“Hoàng tẩu về thật đúng lúc, hoàng đệ đang muốn cùng hoàng tẩu bàn chuyện thần tử vào kinh.” Tống Hoành đứng lên lúng túng cười. Khương Ninh nghe xong, nhàn nhạt cong tay đẩy Tống Cẩn vào trong: “Việc này hoàng đệ có thể bàn với lễ bộ, bổn cung tương đối hiếu kỳ chuyện mới nãy hoàng đệ muốn nói với bệ hạ.”
Tống Hoành lúng túng: “Hoàng tẩu…”
“Nói.Hoàng đệ cứ thoải mái nói, miễn cho sau này chúng ta không hiểu nhau.” Khương Ninh cười nói, Tống Hoành nắm chặt nắm đắm: “Vậy hoàng tẩu có thể để hoàng huynh tránh đi không?”
Tống Cẩn ngồi trên giường nhìn hắn một cái, lại nhìn qua Khương Ninh. Khương Ninh nhìn Tống Cẩn an ủi, lại cười nói: “Bệ hạ ở đây không sao, cứ nói đi.”
Nàng đối mặt với Tống Hoành, ung dung. Nàng tự nhận, thân là thần tử đối với quân trung thành, thân là hoàng hậu không có tà tâm với bệ hạ, chỉ là không biết Tống Hoành tra ra cái gì.
Tống Hoành trầm mặc.
Qua một lúc, hắn vẫn là ngại ngùng không mở miệng.
Khương Ninh không khỏi suy nghĩ chả lẽ nàng đã làm gì sai với Tống Cẩn? Nàng nhìn Tống Cẩn ngoan ngoãn ngồi đó, thầm nghĩ bệ hạ đáng yêu vậy, ta còn thèm gì nam nhân khác chứ.
Tống Hoành vẫn không mở miệng. Khương Ninh đau đầu, đành nói: “Nếu hoàng đệ không tiện nói, vậy viết ra đi.” Gọi cung nữ mang giấy bút đến, nàng ngồi bên người Tống Cẩn: “Hoàng đệ ngươi tự lấy ghế đến.” Tống Hoành nghe lời làm theo.
Chuẩn bị sắp xếp, hai người trải giấy mài mực, Tống Cẩn cũng muốn tham gia náo nhiệt, la hét đòi hắn viết ta cũng phải viết, liền không lâu sau, ba người đã ngồi bên cạnh giấy bút, Khương Ninh thầm nghĩ Tống Hoành ngươi tốt nhất nên là chuyện gì giá trị vào, nếu không ta đạp chết ngươi.
Tống Hoành cũng thấy hành động này có chút ngốc, nhưng vì hoàng huynh hắn tình nguyện ngốc như vậy, liền vung bút viết câu đầu tiên: “Hoàng tẩu không nên trách hoàng đệ đi điều tra hoàng tẩu.”
Khương Ninh: “Cứ nói xem ngươi điều tra cái gì đi đã.”
Tống Cẩn: “A Ninh không trách, trẫm trách!”
Khương Ninh: “……”
Bé ngoan! Đừng nghịch!
Tống Hoành tiếp tục viết: “Ám vệ này điều tra được rất nhiều chuyện.”
Quay về Tống Hoành tức giận đến không còn cách nào, mắng: “Vạch trần chuyện này, làm bổn cung ra cái dạng này, còn làm hoàng huynh ngươi khóc.”
Tống Hoành sờ sờ mũi, tiếp tục viết: “Hoàng tẩu không đồng ý, nhưng Phó Dung không từ bỏ, nhất định quấn lấy hoàng tẩu, hoàng tẩu còn nói nếu đợi mấy năm nữa không tìm được ai sẽ cùng hắn, lúc hoàng tẩu chưa tiến cung, cả Tây Bắc đều cho là hoàng tẩu và Phó Dung là trời sinh một đôi.”
Tống Cẩn đang vùi đầu trong lòng Khương Ninh, may mà không nhìn thấy hàng chữ này, nếu không hẳn sẽ khóc lớn một hồi. Khương Ninh buồn bực, xoa xoa đầu hắn, nói với Tống Hoành: “Bổn cung và Phó Dung cùng nhau lớn lên, hắn luôn có ý đó, nhưng bổn cung chưa từng đồng ý, lời kia bất quá chỉ là lời nói đùa mà thôi. Hoàng đệ, chuyện này mà ngươi cũng để ý, có quá giới hạn hay không?”
