https://truyensachay.net

Ký Sự Cướp Nàng Dâu

Chương 5 - Chương 5

Trước Sau

đầu dòng
Cổng lớn Nhạn Lai Lâu, Tả Hoành ghì dây cương, ngựa hi..i...iiii một tiếng thật dài mới dừng lại, hắn đạp lên bàn đạp nhảy xuống yên ngựa, chưởng quầy đứng ở cửa ra vào cả buổi, rướn cổ nhìn về phía trước, hai ba bước liền chạy tới, vươn tay giữ ngựa lại, một tên tiểu nhị nhỏ ở phía sau vội chạy lên dắt ngựa, đưa đến mã phòng ở phía sau cho ăn, ngựa của mấy vị Gia này còn quý giá hơn con người, nếu có sơ xuất gì, không ai có thể đảm đương nổi.

Tả Hoành không hề ngừng bước chân, cất bước đi thẳng từ cổng lớn vào trong, chưởng quầy nghiêng ngả chạy bước nhỏ theo ở phía sau, Tả Hoành lên bậc thang, liền nghe từ lầu ba mơ hồ truyền đến âm thanh của đàn sáo, nhớ tới xe ngựa đậu ngoài cửa lớn kia, hình như là của Xuân Phong Lâu, không khỏi dừng bước chân, quay đầu lại hỏi một câu: Hôm nay gọi Xuân Phong Lâu sao?

Chưởng quầy vội nói: Cũng không phải, hôm nay tới đúng là Xuân Vân cô nương, điều này cũng làm tăng thêm thể diện cho bốn vị Gia, người bên ngoài cho dù trả thiên kim vạn kim cũng không mời được, vào tháng trước, một thương nhân buôn muối ở Dương Châu, cũng không biết từ nơi nào nghe nói Xuân Vân cô nương ở Xuân Phong Lâu, cầu xin nhiều lần mới được tú bà nhả ra cho gặp mặt một lần, dù thế nào thì cũng muốn được gặp mặt một lần?

Tả Hoành nói: Chuyện này còn đoán gì nữa, nhất định là nhìn trúng rồi!

Chưởng quầy giơ ngón tay cái lên nói: Nếu không phải là Tả gia, người khác sẽ không đoán ra chuyện này đâu.

Tả Hoành liếc mắt nhìn hắn: Chớ đi theo ta, vuốt mông ngựa cũng phải xem lúc nào đã, mau thu hồi hứng thú với Tả gia ta đi, lạng quạng Tả gia ta cắt đầu lưỡi ngươi nhắm rượu đó.

Chưởng quầy lúc này mới nói: chắc là nhìn trúng, muốn lấy về nhà làm nhị phòng rồi, khá lắm nha, mười người mang năm cái rương lớn, xếp thành một hàng bày ở cửa lớn Xuân Phong Lâu, đàn ông già trẻ náo nhiệt xem mở rương, người đoán thử xem?

Vừa nói như vậy, liền nhìn thấy Tả Hoành trừng mắt, vội vàng dừng câu chuyện lại không dám thừa nước đục thả câu: Bên trong năm cái rương bày đầy kim nguyên bảo hình quả cam bằng vàng, vàng ròng mười đủ mười, đôi mắt yêu thương sáng ngời như mặt trời, đáng tiếc lúc ấy tiểu nhân không có ở đó, không có nhìn thấy được tình cảnh lúc ấy, đến hôm nay còn hối hận đây nè, suy cho cùng thì gia sản của tên mọi rợ Nam Man kia hùng hậu, vừa ra tay chính là năm rương kim nguyên bảo lớn, cái này là muốn cô nương ấy rồi, muốn nhanh chóng chọn ngày tốt lành đưa lên kiệu hoa, nhưng vị Xuân Vân cô nương này của chúng ta lại không bằng lòng, bảo tú bà đi ra ngoài nói cám ơn hảo ý này của ông ta, mặc dù nàng xuất thân phong trần nhưng đã lập lời thề, tuyệt không làm thiếp, mà trong nhà tên mọi rợ Nam Man kia đã sớm có vợ cả, cho dù nước miếng chảy dài ba thước, cũng chỉ có thể cẩn thận đi từng bước.

