Trăng sáng trên cao đã sắp tròn vành vạnh, ngày mai là trung thu rồi.
Vầng trăng đêm mỹ lệ và đầy rung cảm mọi khi, sao tối nay, lại vương chút gì ngụy bí.
Bệnh viện, nơi Lăng Độ Vũ nằm điều dưỡng, xây dựa vào vách núi, chìm ngập trong ánh trăng vàng lung linh.
Sinh vật tàn ác nào đó từ thời viễn cổ, đang cười gằn dưới lòng đất xa xôi sâu thẳm.
Từ khi Ảo Thạch bị đánh cắp tới nay, đã qua một tiết trung thu, đêm mai lại là một trung thu khác. Ma thần thời viễn cổ sắp hút đầy năng lượng mặt trăng, dựa vào một sức mạnh tà ác siêu nhiên, một thứ lệ khí mà người Trung Quốc gọi là chí hàn chí âm, để quay trở về nhân thế.
Trong lịch sử miên viễn của loài người, chúng luôn dùng một hình thức giảo hoạt phi thường, ẩn vào biển lớn tâm linh của nhân loại, hút lấy chất bổ, lặng lẽ đợi thời cơ để trở lại mặt đất. Tạ giáo sư phát hiện ra mảnh đá thư tịch vỡ, trông thấy Ảo Thạch trong bảo tàng, nảy ra ý đánh cắp, có lẽ đều do chúng an bài! Sự ngu muội và u tối của nhân loại, những sức mạnh tà ác không thể lý giải, tục cầu thần, lên đồng, lập đàn tế, yểm bùa, có lẽ đều bắt nguồn từ những sinh vật tà dị ẩn sâu trong lòng đất.
Lăng Độ Vũ nằm ngửa trên giường, dòng tư tưởng trào lên cuồn cuộn..
Một bậc thầy về huyền học là G. I. Gurdijieff đã từng kể một câu chuyện như sau:
"Ngày xửa ngày xưa, có một lão phù thủy độc ác kiêm nghề chăn chiên. Lão nuôi một bầy chiên để giết mổ. Vì không có rào quây, bầy chiên biết được đều tháo chạy.
Lão phù thủy bừng bừng nổi giận, bắt tất cả bầy chiên về, dùng đại pháp thôi miên, nói với chúng: ⬘Các con yêu quý, các con là những sinh vật tốt đẹp nhất, ưu tú nhất, cho dù hôm nay gặp việc bất như ý, hay lo lắng, ngày mai vẫn còn tràn đầy hy vọng.
Các con yêu, các con là hạt nhân của vũ trụ, chủ nhân của trái đất, là tướng soái, hoàng đế, là anh hùng hào kiệt, là hùng sư, là nhà tôn giáo, là nhà chính trị, là bác sĩ, là luật sư...". Bầy chiên nghe xong đều mừng vui lui ra, từ hôm đó trở đi, lão phù thủy độc ác không còn lo phiền vì bầy chiên tháo chạy nữa".
Gurdijieff nói, đó chính là sự hình dung tinh xác nhất về tình cảnh của con người.
Lăng Độ Vũ mở to mắt, nhìn lướt một lượt quanh phòng.
Giả sử có ai đó bước vào, nhất định sẽ rất ngạc nhiên, cho rằng mình lạc vào giấc mộng. Nếu không làm sao một căn phòng bệnh lại biến ra hình chóp như thế này.
Đó chính là kết quả sự dày công thiết kế của Lăng Độ Vũ.
Trác Sở Viên triệu đến hơn hai mươi tay thợ xây làm việc gấp rút suốt đêm, dùng cột chống, giáo sắt, theo đúng tỷ lệ của đại kim tự tháp, biến căn phòng thành một hình chóp nhọn...
... Như một kim tự tháp thu nhỏ. Dưới sàn làm mấy ống dẫn hơi, để hút không khí trong lành, đảm bảo cho hô hấp bình thường.
Nhìn từ ngoài cửa, phòng bệnh trông không có gì khác lạ. Vì vậy bất kỳ ai đẩy cửa đến gặp Lăng Độ Vũ, sẽ lọt vào kim tự tháp một cách vô tình.
Xi măng còn chưa khô.
Lăng Độ Vũ biết Cáo Nâu nhất định sẽ tới.
Hôm đó khi Cáo Nâu bỏ chạy, hắn đã cảm nhận được sự thù hận ngùn ngụt của chúng.
Chỉ cần sức mạnh của chúng khôi phục được, chúng sẽ đến báo thù.
Lăng Độ Vũ nằm trên giường bệnh đã ba ngày bốn đêm. Cáo Nâu vẫn biệt vô âm tín.
Đêm mai trăng tròn rồi, Lăng Độ Vũ càng lúc càng giảm sút niềm tin vào việc Cáo Nâu sẽ tìm đến hắn.
Và nếu y đến, liệu hắn có chế phục nổi không, đó vẫn còn là một ẩn số.
Chỉ mong khối kim tự tháp tinh diệu này, cũng có tác dụng trấn áp tà ma.
Lăng Độ Vũ chưa bao giờ tin rằng kim tự tháp được xây dựng để làm phần mộ bảo quản thi thể cho các vị đế vương. Chẳng hạn có một Pharaon tên gọi Snlofu, lúc sinh thời đã dựng cùng lúc ba tòa kim tự tháp. Kim tự tháp không phải chỉ xếp gạch xếp đá lên là xong, mà là một công trình khổng lồ kéo dài suốt mấy chục năm. Một mình Snlofu sao cần dùng nhiều kim tự tháp đến vậy, và tội gì phải làm như thế?
Lăng Độ Vũ tiện tay lật mấy cuốn sách ở đầu giường, nội dung phần lớn đều liên quan đến kim tự tháp.
Lịch sử ghi chép lại, vào năm 820 công nguyên, Caliph A. A. Mamun đã dẫn người Ả Rập xông vào kim tự tháp, trong hầm mộ không có xác một vị đế vương nào cả.
Niêm phong cho thấy họ là những người đầu tiên khám phá nơi đây.
Vậy nếu kim tự tháp không dùng để làm phần mộ, thì có thể đúng như Tạ giáo sư đã nói, dùng để trấn áp loài sinh vật tà ác nào đó thời cổ đại.
Kể từ khi đội thám hiểm mang Ảo Thạch ra khỏi kim tự tháp, tuy liên tục có người chết, nhưng chưa từng xảy ra tình trạng như Cáo Nâu. Phải chăng do Cáo Nâu khởi động Ảo Thạch , đã khua lũ ác thần tỉnh dậy?
Một tiểu thuyết gia trứ danh, tên gọi H. P. Lovecraft đã viết mấy cuốn sách, đều miêu tả những người khổng lồ ngủ sâu trong lòng đất, tương lai sẽ ngoi dậy, hủy diệt nhân loại. Không chỉ viết tiểu thuyết, ông ta còn tin chắc vào sự tồn tại của chúng. Vì vậy ông đã tự giam mình trong phòng, rồi chết đi giữa nỗi cô độc và sợ hãi, có phải trong tiềm thức di truyền của ông, vẫn lưu giữ những ký ức xa xăm về giống sinh vật tà ác nào đó thời thượng cổ, khiến ông chết mà không nhắm mắt?
Tôn giáo thường nhắc đến địa ngục, có phải trong tiềm thức nhân loại vẫn lởn vởn nỗi sợ hãi với chúng, và đem phản ánh vào tôn giáo?
Người Trung Quốc tin rằng dương khí là chính, âm khí là tà, có phải loại sinh vật này đã hấp thụ âm năng từ ánh trăng?
Ngoài phòng bệnh không người canh gác, Trác Sở Viên cũng đã nghe theo lời yêu cầu khẩn khoản của Lăng Độ Vũ mà rời đi.
Chẳng có ai giúp hắn cả.
Lăng Độ Vũ trở thành chiến sĩ cuối cùng trên địa cầu chống lại lực lượng tà ác kia.
Và vũ khí duy nhất của hắn, chính là kim tự tháp ở căn phòng này.
Trong đầu hắn lại nhớ ra một chuyện kỳ dị nữa.
Nhiều năm về trước, có một người Pháp tên là Antoine Bovis, để tránh ánh mặt trời rát bỏng trên sa mạc, đã vào nghỉ ở một kim tự tháp rất nổi tiếng vùng tây ngạn sông Nile. Khi ông ta đến được điểm trung tâm của kim tự tháp, là điểm trùng với một phần ba đường cao tính từ sàn lên tới đỉnh, thì phát giác ra một hiện tượng lạ. Không khí nơi đó ẩm ướt hơn bất kỳ chỗ nào trong tòa tháp. Nhưng lạ nhất là, mèo và một số động vật nhỏ của sa mạc chết ở đó không hề nát và thối rữa, mà lại biến thành xác khô! Sau này Bovis đã làm một thí nghiệm, ông ta căn đúng tỷ lệ của kim tự tháp, dùng giấy dầu làm một mô hình tháp chóp nhỏ, bốn góc quay đúng bốn hướng đông tây nam bắc, ở độ cao một phần ba từ đế lên tới đỉnh, ông đặt một con mèo đã chết, kết quả là nó không hề phân hủy, mà y như những động vật trong đại kim tự tháp kia, nó khô lại (!)
