Sau khi cả đội phá được một vụ án lớn, mọi người hào hứng kéo nhau đi ăn mừng. Trong buổi tiệc, không khí tưng bừng, ai cũng uống rượu thoải mái, trong đó có Dương Thành Hà. Cô uống nhiều hơn bình thường, đến nỗi gương mặt đỏ bừng và bước đi loạng choạng. Khi buổi tiệc kết thúc, cô say đến mức lảo đảo, không còn tự chủ được, và loạng choạng đi về phía nhà vệ sinh.
Triệu Liệt Húc, đội trưởng nghiêm nghị, vốn là người luôn giữ khoảng cách với đồng nghiệp, nhưng trong đêm đó, anh để mắt đến Dương Thành Hà. Thấy cô loạng choạng, anh không nói gì, chỉ bước theo sau, lặng lẽ quan sát để chắc chắn rằng cô an toàn.
Dương Thành Hà bước vào nhà vệ sinh, quay lại nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe, đầy mơ hồ và dằn vặt. Cô đã giữ trong lòng câu hỏi này từ lâu, nhưng chỉ khi say, mới đủ can đảm để hỏi:
"Đội trưởng, em hỏi anh lần cuối, anh có muốn em không?"
Triệu Liệt Húc đứng đối diện cô, hai tay vẫn đút trong túi quần, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú. Anh không vội trả lời, chỉ đứng yên, như thể đang cân nhắc từng lời nói. Sau vài giây im lặng, anh khẽ nhếch môi, đôi mắt vẫn không rời khỏi cô:
"Em nói xem?"
Câu trả lời của anh khiến không gian như ngưng đọng. Giữa cơn say và cảm xúc hỗn độn, Dương Thành Hà cảm thấy mọi thứ như đổ vỡ, nhưng lại không thể biết được ý nghĩa thực sự đằng sau ánh mắt và lời nói của Triệu Liệt Húc.