Tuyệt không làm thiếp, chí hướng thật to lớn, Tả Hoành nhếch miệng, trong lòng tự nhủ, bất quá đây là lời nói dỗ dành trẻ con mà thôi, nếu thay bằng đám người Diệp lão đại thử xem, đừng nói làm thiếp, e rằng chỉ mong sao được làm nha đầu hầu hạ trải giường xếp quần áo, không phải là không muốn làm thiếp, mà là không nhìn trúng, nếu như trong lòng mong đợi vào Diệp tiểu gia, e rằng phải đợi, đợi đến khi tuổi già sức yếu, lúc đó muốn tìm một chuyện tốt như vậy cũng không có.

Nữ nhân này ngu xuẩn ở chỗ, đứng núi này trông núi nọ, lúc trước khi chưa có trèo lên Diệp lão đại của bọn họ, mắt cũng không có cao như vậy, đây là nước lên thì thuyền lên, tăng theo giá cả thị trường rồi, chỉ tiếc tâm tư cao ngất, sinh mệnh so với giấy bạc, đừng nói Định Vương Phủ không dung nạp một kỹ nữ như nàng, mà Diệp lão đại bọn họ ở đây cũng không để tâm tới nàng, bất quá chỉ là gặp việc thì vui mà thôi, nếu nàng cho là thật, sau này chỉ có nàng thiệt thòi thôi.

Nghĩ đến đây lại nghiêng đầu hỏi một câu: Mọi người đến đông đủ chưa?

Chưởng quỹ kia nghe xong vội nói: Nói sao đây nhỉ, buổi chiều hôm qua Lộc đại gia bên cạnh Tiểu vương gia đặc biệt chạy tới đây một chuyến, nói là buổi trưa hôm nay, mấy vị Gia đến Nhạn Lai Lâu này của tiểu nhân uống rượu, nói đồ ăn phải ngon, rượu cũng phải loại ngon nhất, tiểu nhân từ trong hầm rượu lấy ra loại rượu mà lão Trần đã ủ ba mươi năm, liền chuẩn bị cho mấy vị Gia vài món ăn thống khoái, mắt nhìn thấy đã qua buổi trưa, mà Phong nhị gia cùng Hồ thiếu gia chờ ở trên đã hơn nửa ngày rồi, Xuân Vân cô nương của Xuân Phong Lâu cũng đã đến, nhưng lại không thấy bóng dáng của Tiểu vương gia, chẳng lẽ quý nhân bận chuyện nên đã quên mất việc này.

Tả Hoành xùy một tiếng nở nụ cười: Được rồi, lão già ngươi khỏi cần phải nói mấy cái lời dễ nghe như thế, ai chẳng biết Diệp lão đại của chúng ta là một người rảnh rỗi, không chừng nửa đường gặp chuyện gì vướng chân rồi, chắc lát nữa sẽ đến. Nói xong liền bước lên lầu ba, lầu ba được bốn người bọn họ bao trọn quanh năm, bọn họ chọn Nhạn Lai Lâu này là vì lầu các này do thành hào kiến tạo nên, lầu gác rất cao, sau khi mấy người bọn hắn bao xuống liền sai người chỉnh đốn lại, khơi thông chung quanh, bên trong thềm cửa sổ ở bốn phía đều được buông màn lụa, sát màn cửa được khảm một lớp thủy tinh lớn nhìn ra bên ngoài, đừng nói gần sát với thành hào, ngay cả nửa cái kinh thành này cũng thu vào đáy mắt.

Xung quanh lan can bên ngoài thềm cửa sổ là dãy ghế dựa được chạm trổ hình cổ ngỗng(1), ngồi ở chỗ này có thể ngắm nhìn cảnh đẹp của cả bốn mùa, mùa xuân ở nơi này nhìn sang là hàng dương liễu mờ mịt ven bờ thành hào(2), hòa với nước sông xanh màu ngọc bích, bên dưới là ba phụ nhân đang giặt quần áo, so với việc đi chơi trong tiết thanh minh ở ngoại ô thì nhìn cảnh tượng này còn thích hơn nhiều.

(1) Cố ngỗng

c5-1

(2) Thành hào

c5-2

Vào mùa hạ, khi liếc mắt nhìn những cây xương bồ tươi tốt bên bờ sông nở ra những đoá hoa lan nhỏ e ấp, người khác thấy thế nào thì hắn không biết chứ hắn thấy những đoá hoa lan nhỏ đó so với số hoa sen trong phủ hắn ít đi sự tinh xảo nghiêm túc nhưng lại nhiều thêm phần thong dong nhàn nhã.

