toàn xã hội. Lại thêm truyền thông các nước đánh hơi được thế nào cũng không bỏ qua. Điểm chết của Đoạn Tề Ngọc chính là rất xem trọng sĩ diện, tất nhiên lão không muốn để lại ấn tượng tồi tệ đối với truyền thông thế giới.”
Tiếu Khuynh Vũ gật đầu: “Tốt lắm – Thế đã liên hệ với giới văn nghệ sĩ nổi tiếng ở Bình Kinh chưa?”
Kevin và Judy nghe xong lời thỉnh cầu của chàng trai áo trắng, không hẹn mà gặp cùng nhíu mày.
“Thật lòng mà nói, Tiếu ạ, ba của bọn tớ tuy đứng đầu Lãnh sự quán Australia, thế nhưng chuyện này…” Thở dài, “Thật sự gay go lắm đấy.”
“Bất quá,” Bỗng nhiên đổi giọng, “Nếu đích thân bạn Tiếu đây nhờ vả, nói thế nào bọn tớ cũng không thể làm cậu thất vọng được!”
Judy cười như chuông vỡ: “Cùng lắm anh em tớ ôm chân ông già khóc quấy một trận, thế nào cũng ép được ổng ra mặt giúp đỡ các cậu! Tiếu à, cậu cứ chờ tin tốt lành của bọn tớ đi!”
Đối với hai người bạn này, Tiếu Khuynh Vũ chỉ có thể nói: “Cảm ơn.”
“Bữa nay ngày mấy ngày mấy vậy?! Tiếu tham mưu trưởng lại thân chinh gọi điện cho lão già cả người sặc mùi tiền bạc như tôi thế này!”
“Tần lão sao lại nói vậy, ngài là Hội trưởng hiệp hội thương mại Binh Kinh kia mà, cả đời sóng to gió lớn kinh nghiệm phong phú, Tiếu mỗ tư cách thiển cận, còn phải theo ngài học tập rất nhiều đó.”
“Được! Thôi đi thôi đi – Thằng nhóc cậu càng ăn nói khách sáo thế này thì càng là có việc khó khăn rồi đây! Thế nào, tham mưu trưởng của tôi, ngài không phải lại muốn chúng tôi hết thảy bãi thương đấy chứ?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia ngưng lại hồi lâu: “Tần lão, lần này Tiếu mỗ đúng là muốn toàn bộ giới kinh doanh Bình Kinh giúp đỡ.”
Đem sự tình đầu đuôi kể ra cho Tần lão một phen, tất nhiên trong đó cũng giấu biệt một số chi tiết.
“Thì ra là vậy…” Tần lão cười khổ, “Ta nói nhóc con cậu ấy, bình thường ăn nói làm việc chẳng sợ thị phi rắc tối, thế quái nào đùng một cái lại đi gây họa lớn thế kia? Cái câu ‘Không nói thì thôi, đã nói là thiên hạ đại loạn’ cũng đâu nhất thiết phải ứng dụng triệt để vậy chứ hả?”
“Chuyện thế này nếu là người khác tôi chỉ còn biết lực bất tòng tâm. Nhưng đã là Tiếu tham mưu trưởng đích thân nhờ vả, Hiệp hội thương mại Bình Kinh chúng tôi tất nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Tần mỗ sẽ triệu tập Đại hội thương mại, hy vọng có thể giúp được Tiếu tham mưu trưởng!”
… …
Treo điện thoại, Tiếu Khuynh Vũ xoay người hỏi Lý Kính: “Phủ Đông Bắc Vương đã nhận được điện báo của Tiếu mỗ chưa?”
“Đông Bắc Vương theo đề nghị của chủ tịch, không đích thân đến Bình Đô, mà đưa quân đội Bắc thống đến tập trung tại bờ sông Tùng Hộ thị uy, gây thêm áp lực cho Đoạn Tề Ngọc.”
Đôi mắt chàng trai áo trắng sáng rực: “Đông Bắc Vương thương con đến sốt ruột thế nào không nói ra ai cũng biết, không thể không biết cách tối hữu hiệu hiện nay là dùng sức mạnh của Bắc thống quân kềm chế Đoạn Tề Ngọc từ xa, khiến lão không dám hành động khinh suất.”
“Còn về phía Nam thống quân, nói chung là, Đoạn đại tổng thống của chúng ta đã sớm bị bọn họ làm cho điên đầu rồi.”
Lý Kinh hoàn toàn kính nể: “Chủ tịch tính toán chu đáo không hề bỏ sót, Phương thiếu soái nhất định sẽ thành công thoát nạn.”
“Tính toán chu toàn, không hề bỏ sót ư?…” Giọng nói của chàng trai áo trắng nhẹ như lông vũ.
Lý Kính quay đầu, trong thoáng chốc, anh không thấy rõ vây quanh người đang ngồi còn có dải sương trắng mờ, chỉ có cảm giác mông lung hư hư ảo ảo.
Tính toán chu toàn, không hề bỏ sót ư?
Không.
Một nét cười đau khổ trói chặt khóe môi: Hay nói là cẩn thận đến mấy cũng có sơ xuất, mới đúng…
Muốn cứu Phương Quân Càn, không thể không tranh thủ sự giúp đỡ của một người!
“Gì chứ, muốn em cứu hắn? Không thể nào!” Dư Nghệ Nhã vô cùng vui mừng khi thấy Tiếu Khuynh Vũ đến, song khi thiếu niên ấy đề xuất thỉnh cầu, vẻ tươi cười rạng rỡ liền cứng lại.
“Cả đời em chưa bao giờ ghét ai đến thế, đáng kiếp hắn!”
Không ngờ màn trêu ghẹo của Phương thiếu soái lần đầu diện kiến lại khiến cô gái ghim hận đến tận lúc này.
“Dư tiểu thư, thiếu soái đúng là có chỗ đắc tội với cô, Tiếu mỗ thay cậu ấy đền tội. Nhưng là lần này, không thể không nhờ Dư tiểu thư ra tay giúp đỡ, bằng không thiếu soái không tránh khỏi kiếp nạn.”
Dư Nghệ Nhã bĩu môi: “Hắn là gì của anh mà bắt em phải cứu hắn chứ? Đừng tưởng em không biết mấy ngày nay anh chạy ngược chạy xuôi bận rộn, còn không phải vì chuyện của hắn nữa đi!”
Tiếu Khuynh Vũ nghiêm nghị nói: “Cậu ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời Tiếu mỗ.”
Y càng ra sức bảo vệ, cô cũng càng nộ khí xung thiên.
“Hắn là người quan trọng nhất của anh, liên quan gì đến em? Em là gì của anh chứ, dựa vào cái gì muốn em cứu hắn?”
Chàng trai áo trắng mím môi đến bạc phếch, không nói được một lời.
Thấy chân mày y chau lại, nhưng lại không có vẻ giận dữ, Dư Nghệ Nhã không khỏi có chút lo lắng bất an.
Không thể không dịu giọng: “Bất quá muốn nhà họ Dư em giúp hắn, cũng không hẳn là không được.”
“Trừ phi…”
Cô gái len lén liếc nhìn y, e thẹn cúi đầu xuống.
“Trừ phi anh đồng ý kết hôn với em, em… em cái gì cũng sẽ theo ý anh.”