Thí nghiệm đó đã kéo theo Thí nghiệm mài dao nổi tiếng của một chuyên gia vô tuyến điện là Karel Drbal.
Có một thuyết khá mê tín thời xa xưa kể rằng nếu đặt một con dao nhọn dưới ánh trăng, nó sẽ bị cùn đi. Drbal đem dao đặt vào kim tự tháp nhỏ dựng theo tỷ lệ của đại kim tự tháp, nhưng dao không hề cùn. Sự việc chưa kết thúc ở đó, không biết sau này ông ta nghĩ thế nào, bèn làm ngược lại, đem dao cùn đặt vào kim tự tháp, nó bỗng trở lại sắc bén.
Kim tự tháp quả là một vật kỳ diệu...
... Với một sức mạnh không thể lý giải nổi.
Chỉ vì hình dạng của nó độc đáo quá, khiến người ta rất khó từ bỏ một cách nghĩ mê tín, đó là, những hình thể bất đồng, sẽ sản sinh ra những năng lượng bất đồng, xét theo hệ thống huyền học do thư tịch phong thủy của người Trung Quốc xây dựng nên.
Phong thủy Trung Quốc không tách rời âm dương ngũ hành, ngũ hành là Kim -
Mộc - Thủy - Hỏa - Thổ. Kim tròn, Mộc thẳng, Thủy cong, Hỏa nhọn, Thổ vuông. Năm hình dáng đó đại biểu cho năng lượng bản nguyên của ngũ hành. Phong thủy chính là sinh khắc chế hóa của năm dạng lực lượng đó. Chẳng hạn núi tròn thuộc Kim, núi gập ghềnh thuộc Thủy, chính là dùng hình dạng để quyết định bản chất của năng lượng.
Kim tự tháp nhọn, nhìn từ quan điểm phong thủy Trung Quốc thì nó thuộc hỏa, hỏa có sức mạnh dương cương, đối lập với sức mạnh âm nhu của thủy, thủy hỏa tương khắc, điều đó bộc lộ ý nghĩa về hình dáng của kim tự tháp. Kim tự tháp có dương khí, dương khí vừa khéo sinh ra lửa, chế phục được Ảo Thạch vốn hấp thụ âm năng của ánh trăng. Đó là cách giải thích hết sức hợp lý.
Kim tự tháp là một kiệt tác đỉnh cao.
Nghĩ tới đây, Lăng Độ Vũ chợt cảm thấy bức bối.
Cổ họng khô rát.
Hắn định nhoài mình ra lấy nước, thì bỗng nhiên người mềm nhũn, tim đập chân run.
Một luồng hàn khí tràn ngập kim tự tháp vừa xây xong bằng xi măng.
Lăng Độ Vũ ngừng mọi cử động.
Cáo Nâu rốt cục cũng đã đến.
Chúng đã trở lại phục thù!
Căn phòng chìm trong bóng tối.
Cửa không có gió mà bật tung.
Lăng Độ Vũ giả vờ ngáy nhè nhẹ.
Bậc cửa hiện lên một chấm vàng sáng, rọi vào thật sâu trong phòng. Đó là con mắt còn lại của Cáo Nâu.
Dẫn từ cửa phòng đến cửa kim tự tháp là một hành lang nhỏ, ánh sáng vàng chuyển động trên đó, bước vào kim tự tháp xây bằng xi măng.
Lăng Độ Vũ đang chờ đợi giờ phút này. Hắn lập tức ấn bộ điều khiển trong tay, một vách cửa thép sập xuống, chặn lấy lối ra. Lúc đó kim tự tháp mới thực sự hoàn chỉnh, khép kín, phong bế.
Rồi một luồng sáng trắng chói lọi bật lên, từ ngọn đèn huỳnh quang được thiết kế rất công phu.
Hy vọng dương khí sẽ đẩy lùi được âm tà.
Cáo Nâu tuyệt không kích động. Y đứng trước giường Lăng Độ Vũ, lơ đãng ngẩng đầu lên. Hình như chưa hiểu tại sao mình tới đây.
Lăng Độ Vũ mừng rỡ quá sức, đang định cất tiếng.
Bỗng ánh vàng trong mắt Cáo Nâu rực sáng.
Cáo Nâu gầm vang một tiếng, khiến Lăng Độ Vũ phải giơ tay bịt lấy tai. Rồi y lùi mạnh, va vào tường kim tự tháp cái rầm. Do tường xây nghiêng một góc 45 độ, trên hẹp dưới rộng, nên quá nửa sức mạnh của Cáo Nâu không thi triển được. Mặc dù vậy, cũng khiến xi măng chấn động rơi lả tả.
Ánh vàng trong con mắt độc nhất của y rực lên mãnh liệt, ánh trắng của đèn huỳnh quang nhạt đi.
Con mắt vàng gắn chặt lấy Lăng Độ Vũ.
Lực lượng tà dị siêu tự nhiên kia, hoàn toàn không vì Cáo Nâu mất đi một mắt mà suy yếu.
Nó có một hấp lực kỳ lạ, Lăng Độ Vũ chỉ muốn ngoảnh đầu hoặc nhắm mắt lại, mà cũng không làm nổi.
Cáo Nâu đi thẳng xuống cuối giường, hai tay nắm chặt lấy cái thành sắt, con mắt độc nhất loé lên một tia lạnh lẽo vô cùng ngụy dị.
Lăng Độ Vũ biết mình vẫn chưa mất hết hy vọng, vì lần trước khi gặp Cáo Nâu, ánh vàng trong mắt y ngưng trọng không tản mát, thâm trầm mạc trắc, hôm nay lại nhấp nháy phập phù, kim tự tháp quả thật đã phát huy uy lực trấn áp chúng.
Trong đầu Lăng Độ Vũ loé lên một tia linh mẫn, trực giác mách bảo, tỷ lệ và hình dáng kỳ lạ của kim tự tháp đã cắt đứt nguyệt năng mà chúng cần. Vì vậy chúng đang liên tục bị tiêu hao năng lượng, mà không thể tìm ra nguồn mới để bổ sung.
Không còn thời gian để nghĩ nhiều, vì hắn nhận thấy luồng hàn khí đang gắng sức xâm nhập vào hệ thống thần kinh của mình. Nếu để chúng đắc thủ, hắn sẽ sa vào tình trạng như bọn thuộc hạ của Tagi Masamune và Schanen, biến thành một kẻ điên hoặc một kẻ tự sát.
Lăng Độ Vũ huy động hết ý chí, ấn lên một nút trên bộ điều khiển.
Ngọn đèn huỳnh quang trong kim tự tháp bắt đầu hoạt động theo một tiết tấu kỳ lạ, vụt tắt vụt sáng.
Con mắt của Cáo Nâu lộ vẻ lơ mơ.
Lăng Độ Vũ hít sâu một hơi, trầm giọng thốt: "Gaspar!".
Đó là tên thật của Cáo Nâu. Đối với mỗi người, cái tên có ý nghĩa hết sức sâu sắc.
Vì vậy tương truyền hồn phách con người khi quanh quẩn ở ranh giới giữa sống và chết, lởn vởn đến cầu Nại Hà, sẽ có người gọi tên người đó, chỉ cần mở miệng đáp lại, hồn phách sẽ bị nhiếp về địa phủ, thế là chấm hết.
Lăng Độ Vũ gọi tên thật Cáo Nâu, với ngụ ý ngược lại, muốn chiêu hồn Cáo Nâu quay về.
Cáo Nâu ngây sững bất động, vẻ mơ hồ trong mắt tăng thêm.
"Gaspar!". Tiếng gọi như vọng ra từ đáy vũ trụ, mờ ảo xa xôi.
Cáo Nâu chăm chú lắng nghe.
"Gaspar!".
Cáo Nâu chấn động toàn thân, trong mắt hiện lên vẻ giằng xé, thoắt vàng thoắt đen, thoắt vàng thoắt đen, thay nhau nhấp nháy.
Thời điểm then chốt đây rồi.
Kim tự tháp nhỏ này, đã có tác dụng nhất định.
"Cáo Nâu! Nhìn tôi này!". Lăng Độ Vũ nói, giọng ôn hòa và kiên quyết, đầy rẫy hấp lực khiến người ta cam tâm thuận phục.