Mùa thu cũng không hề kém cạnh, lá cây ven sông sẽ chuyển sang màu vàng, gió thu lướt qua, lá cây rào rào rơi đầy đất, một ít thì rơi vào trong nước, nhẹ nhàng phiêu đãng trôi theo dòng nước giống như một chiếc thuyền nhỏ.

Mùa đông nhìn xuống bên dưới rất đẹp, sẽ dễ dàng bắt gặp hình ảnh tuyết bay đầy trời, trong phòng đốt một chậu than ấm áp, cách lớp thuỷ tinh nhìn ra bên ngoài thấy từng hồi gió bấc rít gào cuốn lấy những phiến tuyết tung bay, chỉ một lát sau những nhánh cây trụi lá ven sông kia lập tức phủ đầy bông tuyết, vô cùng đẹp mắt.

Hôm nay là cuối xuân, thời tiết ấm áp, sáng sớm thềm cửa sổ ở bốn phía đã được mở ra, màn trướng lụa mỏng bên trong buông thỏng, mấy cô kỹ nữ ăn mặc loè loẹt dựa vào bên cạnh, trong tay đang cầm ti trúc cầm thổi một điệu hát dân gian, chỉ không thấy Xuân Vân của Xuân Phong lâu, trên bàn bát tiên khảm vân đá vẫn chưa bày đồ ăn lên, chỉ có vài mâm trái cây theo mùa, Phong Cẩm Thành cùng Hồ Quân ngồi ở một bên.

Tả Hoành nhìn lướt ra thềm cửa sổ thì thấy một mỹ nhân ngồi trên ghế chạm trổ hình cổ ngỗng đang nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, Tả Hoành nhớ tới chuyện chưởng quầy vừa nói với mình, không khỏi nhìn nàng thêm lần nữa, lớn lên cũng xinh, nhưng dựa vào khuôn mặt Trương mỹ nhân như thế này mà muốn buộc lại ngựa hoang như Diệp tiểu gia, đừng nói đến cửa ngay cả cửa sổ cũng không có.

Vị Bá Vương này của bọn họ lớn lên không sợ trời không sợ đất, khi còn bé có một lần đi theo lão Vương Gia tiến cung gặp Đương kim vạn tuế gia, ngay lúc đó cửu hoàng tử, tuổi tác hai người xấp xỉ nhau liền chơi cùng một chỗ, nhìn hai người chơi đùa, lão Vương Gia cũng không để ý, liền đi nói chuyện với Hoàng Thượng.

Ai ngờ chỉ trong nháy mắt, tiểu thái giám lăn một vòng vào Ngự Thư Phòng nói tiểu vương Gia và Cửu Thiên Tuế đánh nhau, suýt nữa đã hù chết lão Vương Gia, vội vàng chạy ra nhìn, vị tiểu gia này của chúng ta đang cưỡi lên người Cửu Thiên Tuế, vung nắm đấm lên đánh thùng thùng.

Khi đó thân thể Cửu Thiên Tuế yếu đuối, lại vừa bệnh nặng mới khỏi, sao là đối thủ của hắn được, lão Vương Gia vội vàng gào to quát một tiếng dừng tay, nhưng Diệp tiểu gia vẫn cứng cổ nói lại: Hắn vẫn chưa phục mà, chừng nào phục con mới thả hắn làm lão Vương Gia giận muốn chết, bước lên phía trước kéo hắn xuống, bịch một cái quỳ xuống thỉnh tội trước mặt tiên đế.

Tiên đế ngược lại cười ha ha nói: Hiển nhiên là Hổ phụ sinh hổ tử, khi Diệp gia chúng ta giành giang sơn, phải nhiệt tình dốc sức liều mạng như vậy mới đúng, Cửu hoàng tử tài nghệ không bằng người, bị đánh là đáng đời, không có gì phải giáng tội, còn phải thưởng.

Một câu của Tiên đế, vị tiểu gia này đã đánh người còn ôm về một cây cung bang vàng ngự tứ, nhắc tới chuyện cũ, lẽ ra Diệp Trì và Cửu hoàng tử phải kết thù mới đúng, thật không ngờ, không đánh không quen, từ đó về lại thường xuyên lui tới, sau khi Cửu hoàng tử đăng cơ, còn thỉnh thoảng gọi Diệp Trì tiến cung khoa chân múa tay.