Tống Hoành đương nhiên cũng cảm thấy không đúng, thân phận hắn nào dám hỏi đến riêng tư của chị dâu chứ! Nhưng Tống Cẩn bây giờ rất dễ chịu thiệt, hắn không thể làm gì khác hơn là xấu hổ bận tâm thêm chuyện này. Lúc đầu hắn rất muốn quên đi nhưng không hỏi rõ lại không ngủ được, bây giờ biết Khương Ninh và Phó Dung không có tình ý, lập tức thoải mái hẳn: “Lần này là hoàng đệ không đúng, muốn trách muốn đánh tùy ý hoàng tẩu.”
Khương Ninh lạnh lùng nhìn hắn: “Tống Hoành, việc này nếu ngươi hỏi thẳng bổn cung bổn cung sẽ chỉ cảm thấy ngươi không biết xấu hổ đi tính toán chuyện này, nhưng ngươi lại chọn cách nói sau lưng ta, có phải là muốn ly gián?”
“Không phải! Ta chỉ là…hy vọng hoàng huynh, hoàng huynh có thể tỉnh táo một chút. » Cho nên muốn nhân chuyện này kích thích hắn, Tống Hoành không dám nói hết, nhưng Khương Ninh hiểu, sắc mặt ngày càng lạnh : « Dùng bổn cung kích động bệ hạ, ngươi đúng là biết nghĩ ! Cút cút cút ! » Một chút cũng không muốn nhìn mặt hắn.
Thấy chuyện nói xong rồi, Tống Hoành cũng vội cuốn đi. Từ đầu đến cuối Tống Cẩn nghe theo Khương Ninh không mở miệng, Khương Ninh giơ tay : « Ta xin thề. Ngoại trừ bệ hạ, trong lòng ta không còn ai nữa. »
« Không cần, trẫm tin. » Tống Cẩn cười nói.
Hôm sau, Túc Nhi lại thay Ô Sơ Niên truyền lời : « Hắn nói tối nay đến một chuyến. » Khương Ninh trong mắt không ý cười : « Nói hắn biết, bổn cung sẽ theo hẹn đến. »
Đến ban đêm, Tống Cẩn ngủ Khương Ninh lén rời giường ra tẩm điện. Thường Nhạc ở bên ngoài canh, nàng nói : « Vào trông bệ hạ, nếu hắn tỉnh, ngươi liền nói ta đi hái mặt trăng cho hắn. »
Thường Nhạc : « Lỡ bê hạ cũng muốn đi hái thì làm sao đây ? »
Khương Ninh nhíu mày : « Để bệ hạ ở trong hái, thi với bổn cung xem ai hái được trước. »
Thường Nhạc : « …… »
Khương Ninh ra khỏi Thái Hòa cung, vì tránh sinh sự, nàng tránh đường tuần tra của thị vệ, leo tường nhảy vào Chiêu Nhân cung. Túc Nhi đang đứng chờ nàng, mấy lần ngập ngừng cuối cùng đành nói : « Ô Sơ Niên đêm nay tắm giặt sạch sẽ, chọn bộ…. » Nàng đỏ mặt : « Áo mỏng, lộ nhiều da thịt, lúc này đang nằm trên giường chờ nương nương đó. »
Khương Ninh : « …… »
Nàng đến đi vào cũng không muốn đi vào nữa.
Túc Nhi : « Làm sao vây giờ ? Nương nương ? »
Khương Ninh nhận ra lời sâu xa : « Ngươi nói với hắn, bổn cung không phải là không thích hắn, hắn vậy, bổn cung khá là vui mừng, nhưng bổn cung không thích đi quá nhanh, muốn từ từ cùng hắn bồi dưỡng chút cảm giác. Nhớ lúc đầu bổn cung và phu quân cũng là ngày ngày tháng tháng mới sinh tình. »
Túc Nhi : « Nương nương, người lấy đâu ra phu quân ? »
« Ngươi cứ nói vậy với hắn, hắn sẽ rất vui. »
Ô Sơ Năm muốn dùng chiêu này để chủ nhân hắn không phải lộ diện cũng có được tin tức, quả là chuyện viển vông.
Khương Ninh cười lạnh, quay về Thái Hòa cung.
Tống Cẩn tỉnh rồi, hắn đối với chuyện thi hái mặt trăng rất có tự tin, kéo Thường Nhạc chạy tới chạy lui. Khương Ninh đứng ngoài ngơ ngẩn hồi lâu, mới cười đi tới : « Bệ hạ. »
« A Ninh ! » Tống Cẩn háo hức chạy tới : « Nàng bắt được rồi hả ? » Khương Ninh lắc đầu : « Mây đen kéo đến rồi, mặt trăng bị che khuất, chúng ta chờ mai lại bắt, ngủ thôi ! » Rồi kéo Tống Cẩn lên giường.
Hôm sau, mưa thu tí tách rơi. Dùng bữa sáng xong, Khương Ninh ngồi bên chờ Tống Cẩn. Tống Cẩn sờ cái này, nhìn cái kia, miệng không ngừng nói chuyện với Khương Ninh.
Khương Ninh lúc này mới nghĩ, hắn cô đơn lâu vậy, kỳ thực cũng muốn chung sống cùng người khác chứ ? Chi bằng gặp thêm mấy thần tử. Nàng liền thăm dò : « Bệ hạ, nếu chúng ta nhàn rỗi, chi bằng chơi một trò chơi ? »
« Được ! » Tống Cẩn vui vẻ đồng ý : ‘Chơi trò gì ? »
Khương Ninh suy nghĩ một chút, đáp : « Trò chơi này tên là Ta nói ngươi vẽ. Ta sẽ nói tên thần tử, chàng sẽ vẽ họ ra. »
Thường Nhạc chuẩn bị kỹ càng vật liệu xong lùi sang một bên, Khương Ninh đứng ngụ bên bàn, Tống Cẩn cầm bút ngồi đến là đoan chính : « A Ninh trước tiên muốn ra ai ? »
« Thị lang bộ hình, Chúc Nghiêm. »
Tống Cẩn chau mày suy nghĩ, hạ bút, trước tiên vẽ cái mặt tròn, thêm hai con mắt nhỏ. Khương Ninh lặng lẽ gọi Thường Nhạc lại, kỳ thực nàng đối với quần thần cũng chỉ có hiểu biết sơ sơ, nhưng Thường Nhạc ngày ngày đi lấy tấu chương hẳn biết rõ.
Thường Nhạc rướn cổ nhìn, Tống Cẩn vẽ mắt mũi Chúc Nghiêm, Thường Nhạc gật đầu, nhỏ giọng : « Là Chúc đại nhân. »
« Bệ hạ có trí nhớ tốt thật, đây đúng là Chúc đại nhân. » Khương Ninh cầm bức chân dung đơn giản lên, cười khen ngợi Tống Cẩn. Tống Cẩn rạo rực nói :
« Lúc trẫm là thái tử có gặp hắn một lần, liền nhớ kỹ mặt hắn. » Vì vẻ mặt Chúc Nghiêm thực sự không dễ nhìn, trong hàng quần thần mình hắn nổi bật, rất dễ nhớ. Quả nhiên, Khương Ninh nhìn hình vẽ này cũng đủ nhớ được Chúc đại nhân.
Tống Cẩn nếu nhớ rõ hắn thế, có khi cũng sẽ không hiếu kỳ muốn gặp hắn nữa. Nhân dịp Tống Cẩn thao thao họa bút, Khương Ninh lặng lẽ hỏi Thường Nhạc : « Trong triều có quan chức mới nào bệ hạ chưa từng gặp không ? »
Thường Nhạc cẩn thận suy nghĩ, nghĩ ra hai cái tên : « Hai vị đại nhân này cấp bậc không cao, một là Lại bộ Lang trung Thẩm Quát Miêu, người kia là viên ngoại lang Giang Thuần Dịch. »
Khương Ninh gật gù.
Thường Nhạc lùi sang một bên.
Vừa đúng lúc Tống Cẩn nghiêng đầu nhìn sang, phấn khởi hỏi : « A Ninh, tiếp theo vẽ ai ? »
Khương Ninh cười nói : « Lại bộ Lang trung Thẩm Quát Miêu. »
« Ai cơ ? »
« Thẩm Quát Miêu. »
Tống Cẩn không vui : « Này là ai ? Trẫm chưa từng gặp. »
« Chi bằng bệ hạ đoán xem Thẩm đại nhân dáng dấp thể nào ? »
Tống Cẩn không mấy tình nguyện.
« Như vậy đi, ta cũng đoán, không biết là ta đoán đúng, hay bệ hạ đoán đúng đây ta ? »
« Được rồi. » Lúc này Tống Cẩn mới nhấc bút cố họa.
Một lát sau, hai người nhìn tranh nhau.
Của Tống Cẩn là một thanh niên thanh tú.
Khương Ninh cũng vẽ một người trẻ tuổi, có điều không mấy anh tuấn, rất phổ thông.
Khương Ninh kỳ quái : « Sao bệ hạ lại cho rằng Thẩm đại nhân có phong thái này ? »
Tống Cẩn giữ quai hàm : « Thẩm lang nếu không được thế này, sao xứng với cái tên Quát Miêu. »
Khương Ninh ngẩn người.
Thường Nhạc nghi ngờ nhìn sang, giây phút này Tống Cẩn dường như chính là vị thái tử năm nào vung tay áo cười nhẹ nhàng quay trở về.