Ánh vàng trong mắt Cáo Nâu từ từ tan đi, thay vào đó là vẻ bâng khuâng bối rối.
Y từ từ ngẩng nhìn Lăng Độ Vũ.
Cơ bắp trên mặt co giật không ngừng.
...Nhưng vẫn có vẻ anh tuấn.
Lăng Độ Vũ đứng trong quầng trắng lúc sáng lúc tối, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện.
"Cáo Nâu! Gaspar!".
Vẻ giằng xé trên khuôn mặt Cáo Nâu bùng phát dữ dội, ánh vàng lại rực lên.
Lăng Độ Vũ biết sắp nguy, liền hỏi: "Anh nhớ nữ công tước Eliza không?".
Ánh mắt Cáo Nâu vụt loé một tia dịu dàng, rồi bình tĩnh lại. Trên mặt lộ vẻ ưu tư vô hạn, rồi y mỉm cười khe khẽ như đã hiểu ra.
Con người khi bị thôi miên, cũng giống như cánh cửa mở rộng, sẽ đạp đổ hết những tường bao mà ngày thường mình đắp dựng, rất dễ chấp nhận chủ kiến của người khác.
Lăng Độ Vũ nhắc đến tên nữ công tước, chính là dẫn dụ tình yêu trong trái tim y.
Thôi miên là một thuật công tâm.
Lăng Độ Vũ nói: "Tôi đang cảm thấy rất thoải mái, tất cả những sự không vừa ý, đều không liên quan gì đến tôi".
Lăng Độ Vũ không dùng từ anh mà lại dùng từ tôi, bởi vì trong tình trạng này, hắn muốn Cáo Nâu coi những lời của hắn như những lời phát ra từ chính cõi lòng y.
Vậy là tiến thêm được một bước để trừ bỏ hết những phòng bị về khoảng cách giữa anh và tôi, để lật đổ bức tường thành cuối cùng trong tinh thần Cáo Nâu.
Cáo Nâu quả nhiên lẩm bẩm: "Tôi rất thoải mái, tôi rất thoải mái!".
Lăng Độ Vũ tiếp: "Tôi mệt quá, ngủ đi! Ngủ đi!".
Mi mắt Cáo Nâu hạ xuống, y ngáp một cái, nói: "Tôi mệt quá, ngủ đi!".
Vẫn đứng ở đó, mà mũi y thoát ra tiếng ngáy.
Lăng Độ Vũ nói: "Phiến đá ấy nặng quá, làm tôi rất khó chịu".
Cáo Nâu khò khè: "Nặng quá. Khó chịu!".
Lăng Độ Vũ tiếp: "Tôi phải lấy ra mới được".
Cáo Nâu bỗng rùng mình, trên mặt lộ vẻ chống đối, ra sức tỉnh lại.
Lăng Độ Vũ vội vã: "Tôi mệt quá! Tôi mệt quá!".
Cáo Nâu từ từ yên lặng.
Lăng Độ Vũ nói: "Tôi mệt quá, để tôi cởi áo khoác ra!".
Cáo Nâu vừa lẩm bẩm nhắc lại, vừa cởi áo khoác.
Lăng Độ Vũ nói: "Tôi sắp đi ngủ đây, phải cởi cả sơ mi nữa!".
Cáo Nâu ngoan ngoãn cởi sơ mi.
Một phiến đá chiều rộng ba tấc, chiều dài tám tấc, dày chừng nửa tấc, nằm ngang trên bộ ngực lông lá của Cáo Nâu, đen óng ánh, nhìn hoa cả mắt.
Mỗi bên có một lỗ nhỏ, một sợi xích vàng xuyên qua hai lỗ đó, đeo lên cổ Cáo Nâu.
Chính là dị bảo truyền thuyết có thể giúp người ta nhìn lén được đạo trời - Ảo Thạch .
Vì nó, không biết bao nhiêu người đã phải táng mạng.
Giờ phút quyết định đã đến.
"Cổ tôi nặng quá!".
Cáo Nâu lặp lại.
Lúc này cần phải khôn khéo, Lăng Độ Vũ không dám thò tay lấy Ảo Thạch .
"Sợi dây này nặng quá!".
Cáo Nâu do dự mất một lúc, rồi nói: "Sợi dây này nặng quá!".
Lăng Độ Vũ tiếp: "Tôi phải tháo ra mới được".
Cáo Nâu sững sờ, rồi chầm chậm nhấc tay phải, nắm vào sợi xích vàng, nâng nó qua khỏi đầu, để tháo ra...
Lăng Độ Vũ căng thẳng nhìn y.
Ảo Thạch rời khỏi ngực Cáo Nâu, rồi theo động tác nâng tay của y, nó được đưa lên trước mắt..
Lăng Độ Vũ vụt cảm thấy không ổn.
Nhưng nhất thời không biết là không ổn ở chỗ nào?
Rồi hắn thoắt tỉnh ngộ, Ảo Thạch vừa khéo che lên hai mắt của Cáo Nâu, còn khối tròn thì áp đúng vào mi tâm của y!
Đó là phương pháp duy nhất để khởi động Ảo Thạch .
Khi nghĩ ra điều này...
...Thì đã quá muộn.
Một tiếng thét kinh hoàng thoát ra từ cái mồm ngoác to của Cáo Nâu. Cả người y giống như ngọn cỏ trong gió bão, vật vã không ngừng. Một luồng sức mạnh tàn nhẫn, bóp chặt lấy thân thể y.
Cáo Nâu la hét điên cuồng, mắt tai mũi mồm đều ứa máu.
Đúng vào lúc sinh tử tồn vong ấy, được sự trợ giúp của kim tự tháp và Lăng Độ Vũ, Cáo Nâu từ từ tỉnh lại, ra sức giằng lấy cuộc sống khỏi sự khống chế của chúng.
Trong kim tự tháp, bắt đầu diễn ra trận kịch đấu giữa con người và lực lượng tà ác thời thượng cổ.
Âm hàn lồng lộng.
Lăng Độ Vũ toàn thân mướt mồ hôi lạnh, nhắm chặt hai mắt...
... Cố gắng ngăn lòng khuất phục lực lượng tà ác đó.
Giống như có kẻ muốn lao vào nhà của mình, cách duy nhất làm được là chặn lấy cánh cửa không có khóa, cản trở kẻ hung thần đó xâm nhập.
Căn nhà đó chính là tâm linh của Lăng Độ Vũ.
Dưới thuật thôi miên, tâm linh của người thôi miên và người bị thôi miên ăn khớp với nhau, liên kết bằng một nhịp cầu tinh thần.
Thành ra hai người lúc này như cùng ngồi chung một con thuyền. Sóng dữ biển lớn, đang muốn lật nhào con thuyền của họ.
Từng trận gió xoáy nổi lên trong kim tự tháp, khiến quần áo hai người bay phần phật, tóc tai bung rối.
Chăn nệm trên giường bị cuốn tốc lên tận đỉnh tháp.
Luồng sáng trắng của đèn huỳnh quang từ từ đổi sắc, thay vào đó là màu vàng kim của ánh trăng...
... Vừa ghê gớm vừa mỹ lệ.
Sinh vật tà ác thời tiền sử, thông qua Ảo Thạch , đã tiến hành một đợt phản kích sau cuối, một đợt phản kích kinh thiên động địa.
Cáo Nâu hét lên một tiếng thảm, điên cuồng giật đứt sợi dây vàng đang còn trên cổ, vung tay ném đi.
Lần đầu tiên từ khi lấy được Ảo Thạch , y mới để nó rời khỏi thân mình, y đã thành công rồi.
Nhưng ném nó không đi.
Ảo Thạch rời khỏi bàn tay Cáo Nâu, nổi lên lơ lửng giữa hai người.
Cả phiến đá treo ngang trong không trung.
Chất đá màu đen nhánh, bắn ra những tia vàng chói chan.
Đèn huỳnh quang nổ phụp, tắt ngấm.
Ánh sáng vàng chảy ngập từng tấc, từng tấc trong không gian.
Cáo Nâu rên lên, toàn thân bắt đầu co giật.
Một bụm máu tươi bắn ra khỏi miệng, rồi y ngã ngửa xuống đất.
Lăng Độ Vũ thấy mắt tối sầm, chẳng cảm nhận được thân thể mình đâu nữa, chỉ còn một sự tồn tại thuần ý thức mà thôi.
Không còn phòng bệnh.
Không còn kim tự tháp.
Không còn Cáo Nâu.
Không còn một thanh âm nào hết.
Xung quanh chói chan ánh vàng.
Một tiếng động từ xa nổi lên, thoạt tiên lắng tai cũng không nghe thấy, nhưng càng lúc càng rõ, càng lúc càng to, như tiếng sấm ì ầm, từng hồi từng hồi gõ lên màng nhĩ hắn.
Giữa đất trời tràn ngập những thanh âm rầm rĩ...
... Réo gọi tên hắn.
Lăng Độ Vũ đau đớn khủng khiếp, mà không thể động đậy được.
Hắn sắp tới gần ranh giới của sự gục ngã rồi.
Tất cả mọi nỗ lực cũng thành đổ sông đổ bể.
Lăng Độ Vũ liên tục răn mình trấn tĩnh, liên tục nhủ thầm đây chỉ là ảo giác...
...Chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Thanh âm bắt đầu truyền đến trước mặt, như từ đất sâu vô tận vọng lên.
Sự thực hắn chẳng trông thấy gì hết, ngập đất trời là màu vàng của trăng và tiếng gọi chiêu hồn khủng khiếp đó.
Rồi ánh trăng từ từ suy yếu.
Thanh âm khủng khiếp từ từ tiêu tan.
Bốn bề chìm vào bóng tối không cùng không tận.
Một chút ánh sáng cũng chẳng có.
Bỗng dưng bóng tối chợt bùng lên một vầng sáng vàng, mau chóng trương to, rồi hóa thành một mặt trăng tròn trặn.
Lăng Độ Vũ nhìn thấy thân thể mình, ý thức cũng quay trở về, tay chân lại cử động được.
Bốn bề vẳng tới những tiếng động kỳ quái.
Càng lúc càng rõ.
Có cả tiếng bước chân, tiếng người gọi.
Không chỉ một người...
... <à là tiếng gọi và tiếng bước chân của hàng trăm hàng nghìn người.
Lăng Độ Vũ đột nhiên phát giác ra mình vừa lẫn vào giữa một đám đông đang chạy, xô đẩy hắn cũng phải chạy theo.
Trên trời trăng sáng treo cao.
Hung ác ngụy dị không sao nói hết.
Lăng Độ Vũ lọt giữa biển người đang chảy ào về đằng trước, trên đại bình nguyên cỏ ăm ắp và mơn mởn xanh, tiến về một cái đích nào chưa biết.
Người xung quanh cắm đầu cắm cổ chạy.
Thân mình họ khoác da thú, nhãn thần đờ trệ, giống như một đàn một lũ chỉ có phần xác không còn phần hồn.
Trán họ chúi về đằng trước, xương lông mày dô cao, mồm to, giống hệt phiên bản người vượn Bắc Kinh.
Họ không phải người của thời đại này...
.. Mà là người cổ, người tiền sử.
Lăng Độ Vũ kinh hoảng kêu lên, hắn chỉ mong đây là một ảo giác, có điều tất cả lại chân thực thế kia...
...Chân thực như một phút trước đây hắn đối mặt với Cáo Nâu trong phòng bệnh vậy.
Trang Chu nằm mộng mơ mình hóa bướm, tỉnh lại tự hỏi, rốt cục Trang Chu mơ thấy bướm, hay là bướm mơ thấy Trang Chu?
Lăng Độ Vũ sờ lên thân mình, tay chạm phải lớp da thú thô kệch, hắn hét muốn lạc cả giọng.
Người đằng sau va phải hắn, thì ra tại hắn cứ đứng chứ không đi, ngăn trở biết bao nhiêu người thượng cổ đang muốn tiến lên phía trước.
Lăng Độ Vũ loạng choạng lao tới, khó khăn lắm mới giữ nổi thân thẳng đứng, mà hiện giờ muốn ngừng lại cũng không được nữa.
Hắn chẳng dám sờ tay lên đầu lên mặt, chỉ sợ nhận ra mình đã biến thành người vượn.
Lệ ứa bên khoé mắt, làm nhòa hết cả tầm nhìn. Lăng Độ Vũ theo đám người thượng cổ, tiến về đích đến của họ.
Từ bình nguyên qua rừng sâu, hết núi đến đèo, địa thế mỗi lúc một bằng phẳng.
Lăng Độ Vũ đột nhiên kinh ngạc nhận ra hắn đang đi trên một con đường, một con đường lớn chứa được đến hai ba chục người sánh vai mà đi. Hai bên trồng cổ thụ cao vút, con đường dẫn đến một nơi xa vô tận của bình nguyên, nơi xa đó hình như có một chấm đen, dưới ánh trăng tỏa ra một luồng sáng vàng kỳ lạ. Con đường trải dài theo bước tiến của bọn họ, không ngừng rộng thêm, luồng sáng vàng càng lúc càng rực rỡ.
Lăng Độ Vũ sợ hãi, hắn không tin con đường này là do những người vượn cổ bên cạnh mình xây dựng, họ căn bản không cần đường xá. Nhất định là do một sinh vật tiên tiến tạo nên, mặt đường lát đá mảnh, khoáng chất của đá lấp lánh dưới ánh trăng, cảnh tượng vô cùng ngụy dị.
Chấm đen nơi xa đã hiện rõ, đó là một cái cột khổng lồ dựng trên mặt đất, phần trụ đài lớn gấp đôi phần đỉnh, sừng sững vươn cao. Đám người vượn bên cạnh Lăng Độ
Vũ, nhìn cây cột đen tỏa ánh vàng, trên mặt lộ vẻ khó hiểu, có nét gì như là tín ngưỡng, họ tiến lên rất nhanh.
Thì ra đó là mục tiêu của bọn họ.
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Lăng Độ Vũ, hắn biết, Ảo Thạch đã đưa hắn từ thời gian và không gian của phòng bệnh, trở về thời gian và không gian hàng vạn năm trước đó.
Cây cột đen càng lúc càng lớn, Lăng Độ Vũ khí lạnh chạy ngược, ước tính nó cao phải đến ba trăm thước, trông thật tráng quan dưới ánh trăng.
Trên bình nguyên rải đầy những khối bán cầu phát sáng óng ánh, giống hệt một cái ụ lô cốt hay igloo, ở giữa có rãnh, hai bên tự động đóng mở được. Lô cốt ấy được tạo thành từ một dạng vật chất như Ảo Thạch , cao 15 thước, chu vi chừng 100 thước.
Chúng sắp xếp rất đặc biệt, tựa hồ ẩn chứa một quy luật số học nào đó.
Đúng lúc ấy, đám người vượn bên cạnh hắn gào lên, từ phía xa bên trái con đường vang tiếng gió rít, Lăng Độ Vũ ngoảnh đầu nhìn, một bóng đen bay vọt lên trời, tốc độ nhanh khủng khiếp. Bóng đen vừa thoáng đấy, đã biến thành một chấm nhỏ xoay tít trên cao. Mặt đất vọng tới những tiếng kèn kẹt, một cái ụ hình bán cầu, ở giữa vừa tách ra một lỗ lớn, bây giờ đang khép lại liền khít, quay về trạng thái bưng kín ban đầu. Mấy ụ tròn chắc là sào huyệt của những dị vật phi hành kia. Đám người vượn xung quanh kinh hãi phủ phục xuống đất, còn mỗi Lăng Độ Vũ trơ trọi đứng sững. Tầm nhìn không bị cản trở nữa, trước mắt hắn đại bình nguyên vô cùng vô tận trải khắp bốn phương tám hướng, lúc này hắn mới nghĩ ra, tại sao không có bóng chim chóc hay muông thú nào hết? Nhất định là sợ thứ tà lực vô hình của những dị vật phi hành kia, mà không một giống loài nào dám lại gần cả.
Đám người vượn lại rào rào đứng lên, tiếp tục đi. Lăng Độ Vũ vừa bước vừa nghĩ, cuối cùng đã nhận ra một điều: theo thiết kế của những khối bán cầu trên mặt đất ấy, thì sức mạnh của giống dị vật này là do năng lượng mặt trăng mang lại, tất cả môi trường tự nhiên của chúng, cũng đều có sự phối hợp khăng khít với ánh trăng.
Nghĩ đến đây, Lăng Độ Vũ bất giác sực hiểu, hắn bưng miệng hét: "Ôi, Nguyệt Ma!".
Lúc đó, trái tim hắn bỗng dưng lại bình tĩnh, quyết ý đối mặt với hiện thực đến cùng.
Mà hắn cũng chẳng còn lựa chọn nào khác cả.
Lăng Độ Vũ đứng cách cây cột hơn một trăm thước. Thân cột hùng vĩ, dưới bóng trăng tỏa rực ánh vàng. Bốn bên cây cột, sớm đã bu đen bu đỏ những người thượng cổ, khiến hắn thật khó tin đây chỉ là một giấc mộng.
Lăng Độ Vũ nhấc chân chen khỏi đám người vượn, di chuyển về phía trụ đài.
Trụ đài thẳng đứng tròn xoay, bốn bên đông tây nam bắc đều có bậc cấp bằng đá, dẫn thẳng lên đến phần đỉnh. Cả cột trụ đều làm từ cùng một dạng vật chất như Ảo Thạch , khác xa những mảnh đá lát đường và xây bậc cấp.
Lăng Độ Vũ lấy làm lạ, Nguyệt Ma đến đi tự do tự tại, cần gì phải có bậc cấp này mới leo lên được tới đỉnh cột, xem ra là để cho con người dùng rồi. Liền đó hắn lại nhận thấy con đường dẫn đến đây lúc trước hoàn toàn không phải là con đường duy nhất, mà tổng cộng có bốn đại lộ, từ bốn phía đông tây nam bắc xuyên qua đại bình nguyên, chạy thẳng đến dưới trụ đài.
Cây cột đứng vị trí trung tâm, xung quanh là một vùng tròn lớn đường kính chừng một nghìn thước, nền lát bằng đá. Bọn người cổ đều đang tập trung trong vòng tròn lớn đó.
Lăng Độ Vũ thầm nghĩ, thế giới này chính là thời đại văn minh mặt trăng, tất cả đều mô phỏng hình thể của mặt trăng tròn.
Bọn người vượn từ bốn đại lộ các hướng đông tây nam bắc lục tục đổ về trong vòng tròn dưới trụ đài.
Lăng Độ Vũ thấy lòng dâng lên một nhận định cổ quái: cột trụ này là một đàn tế lớn, một đàn tế cho mặt trăng. Bọn người tiền sử mỗi kỳ trăng tròn, đều tụ tập về dưới chân đài như chầu thánh, tham gia nghi lễ. Nhưng vai trò của bọn họ là gì, thì Lăng Độ
Vũ không nghĩ ra.
Bốn bên cột trụ, càng lúc càng đông người tiến đến, bọn họ không dám phát ra thanh âm nào cả, chắc sợ gây nên cơn giận của Nguyệt Ma, thì sẽ gánh họa vào thân.
Lăng Độ Vũ nhẩm tính, trong vòng tròn lớn này, ít nhất cũng khoảng hơn một vạn người, không gian đang ngập ngụa tiếng thở và tiếng khò khè cổ họng của hơn một vạn người ấy.
Trên cao không một chút động tĩnh. Trăng sáng vẫn lửng lơ. Lăng Độ Vũ tự hỏi phải chăng hôm nay là trung thu, có điều ở cái nơi ma quỷ này, hắn chẳng còn lòng dạ nào mà thưởng thức ánh trăng cả. Hắn thấy đau khổ, ước gì giờ phút này được nằm bên Trác Sở Viên trên sân thượng, cùng nhau ăn bánh trung thu, ngắm trăng sáng, thì sung sướng biết bao!
Lăng Độ Vũ còn đang miên man, thì một thanh âm kỳ quái cất lên, thu hút mọi sự chú ý của hắn. Giống như tiếng vỗ cánh của một con chim khổng lồ sa bẫy, đang giãy giụa tìm cách vùng thoát.
Lăng Độ Vũ ngước lên cao...
.. Và trông thấy một cảnh ngụy dị lần đầu tiên mới gặp trong đời.
Ánh trăng bao trùm cả vòm không, dưới vầng mặt nguyệt tròn như cái mâm, hàng trăm chấm bóng đen đang lượn vòng vòng. Nguyệt Ma từ dưới đất, thông qua cửa ra hình tròn, đã bay lên đài tế.
Bọn người vượn bốn bên nhao nhao phục xuống đất, ai nấy run cầm cập vì khiếp sợ.
Chỉ còn mỗi Lăng Độ Vũ đứng sững trơ trọi. Hắn há hốc miệng, hơi thở gấp gáp, và nhận ra rằng, Nguyệt Ma dưới nền trăng sáng, đã hiển lộ ra hình nguời. Chúng là những phi nhân có cánh.
Phi nhân không ngừng lướt vù vù trên đài tế, trăng sáng tỏa lan, từng bóng đen một lao nhanh xuống đám người cổ đang phủ phục dưới sân tròn.
Trừ Lăng Độ Vũ, mọi người đều phát run, không ai dám ngẩng mặt lên, đừng nói đến việc đứng thẳng dậy như hắn. Người thì đông đảo, thế mà lại thành ra trơ trọi không có một sự trợ giúp nào...
... Trông giống một đàn cừu chờ giết thịt. Lăng Độ Vũ chợt hiểu ra, giống người đáng thương này, vai trò của họ là vật hiến tế cho trụ đài kia. Họ chỉ là súc sanh của đám dị vật kiêu ngạo đang bay lượn trên cao, khác nào lợn chó dê bò dùng làm thức ăn trong thế giới văn minh của Lăng Độ Vũ.
Và Lăng Độ Vũ thì giống như Nguyệt Ma, cũng là dị vật. Không thuộc về thời đại này, mà đến từ một nền văn minh với thời gian và không gian khác. Một cảm giác thất vọng dâng ngập lồng ngực, hắn muốn khóc, khóc vì sự vô năng của loài người, nhưng không ra nước mắt.
Số mệnh họ bi thảm vượt quá mọi sự tưởng tượng.
Một luồng gió dữ nổi lên, hất hắn lảo đảo nghiêng về phía sau, trút ập xuống đám người thượng cổ. Đúng lúc ấy, Lăng Độ Vũ nhìn thấy trong đàn sinh vật trên cao, có một bóng đen đang lớn dần ra, vừa hạ xuống đỉnh trụ đài, vừa nhịp nhàng đập mạnh đôi cánh, tạo nên cuồn cuộn cuồng phong. Lăng Độ Vũ khẽ híp mí lại, mới giảm nhẹ được sự đau đớn đang cứa vào mắt do trận cuồng phong ấy gây ra.
Trước mắt Lăng Độ Vũ, nó xoay mấy vòng tròn trên khoảng không của trụ đài, rồi từ từ hạ xuống đỉnh cao chót vót. Dưới ánh trăng, hắn rốt cục cũng nhìn rõ dáng hình của nó.
Nó không phải là người.
Nó đứng trên đỉnh trụ, cao chừng 20 thước. Ngoài sự to lớn hơn hẳn người thường, bộ dạng tuyệt không có điểm nào đặc biệt, nhưng toàn thân phủ đầy những lớp vảy màu đen, gây cảm giác hung hãn ác độc đến cực điểm. Trên đầu nó nhô ra một cặp sừng kềnh càng, cong vòng vào trong. Phần hông ve vẩy một cái đuôi xù xì. Đôi cánh sau lưng mở ra phải rộng đến 20 thước, gắn vào thân hình hung hãn đó, lúc cụp lúc xoè như thị uy. Cái đầu đặc biệt khổng lồ, giống một khối cầu đen nổi bật trên đôi vai vạm vỡ.
Gương mặt chìm lấp trong bóng tối, chỉ có cặp mắt xạ ra hai luồng sáng vàng, như hai ngọn đèn thám sát quét xuống đám người đang thần phục dưới chân cột. Giữa trán nó khảm một mảnh vuông vắn, chính là Ảo Thạch - tai họa của nhân gian.
Đó là Nguyệt Ma.
Những chấm đen trong không trung bay lượn điên cuồng, Nguyệt Ma đứng trên đài cao hiển nhiên là chúa tể của đám phi nhân đó.
Lăng Độ Vũ bấn loạn, nghĩ đến một sự việc vô cùng khủng khiếp.
Ma Vương liên tiếp vỗ cánh, đột nhiên ngửa mặt lên trăng sáng rống to, tiếng rống lan rộng khắp vòm trời. Đám phi ma trên cao cũng kêu lên hưởng ứng theo, nhất thời thiên địa rung chuyển, không gian bao la của đại bình nguyên ngập tràn những âm thanh rầm rĩ.
Đám người phủ phục dưới trụ đài càng run mạnh.
Đúng lúc ấy, Lăng Độ Vũ cảm thấy một luồng tà ác âm hàn rất quen thuộc, bao trùm khắp nơi. Hai lần hắn gặp Cáo Nâu, hai lần đều có cảm giác ấy. Lăng Độ Vũ run rẩy, rồi thoắt sực tỉnh, mình đang cùng Ma Vương giao đấu trực diện, không thể để mất ý chí. Lập tức hắn lấy lại tinh thần, ngạo nhiên ngửng nhìn Nguyệt Ma đang đứng trên đài cao.
Trên ấy Nguyệt Ma trầm ổn như một trái núi, con ngươi trong mắt như hai vầng trăng nhỏ, định tĩnh như nước hồ, không có lấy một chút xao động nào của loài người.
Lăng Độ Vũ nhìn nó, nó cũng ngưng thần nhìn Lăng Độ Vũ đang đứng cách chừng ba trăm thước dưới thấp kia Từ lúc Cáo Nâu bước vào kim tự tháp trong phòng bệnh của Lăng Độ Vũ, hai bên đã trải qua những lượt tranh đấu kịch liệt nhất, để hắn và nó rốt cục cũng trực tiếp đối mặt với nhau...
... Dùng một phương pháp chưa từng có trong lịch sử loài người để giao phong.
Nó là chúa tể ma thần thời viễn cổ.
Hắn là đại diện cho loài người, một loài người đã phát triển qua bao niên đại và thời đại sau đó.
Nếu nó bại, nó sẽ không thể quay về nhân thế.
Nếu hắn bại, hắn sẽ trở thành công cụ của nó, trở thành một Cáo Nâu thứ hai, làm bước đệm để bọn chúng trở lại.
Đám người vượn khắp bốn bên, dưới sự uy hiếp của lũ tà ma thời thượng cổ, dưới một sức mạnh tinh thần mà họ không thể khàng cự nổi, đang trải qua một cuộc sống thê thảm và ti tiện vô cùng.
Thì ra trong một niên đại xa xăm trước kia, trước khi có nền văn minh của Lăng Độ Vũ, kẻ nắm quyền sinh quyền sát trên trái đất lại không phải là loài người vẫn đang tự mãn rằng mình là tinh anh của vạn vật, mà là những kẻ tà ác đang ở trên đài cao và trong không trung diễu võ giương oai kia. Thảo nào trong cuộn băng cassette của Tagi Masamune, Cáo Nâu đã nói: "Ngươi là nô tài, tất cả các ngươi đều là nô tài, quá khứ đã thế, hiện tại như thế, tương lai cũng thế, đời đời kiếp kiếp đều thế". Chúng hận thù loài người, vì loài người căn bản không đủ tư cách, loài người chỉ là động vật ti tiện không bằng súc sanh, chúng có thể tùy ý chém giết, vì vậy bây giờ, nó nhất định phải tiêu diệt và đánh ngã Lăng Độ Vũ, sự ngạo cuồng của nó, hoàn toàn không dung thứ cho thắng lợi dưới bất kỳ hình thức nào của con người.
Sau một đại tai kiếp trên toàn cầu, những tà ma vốn sinh sống trong lòng đất, toàn bộ đều bị chôn chặt vùi sâu, địa tầng đã cắt đứt năng lượng mặt trăng - nguồn sức mạnh của chúng. Do đó chúng buộc phải ngủ im lìm suốt mấy chục vạn năm. Chỉ còn mỗi Ảo Thạch tồn tại ở thế giới bên ngoài. Ảo Thạch trở thành vật dẫn duy nhất để chúng hấp thụ nguyệt năng, nhưng cần phải được khởi động bằng tinh thần của con người. Người và Ảo Thạch giống như hydro và oxy, hợp nhau lại mới trở thành nước, giúp ma thần bị vùi dưới đất hấp thụ được năng lượng mặt trăng. Khi hưởng đủ đêm trăng tròn, tích trữ đủ năng lượng, chúng sẽ phá đất chui ra, trở lại thống trị thế giới, trở thành chủ nhân của loài người. Vào thời điểm ba đến bốn ngàn năm trước công nguyên, những bậc trí giả của nhân loại đã phát hiện ra bí mật này, vì vậy đã xây dựng kim tự tháp để ngăn ánh trăng, đem Ảo Thạch nhốt kín vào nơi mà ánh trăng không thể len tới. Nhưng do sự tham lam và ngu dốt của con người, một đội thám hiểm đã dẫn Ảo Thạch ra ngoài, trên mặt đất, dưới sức mạnh tà ác của Ma Vương, gây nên nhiều cái chết liên tiếp. Có điều những tai họa đó còn chưa nghiêm trọng, mãi cho đến khi Tạ giáo sư và Cáo Nâu tình cờ khởi động Ảo Thạch , thì nền văn minh của con người mới thực sự đối mặt với nguy cơ.
Chúng đang vùng vẫy để quay trở lại.
Cuộc đấu tranh đã đến lúc nước sôi lửa bỏng.
Sau khi ma thần bị vùi sâu xuống lòng đất. Giống người thượng cổ, vốn không biết sống dưới đất như chúng, đã may mắn thoát khỏi đại họa chôn lấp, bắt đầu tiến hóa trưởng thành mà không chịu một sự áp bức nào nữa, phát triển đến nền văn minh ở trình độ cao hiện nay, và xây dựng được một nền văn hóa mà người hiện đại thường lấy làm tự hào. Nhưng ma thần vẫn chưa chết, chúng chỉ là đang say ngủ. Trong hoàn cảnh thiếu sự cung cấp năng lượng từ mặt trăng, chúng chìm vào trạng thái ngủ đông như động vật máu lạnh. Hàng ngàn hàng vạn năm tồn tại trong lòng đất, chúng bình tĩnh đợi ngày quay trở về, ngoi lên, cướp lại quyền sinh quyền sát trước kia.
Loài người cũng chưa từng quên chúng, ấn tượng về những sinh vật tà ác này họ khắc cốt ghi tâm, cất vào nơi sâu kín nhất trong bể tiềm thức mênh mông, trong tế bào ký ức di truyền, đóng lên một dấu nung đỏ không bao giờ quên được. Quỷ Satan sống ở địa ngục theo tôn giáo, chính là phản ánh hình ảnh Nguyệt Ma tàn độc đã từng bay nhảy trên địa cầu thời tiền sử, phản ánh nỗi kinh hãi, khiếp sợ và thù ghét của loài người đối với chúng. Truyền thuyết Eva bị cám dỗ, đánh mất nơi hưởng phúc của loài người trên vườn Địa đàng, hàm ý rằng những tà ma dưới lòng đất sâu, cho dù đã say ngủ, vẫn có thể tung ra những phần tử phá hoại, khiến loài nguời đời đời kiếp kiếp phải sống trong cuộc đấu tranh giữa thiện và ác, giữa chính và tà.
"Sinh tử chi gian cực khả úy, dữ đẳng tinh tiến lợi hành, dĩ xuất sinh tử chi ngoại".
Đây là câu cảnh tỉnh của Phật tổ dành cho loài người trước lúc nhập diệt. Chỉ cần có thể giác ngộ, quay về bản tính chân chính của nhân loại, là có thể thành Phật.
Người Ấn Độ coi trọng bò, vì sừng bò rất giống với sừng của Ma Vương. Vì sợ mà sinh lòng kính trọng.
Ban ngày đại diện cho chính nghĩa quang minh.
Ban đêm đại diện cho ác tà tăm tối.
Cha giống như trời. Trời thuộc dương.
Mẹ giống như đất. Đất thuộc âm.
Loài người sùng bái, ca ngợi sự quang minh chính đại, luôn theo đuổi dòng văn hóa sáng ánh mặt trời.
Thiên phụ trong Thánh kinh, chính là hình tượng thái dương của người cha nam tính. Một tác gia tên gọi Robert Graves, viết một cuốn sách rất mù mờ khó hiểu nhan đề
Bạch nữ thần (White Goddess), đã thuật lại rằng phía dưới nền văn hóa sáng ánh mặt trời, vẫn ngấm ngầm tuôn chảy nền văn hóa ánh trăng. Bạch nữ thần chính là tượng trưng cho nền văn minh nguyệt năng đó, nó chảy trong tôn giáo tà dị, chảy trong tư tưởng thi nhân.
Nhân loại luôn hướng về phía mặt trời, đó là một khuynh hướng mạnh mẽ có tính tiềm thức, để đối kháng với nền văn minh nguyệt năng. Vầng thái dương, với ánh sáng rực rỡ, tương phản hoàn toàn với ánh trăng. Ánh trăng chứa đựng một dạng năng lượng vũ trụ mà nhân loại không cách nào lý giải nổi, dạng năng lượng này là sức mạnh tinh thần, có thể sinh ra những giống vật tà dị như Nguyệt Ma, biết dùng sức mạnh ấy để vượt qua không gian và thời gian. Nếu để chúng tiếp xúc với năng lượng mặt trăng lần nữa, nhân loại sẽ vĩnh viễn sa vào cảnh trầm luân.
Ánh vàng trong mắt Nguyệt Ma soi vào đôi con ngươi đen nháy của Lăng Độ Vũ, bắn thẳng tới nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn hắn. Một cảm giác bủn rủn tê liệt như bệnh truyền nhiễm bắt đầu lan ra mọi dây thần kinh. Sự rèn luyện tinh thần bao nhiêu năm của Lăng Độ Vũ, giúp hắn tiến được lên cảnh giới chí hư chí tĩnh. Hắn biết rõ sức mạnh của Nguyệt Ma quá khủng khiếp, không phải là thứ mà con người có thể chống cự được, vì vậy hắn dùng tâm pháp Mật tông, bảo vệ tâm gian trong vùng chí tịnh chí khiết, không để nhiễm một chút tục trần nào. Dưới ma lực vô biên vô tận của Nguyệt Ma, tâm linh hắn trước sau cũng không thể chìm xuống đáy bùn nhơ. Đó là việc duy nhất hắn làm được lúc này.
Cặp mắt Nguyệt Ma bất động mất một lúc, rồi nó chậm rãi thu hồi ánh vàng. Lăng Độ Vũ thấy nhẹ cả người, sức lực trở lại, có điều hắn chẳng vội mừng, vì cuộc tranh đấu chỉ mới bắt đầu thôi.
Nguyệt Ma đứng trên đài cao, cuồng loạn rống lên một tràng kinh thiên động địa.
Hai tay giơ cao khỏi đầu, nó hướng lên vầng trăng tròn sáng phát xuất một hồi rú gào như sấm động.
Cây cột giữa cái trụ đài tròn bắt đầu xuất hiện những biến dị kinh tâm động phách.
Hàng trăm hàng ngàn sợi dây vàng nhỏ, chạy nhanh trong thân cột màu đen, nhấp nháy biến hóa, lạ lùng đáng sợ.
Lăng Độ Vũ bỗng cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ, nổi lên như cơn bão, luồng sức mạnh này không liên quan gì đến ngoại cảnh, mà chỉ là một dạng cảm ứng mãnh liệt trong tâm linh hắn, như biển lớn trong thế giới tinh thần, ba đào bắt đầu cuộn trào sôi chảy.
Đám người vượn xung quanh nhất tề đứng dậy như bị thôi miên, hoa chân múa tay trong tiếng rú gào của Ma Vương, rồi la hét điên cuồng, âm thanh dội vang khắp chốn.
Lũ tà ma trong không trung mắt loé tia vàng, từng cặp mắt như đèn chiếu, vạch ngang qua trời một dải sáng với những vệt đan chéo dọc ngang.
Lăng Độ Vũ cũng cảm thấy mối xung động mãnh liệt giục hắn nhảy lên quơ quào, giống như bọn trẻ tai nghe nhạc disco chân tay giậm giật theo vậy. Hắn biết chỉ cần rơi vào trạng thái điên cuồng này, là hắn sẽ bại trận.
Hắn đang là tia hy vọng cuối cùng của loài người. Trong khi đó nguyệt năng của Ma Vương sắp hao tận, nó nhất định sẽ tìm vật thay thế Cáo Nâu. Tâm trí Lăng Độ Vũ mách bảo: Cơn ác mộng này, là một ảo giác tâm linh do sức mạnh tinh thần to lớn của Ma Vương tạo ra, mục đích là đánh bại linh trí bền bỉ của hắn.
Tập trung ý chí, ngưng trọng tinh thần. Hắn không thể lơi lỏng để sức mạnh tà ác của Ma Vương xâm nhập vào tâm linh mình, tạo nên quyền sinh quyền sát với mình.
Ánh trăng vàng trong cặp mắt Ma Vương chiếu thẳng lên trời, giao hòa với ánh trăng thiên nhiên đang rải xuống.
Đám người vượn dưới chân đài mỗi lúc một chìm sâu vào trạng thái cuồng loạn, giống đực giống cái như bị đun nóng, bắt đầu thực hiện những hành vi tính giao nguyên thủy nhất, trông nhơ nhớp vô cùng. Dị lực tà ác của Nguyệt Ma, khiến cho giống người cổ không ngừng sinh sôi nảy nở, tăng thêm súc sanh để phục vụ chúng.
Những người gần sát trụ đài lần lượt theo những bậc cấp khắp bốn phía đông tây nam bắc, tranh nhau chạy hướng lên Nguyệt Ma Vương trên cao.
Khi người đầu tiên đặt chân lên đỉnh đài, một cảnh mà Lăng Độ Vũ không thể nào tin được đã xảy ra.
Những dây vàng đang uốn lượn liên tục trong cột, thoắt cái bắn ra ngoài trói lấy toàn thân người vượn vừa giẫm lên đỉnh đài, rồi nhanh như chớp xiết chặt lấy thân hình y, bắn ra những tia lấp loé nổ tạch tạch, con người cổ đại kia kêu lên vui tươi, tựa hồ chết đi trong cảm giác cực lạc, cùng với ánh vàng, cơ thể y co rúm mãi lại, cuối cùng biến hành một mảnh than đen, ngã xuống dưới đài.
Ánh vàng trong cột tròn thêm rực rỡ, cái chết của giống người cổ càng tăng thêm sức mạnh cho Nguyệt Ma. Cây cột tròn đen đó, chính là công cụ để hấp thụ năng lượng của ánh trăng. Loài người chính là thực phẩm dinh dưỡng của cái cột đó, nuôi cho nó lớn mạnh, và nó lại dành để Ma Vương hấp thụ nguyệt năng.
Tất cả những người vượn tiến lên được đài cao, đều bị ánh sáng vàng biến ra than cháy, cây cột đen nhanh chóng trở thành cây cột vàng tỏa ánh sáng rực rỡ trên mặt đất, ánh sáng đó không ngừng chảy vào cơ thể Ma Vương, cơ thể nó càng lúc càng đen bóng, ánh trăng trong mắt bắn cả lên trời, những ma thần khác trên cao cũng bay đến gần những tia vàng sáng mà Ma Vương bắn ra, để hút lấy nguyệt năng.
Lăng Độ Vũ không ngừng thức tỉnh mình, Nguyệt Ma muốn hắn trông thấy cảnh tượng lạ, là nhằm kích động ký ức nô lệ và khiếp nhược sâu xa đối với Nguyệt Ma trong tiềm thức hắn. Không được sợ! Ngàn vạn lần không sợ! Bất kỳ một cảm giác sợ hãi nào, cũng có thể khiến hắn ôm hận cả đời.
Tập trung ý chí, ngưng trọng tinh thần.
Lăng Độ Vũ bắt đầu hô hấp sâu, dài, mảnh, chậm, cương quyết coi những hành vi điên dại xung quanh, chỉ như cảnh ảo do phép ma ngụy tạo.
Ma thần thời viễn cổ nắm quá rõ nhược điểm của loài người, đã tạo ra một cảnh hết sức chân thực và hiện thực, nhằm đánh bại ý chí kiên cường của Lăng Độ Vũ. Tất cả chân thực đến như thế, ai mà tin được đây chỉ là huyễn tượng.
Tương truyền thời xưa có một vị tiên, muốn nhóm lò luyện đan, vì vậy ra cáo thị cần một tên đồng tử trông việc đun vạc hồ lô. Có một thanh niên đến ứng thí, tỏ rõ thành ý kiên quyết, vị tiên mới nói: "Khoan đã, để ta kiểm tra định lực của con, con hãy nhớ từ giờ trở đi, bất luận xảy ra chuyện gì, đều không được buột miệng nói dù chỉ một từ". Thanh niên đáp: "Điều này dễ thôi". Từ đó ngậm miệng không nói. Vị tiên bắt đầu thi triển pháp thuật, thanh niên rơi xuống ngàn vạn kiếp luân hồi của thế gian, trải qua bao hỉ nộ ai lạc của đời người, bất luận là nam hay nữ, là kẻ giàu hay người nghèo, y đều là một kẻ câm vĩnh viễn không xuất ngôn, giữ vững lời hứa với tiên ông. Cuối cùng y đầu thai vào làm một cô gái câm vừa sinh con, gặp phải bọn thổ phỉ, muốn cướp đi đứa con gái sơ sinh cô đang ôm trong lòng. Cuối cùng cô cũng sa vào uy lực vô tận của nhân sinh, lạc giọng hét lên một tiếng: "Đừng!". Lập tức cô lại biến thành chàng thanh niên đứng trước mặt tiên ông, tiên ông lắc đầu thở dài: "Con vẫn không qua nổi cửa ải của tình từ mẫu!".
Tình cảnh trước mắt Lăng Độ Vũ, cũng giống như tình tiết của câu chuyện, là do Ma Vương đã vì hắn mà dày công dùng pháp lực tạo nên. Nếu hắn không vượt qua được cửa ải này, thì không chỉ đơn giản là không được nhận nhiệm vụ giữ lò luyện đan như tiên đồng kia, mà sẽ làm thất thủ thành trì cuối cùng của nhân loại, dẫn đến bi kịch thê thảm nhất trong lịch sử loài người.
Nguyệt Ma liên tiếp cúi xuống nhìn, ánh vàng chiếu lia lịa vào Lăng Độ Vũ, thần tình như có chút nóng nảy. Dần dần ánh vàng trở nên nhấp nháy bất định, không giữ được vẻ thâm bất khả trắc và ngưng tụ bất tán như lúc đầu. Sự kiên nghị của Lăng Độ Vũ đã vượt ra khỏi sự dự liệu của nó.
Nó sắp phát động đợt công kích cuối cùng.
Tà ma thời viễn cổ đấu với tinh thần của con người, đã đến lúc nhất phân thắng phụ.
Chiến lợi phẩm chính là quyền thống trị trên trái đất.
Linh Đạt Lạt ma với trí tuệ vô thượng, biết rõ bí mật cổ kim, trước khi nhập tịch đã để lại Lăng Độ Vũ, chính là muốn qua hắn, chống đỡ lại những kiếp nạn sẽ đến trong tương lai. Cuộc tranh đấu giữa nhân loại và Ma Vương chưa hề dừng tới một giây một phút, mãi mãi vẫn cứ diễn ra trận giằng co giữa thiện và ác. Trên thế gian liên tục xuất hiện những tâm linh kiệt xuất, tìm hiểu và nắm giữ những bí ẩn của tinh thần, ngăn chặn sự trở lại của Ma Vương. Ariji của Ai Cập đã xây nên tác phẩm đỉnh cao của văn minh nhân loại là Kim tự tháp, Linh Đạt Lạt ma thì tạo ra Lăng Độ Vũ. Tất cả nhìn qua thì tưởng như là xảo hợp, thực ra trong cõi u minh, đều đã có sẵn sự an bài.
Đó là số mệnh.
Tà khí đại thịnh.
Lăng Độ Vũ toàn thân lạnh buốt, huyết dịch dường như đông kết lại, chính trong chỗ thẳm sâu chí âm chí hàn đó, một cảm giác khoái lạc kỳ diệu, như sóng gợn lăn tăn trên mặt hồ phẳng lặng, mau chóng lan ra khắp mỗi tế bào.
Lăng Độ Vũ mơ hồ bước lên bậc cấp dẫn về phía đài cao.
Khi Ma Vương dùng toàn lực đánh đòn cuối cùng, nó bắt đầu đứng vào thế thượng phong. Vũ khí của nó, chính là hoan lạc mà con người thường theo đuổi.
Lúc này Lăng Độ Vũ không một chút tư lự...
... Không có quá khứ, không có tương lai.
Mỗi trách nhiệm, mỗi thời khắc, mỗi kinh nghiệm, mỗi con người đã gặp qua, hợp lại tạo thành tôi của quá khứ. Vận mệnh mờ mịt chưa thể đoán định, sự trêu ngươi của tạo hóa, hợp lại trở thành tôi của tương lai. Hai cái tôi này cùng lúc đều tiêu tan vô tung vô ảnh.
Chỉ còn hiện tại.
Tận hưởng khoảnh khắc đang diễn ra.
Một lúc thăng hoa.
Niềm vui cuồng nhiệt dào dạt trong lòng Lăng Độ Vũ, trái tim trống tênh, không phải là rỗng tuếch, mà là cảm giác thảnh thơi rũ bỏ được tất cả. Không bị chèo kéo bởi dây mơ rễ má của quá khứ, cũng không phải chịu nỗi gò bó sợ hãi về những việc chưa biết sẽ xảy ra trong tương lai.
Thoát khỏi muôn vàn gông cùm nặng trĩu của con người.
Đạt tới cảnh giới đại hoan lạc.
Đó chính là cái bẫy vi diệu mà Nguyệt Ma sắp sẵn cho Lăng Độ Vũ. Ma Vương tà ác quả nhiên thấu hiểu tâm linh và cái mạnh, cái yếu, cái khinh, cái trọng của con người.
Nhân loại từng chìm trong uy lực của nó không biết bao nhiêu tháng ngày, hiện giờ có vẻ sắp phải quay trở lại.
Lăng Độ Vũ hòa vào những con người đang làm vật hy sinh cùng bước lên tế đài, hắn cảm thấy mình và mỗi người thượng cổ ở đây đều giống nhau, ngập lòng hoan hỉ hưởng thụ giờ phút này, thời khắc này. Mỗi giây, mỗi phút.
Dưới sức thu hút tà dị của Ma Vương, ai nấy đều cam tâm bước lên chịu chết.
Lăng Độ Vũ càng lúc càng tiến dần đến ranh giới của sự thất bại.
Còn một bậc nữa thôi, còn một bậc nữa là lên tới đài tế.
Ma Vương bỗng xoay mình, hạ cánh tay to đen đang vươn cao hướng lên mặt trăng, đôi cánh khổng lồ vẫn vỗ đều đặn, cái đuôi sù sì ve vẩy một cách xấu ác, ánh vàng trong mắt nó trùm xuống cả không gian rộng tới hai mươi thước quanh mình Lăng Độ Vũ. Lặng lẽ chờ đợi sự khuất phục của địch nhân.
Chính vào lúc căng thẳng đó, ánh vàng trong mắt Ma Vương bỗng nhiên tắt đi chừng một khắc. Sức chịu đựng kinh khủng của Lăng Độ Vũ, đã khiến nó tiêu hao rất nhanh nguồn nguyệt năng đã khổ công tích trữ. Nó phải ở dưới đất sâu hàng ngàn hàng vạn dặm, từ xa khống chế tâm linh Lăng Độ Vũ, điều này khiến nguồn năng lượng mà Cáo Nâu đem lại chuyển sang giai đoạn đèn cạn dầu khô. Nếu Lăng Độ Vũ còn không khuất phục, thì cách duy nhất của nó là phải bảo tồn chút năng lượng còn dư đó, quay lại trạng thái say ngủ, đợi một thời cơ khác để tái sinh.
Nhờ ánh sáng vàng vụt tắt đi trong khoảnh khắc, Lăng Độ Vũ lại bừng tỉnh, hồi phục được linh trí.
Hình dáng đáng sợ của Nguyệt Ma trong trung tâm vòng tròn gần giống như một trái núi cao không thể đẩy đổ được.
Lăng Độ Vũ thoát khỏi cơn yếu đuối vừa dìm hắn vào trạng thái xung động hoan lạc. Hắn tập trung tất cả tinh thần về một điểm, mở to hai mắt kiên cường nhìn thẳng vào hai mặt trăng trong mắt Ma Vương.
Kho Văn minh của trăng.
Ma thần của trăng.
Lăng Độ Vũ ngạo nhiên bước lên đài cao, đứng sừng sững, những ánh vàng trong cột tròn không thể xâm nhập vào mình hắn. Bởi loài người đã ngộ ra cái ngu dốt tối tăm.
Giờ khắc phân thắng phụ đã đến.
Hắn và nó đều không hề thoái nhượng, nhìn nhau chằm chằm.
Ánh sáng trong mắt Ma Vương rực lên, thoáng một cái chiếu khắp mặt đất, rồi vụt lịm đi, biến thành hai chấm vàng nhỏ xíu.
Hai chấm vàng sáng trong bóng đêm.
Tiếng gào của Nguyệt Ma trên trời cao, tiếng reo hò cuồng loạn hoan lạc của giống người cổ đại, tiếng nức nở trước khi chết của những sinh mệnh bị nhiếp nhập vào trong cột tròn, tất cả bỗng tan biến. Trời đất trở lại yên bình.
Không còn trăng tròn trên trời, không còn đài cao, không còn người vượn.
Cũng không còn thân thể của Lăng Độ Vũ, chỉ còn lại sự tồn tại thuần ý thức của hắn mà thôi.
Lăng Độ Vũ không dám lơi lỏng chút nào, phong tỏa linh đài, duy trì sự kiên tâm.
Một thanh âm rền rĩ từ sâu trong ý thức hắn vang lên: "Ta đã đánh giá các ngươi quá thấp, có điều lần sau ta sẽ cẩn trọng hơn. Sự ngu dốt và tham lam của nhân loại sẽ còn mãi. Chúng ta chính là phần tà ác trong con người các ngươi. Ta nhất định sẽ quay lại, một trăm năm sau, một ngàn năm sau, một vạn năm sau, mà cũng có thể chỉ ngay ngày mai".
Hai chấm sáng vàng tan biến.
Để lại bóng tối vô tận vô cùng.
Lăng Độ Vũ biết mình đã thắng!
Trời xoay đất chuyển, đưa hắn trở lại phòng bệnh. Nơi đây một vùng đen tối, khoảng không gần phía chân giường có một phiến đá vuông dài màu đen phát ra những tia vàng nhàn nhạt, lúc này ánh vàng đang dần dần mờ đi, cuối cùng tan biến trong bóng tối, Lăng Độ Vũ kêu a một tiếng, Ảo Thạch đã tắt lịm rơi xuống chân hắn một cách vô lực, hắn biết từ giờ Ảo Thạch sẽ có một cuộc sống lâu dài, nhưng không thể làm điều ác được nữa.