Tả Hoành suy nghĩ là bởi vì Diệp Trì và Hoàng Thượng luyện võ không giống với những người khác, vị tiểu gia này đánh nhau thật, không cần biết ngươi có phải Hoàng Thượng hay không, đã đánh thì phải đánh cho thật, cho dù trên người hay trên mặt, một lần bắt chuyện, đánh nhau thì phải như vậy mới thống khoái.

Nhớ tới những chuyện này Tả Hoành liền cảm thấy tức cười, đầu lĩnh Bá Vương như vậy, ai chán sống mới dám trêu hắn, thấy hắn từ xa đã trốn mất dạng, cho dù có đánh bại Diệp tiểu gia cũng tuyệt không phải cô nàng Xuân Vân này, chỉ việc nàng tự cho là mình thông minh cẩn thận có chút tâm kế, ngay cả mắt Tả Hoành hắn cũng không qua được, huống chi là Diệp Trì.

Lần này ánh mắt hắn rơi vào trong mắt Phong Cẩm Thành, nhưng hiểu ý cười cười, Hồ Quân nhìn thấy, đi vài bước tới đây nói vào tai của hắn: Tục ngữ nói, vợ của huynh đệ không thể lừa gạt, Xuân Vân là người của Diệp lão đại, nếu như ngươi có chủ ý gì đó thì không trượng nghĩa đâu.

Tả Hoành tức giận đến trắng mặt nhìn hắn: Thôi đi, nàng mà vợ gì chứ.

Hồ Quân nói: Có yêu nhau cũng không được, ngộ nhỡ ngày nào đó Diệp lão đại đưa vào phủ, ngươi đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra hả.

Tả Hoành tức giận đưa tay tát hắn một cái: Tránh qua một bên đi, thế nào là thế nào, lão tử không thiếu nữ nhân, sao phải nhớ thương kỹ nữ đó hả.

Phong Cẩm Thành kéo Hồ Quân qua ngồi xuống, nhìn Tả Hoành từ trên xuống dưới dò xét một lần, cười nói: Mấy huynh đệ còn chưa có chúc mừng ngươi, nghe lão gia tử nhà chúng ta nói, cha ngươi quả thực đã tìm cho ngươi một mối hôn sự, Mạc gia này mặc dù không phải là tôn thất, nhưng cũng là khai quốc công thần, tiên đế gặp Mạc lão gia tử, cũng phải gọi một tiếng lão tướng quân, năm ấy Mạc lão gia tử cuỡi hạc về trời, tiên đế tự mình đến nhà phúng viếng, còn nhạc phụ đại nhân tương lai này của ngươi, hôm nay là Đại Học Sĩ Hàn Lâm viện, bây giờ còn là Đế sư, mấy Đại Cữu Ca của ngươi cũng đều là Nhân trung chi long, ngươi cưới thiên kim duy nhất của Mạc gia, ngày sau con đường làm quan tất nhiên sẽ thuận buồm xuôi gió.

Tả Hoành nghe xong xùy một tiếng nói: Con đường làm quan chó má, mệt chết đi được, theo ta thấy, giống như chúng ta như vậy mới gọi thống khoái, nếu không phải lão gia tử nhà chúng ta bắt buộc, ta đây mới không làm cái công việc xui xẻo vứt đi như thế.

Mới nói tới đây, liền nghe tiếng Diệp Trì bên dưới nói: Nói đúng đó, mấy cái chuyện xui xẻo chó má này này nên vứt đi càng sớm càng tốt.

Diệp Trì vừa nói chuyện vừa đi tới, Phong Cẩm Thành nói: Ngươi làm chủ nhà gì kì vậy, ngược lại lại là người đến cuối cùng, làm chúng ta đợi lâu quá, ngươi tự mình nói điều lệ đi!

Diệp Trì cũng biết bản thân mình đuối lý bèn chắp tay nói: Mấy ca ca thứ lỗi, hôm nay nửa đường gặp ít chuyện nên chậm trễ, được rồi, chút nữa ta phạt ba chén trước.

Hồ Quân vỗ bàn một cái: Ca lời này rất sảng khoái, nhưng hôm nay ca không thể uống quá say, bằng không buổi tối sẽ trễ nải chính sự, sẽ có người oán giận chúng ta đấy.

Nói xong nháy mắt nhìn sang hướng Xuân Vân, Xuân Vân yểu điệu xinh đẹp đi tới, nhúng tay khẽ chào nói: Xuân vân thỉnh an tiểu vương Gia.
alt
Ước Hẹn Với Hai Người Đàn Ông (H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc