(*) Đạo trung dung (một đạo của Nho giáo): được xem là tiêu chuẩn cơ bản để rèn luyện nhân cách của người quân tử theo quan điểm Nho Giáo. Nội dung chủ yếu xoay quanh hai vấn đề:
Luyện tâm: tồn, dưỡng, tĩnh, sát
Ứng xử (ở đời): nhân, nghĩa, lễ, trí, tín
___ Vận mệnh sẽ hết? ___
Chương thứ một trăm năm mươi ba: Tăng thuế
Chờ đã! Chu Tiệp dư gọi Khang phi lại, cầm bình sứ trên bàn nói, Nương nương nói hàm hồ như vậy, sao thần thiếp có thể tin được?
Khang phi quay đầu, lạnh lùng nhìn nàng một cái, Bổn cung đâu cần ngươi phải tin? Mệnh là của ngươi, có muốn hay không, tự ngươi quyết định. Nói xong cũng không nhìn nàng, liền dẫn người rời đi.
Chu Tiệp dư cầm bình sứ, đột nhiên cảm thấy giống như có sức nặng ngàn cân. Đây rốt cuộc là ý tốt hay lại là cạm bẫy? Nàng mở nắp ra, một mùi gay mũi chua cay bốc lên khiến nàng không ngừng ho khan.
Cái này là thứ quỷ gì! Chu Tiệp dư tỏ vẻ muốn đập, nhưng suy nghĩ một chút lại tỉnh táo lại, Khang phi vừa mới giảng hòa với Trịnh Quý phi, sẽ không vừa đến đã giết người như vậy. Vật này có vấn đề hay không hỏi thái y xong quyết định là được.
Trên đường trở về, trong lòng Dương Quỳnh đều là nghi vấn. Trong tay Khang phi có giải dược, vì sao không mượn cơ hội này mà uy hiếp Chu Tiệp dư?
Khang phi nghiêng đầu, thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Dương Quỳnh, cười nói, Muốn hỏi bổn cung vì sao lại đưa giải dược cho Chu Tiệp dư đơn giản như vậy có phải không?
Dương Quỳnh gật đầu.
Dùng tính mệnh áp chế nàng, sẽ chỉ khiến nàng càng căm ghét bổn cung hơn. Coi như nàng bằng lòng nói ra sự thật thì cũng chưa chắc mười phần đã là thật. Hơn nữa, xưa nay bổn cung cũng không phải người thích giết chóc, có thể cứu một mạng người là tốt rồi. Còn ở trong chuyện này rốt cuộc nàng sắm vai nhân vật gì, thì còn phải xem vận mệnh của chính nàng. Nàng muốn nói, bổn cung đương nhiên vui vẻ, không muốn nói cũng sẽ cho qua. Dù sao đã là người không ra gì, thì tội gì phải hao tổn tâm trí vì nàng?
Trong lòng Dương Quỳnh thầm nghĩ: Vị nương nương này quả thật đại tài, cầm được thì cũng buông được, chỉ bắt gốc rễ, không quan tâm lá cành.
Như vậy hơn mười ngày bình yên vô sự trôi qua, chỉ là chiến sự biên quan càng ngày càng căng thẳng. Mấy ngày nay Hoàng thượng cũng không đến Hậu cung, mọi người cũng không có động lực tranh sủng, dĩ nhiên yên tĩnh.
Tuy rằng Hậu cung không được nghị luận chính sự, thế nhưng tiền triều có tin tức gì lớn, Hậu cung vẫn có thể biết được.
Đã là tháng năm, khí trời dần nóng hơn. Dưới ánh nắng chói chang, ngồi kiệu tới ngự thư phòng, chính là Khang phi.
Đến cửa ngự thư phòng, có thái giám vào thông báo.
Dương Quỳnh lo lắng nhìn Khang phi nói, Nương nương, người làm như vậy có thể chọc giận Hoàng thượng hay không?
Khang phi lắc đầu nói, Ta không lo được nhiều như vậy, an nguy xã tắc, đại sự quốc gia, bổn cung không thể ngồi yên không màng đến.
Đang nói, thái giám tới truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, tuyên Khang phi yết kiến. Khang phi không dẫn theo bất cứ một ai, tự thân một mình bước vào thư phòng.
Sắc mặt Hoàng thượng không tốt, dường như đang không vui, thấy Khang phi cũng không mỉm cười, chỉ hỏi, Ái phi đến đây có chuyện gì?
Khang phi mỉm cười nhẹ nhàng nói, Mấy ngày liền Hoàng thượng vất vả chính sự, thần thiếp lo lắng cho sức khỏe của Hoàng thượng, cho nên cố ý tới xem một chút.
Sắc mặt Hoàng thượng hơi dịu đi, thở dài nói, Chiến sự biên quan cấp bách, khai chiến đã được hơn một tháng, trẫm sớm đêm khó an, ngược lại vắng vẻ ái phi rồi.
Hoàng thượng lo lắng quốc sự, thần thiếp không thể phân ưu thay Hoàng thượng, thật sự cảm thấy hổ thẹn. Khang phi chủ động đi tới phía sau Hoàng thượng, giúp hắn xoa bóp bả vai.
Hoàng thượng vô cùng hưởng thụ, nét lo âu giữa hai hàng lông mày cũng nhạt đi chút ít, Vẫn là nàng hiểu trẫm.
Được Hoàng thượng khích lệ, thần thiếp đương nhiên vui mừng. Hoàng thượng, thần thiếp có vài lời, không biết có nên nói hay không?
Hoàng thượng đang cảm thấy thoải mái, liền nói, Nói đi.
Khang phi làm nũng nói, Nhưng thần thiếp nói sợ Hoàng thượng không vui, lại muốn trừng phạt thần thiếp.
Hoàng thượng lắc đầu, Nàng nha, vẫn thích chơi trò này. Được rồi, trẫm miễn tội cho nàng, nói đi.
Giọng của Khang phi đặc biệt dịu dàng, Hoàng thượng, thần thiếp nghe nói chiến sự biên quan căng thẳng, tiêu hao rất nhiều tiền bạc, Bộ Hộ đã vượt mức rồi.
Hoàng thượng thở dài, Đúng vậy. Mấy hôm trước Bộ Hộ đã trình tấu chương, nói vật tư chiến đấu đã cạn kiệt, không thể đảm đương chiến sự biên quan được nữa. Trẫm lệnh đã cho các phương châu huyện vận chuyển đến, nhưng có lẽ cũng chỉ giải quyết được sự cấp bách trước mắt, cũng không phải cách lâu dài.
Vậy cách lâu dài của Hoàng thượng là...
Tăng thuế. Hoàng thượng nói, Chỉ có tăng thuế, mới có thể thu nhiều vật tư tiền bạc hơn cho biên quan, duy trì cuộc chiến này.
Hoàng thượng. Khang phi tận lực mềm giọng nói, Thần thiếp nghe nói phía nam đã hạn hán ba năm nay, tây bắc đang bị nạn châu chấu, những nơi này gần như không thể thu. Cuộc sống của bách tính đang khó khăn, sao còn có thể tăng thuế được?
Hoàng thượng cau mày nói, Lời này của ái phi là có ý gì?
Khang phi dừng động tác, đi tới trước mặt Hoàng thượng nói, Hoàng thượng, dân chúng sinh sống, là cội nguồn của quốc gia. Việc tăng thêm thuế, thần thiếp khẩn cầu người nghĩ lại.
Đây là việc của triều đình, không phải việc mà một phu nhân thâm cung như nàng có thể quản. Sắc mặt của Hoàng thượng vô cùng khó coi.