Hôm nay, người tới ra giá ngựa khỏe không phải số ít, lầu một đã bố trí không ít phòng trang nhã, nhã gian lầu hai đều lấy từng màn trúc một tách ra.
Mỗi lần kêu giá chỉ cần người đưa tay lắc chuông treo lủng lẳng rũ xuống bên cạnh rèm, bởi vì Tiêu Dịch đi đứng bất tiện, việc này rung chuông tự nhiên rơi vào trên người tiểu biểu muội. Thẩm Họa chạy một vòng ở trong phòng, lại thấy được từng cái rương gỗ sơn lớn ở góc tường, một vạn lượng bạc nằm lẳng lặng bên trong, Biến ra từ nơi nào?
Quà tặng sinh nhật của Ngụy huynh cho Tiểu Kỳ Lân.
Thẩm Họa chậc chậc hai tiếng, thầm nghĩ Tài Đại Khí Thô (giàu nứt đố đổ vách) quả nhiên là không giống nhau, một vạn lượng lại tùy ý ném ra hệt như vãi đậu vậy. Chẳng trách trên đường tới đây, Tiêu tướng quân cũng không lo lắng tý nào, thì ra là có thần tài bên người. Nhưng coi như mua ngựa cũng là bản thân Tiểu Kỳ Lân mua cho mình, Tiêu tướng quân cũng thật biết mượn hoa hiến Phật.
Tiền bạc của ta đều giữ lại cho Họa Nhi tiêu. Hình như Tiêu Dịch nhìn ra tâm tư của nàng, gương mặt tuấn tú lộ ra mỉm cười, rốt cuộc chợt nói một câu. Thẩm Họa ngẩn ra, nhìn dáng vẻ Tiêu Dịch không giống như là đùa giỡn, môi khẽ nhúc nhích, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là kéo ra một nụ cười nhìn như nhẹ nhàng, vòng vo lên tiếng, Biểu ca có thể tìm được người muốn hại ta trong mưa hôm qua kia.
Tiêu tướng quân bưng lên một ly trà nóng trên bàn, lá nhỏ trong nước dần dần giản ra, màu sắc đỏ vàng thấm ra từng tia từng sợi, nước nóng nồng đậm, hắn nhấp một miếng, Còn chưa tìm được, chuyện này ta đã giao cho Ngụy huynh xử lý, nên biểu muội không cần phải lo lắng, tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai nữa.
Nếu Tiêu Dịch đã nói như vậy, còn nói mơ hồ như vậy, Thẩm Họa cũng biết là không nên tự mình hỏi nhiều. Nhưng nếu thái độ Tiêu Dịch như thế, vậy thân phận người muốn hại nàng, quả thật mà nói có lẽ là muốn hại Tiêu Tĩnh Dư kia nhất định là không giống bình thường, sẽ là ai?
Chỉ là suy nghĩ của nàng còn chưa duy trì quá lâu, ngựa con hãn huyết rất nhanh sẽ dưới sự dẫn đường của một quản gia trung niên tiến vào giai đoạn ra giá.
Tiêu Dịch uống trà ngược lại buông lỏng hơi híp mắt nghỉ ngơi, Chuông kia, biểu muội tùy ý lắc chơi.
Lòng Thẩm Họa than thở, tùy ý lắc một cái chính là năm trăm lượng bạc, phải biết lúc ấy ở Hàng Châu vì tiền bạc, nàng trôi qua gian khổ cỡ nào.
Rất nhanh lầu các này vang lên tiếng chuông đã nâng giá tiền ngựa con lên năm ngàn lượng bạc, Thẩm Họa lắc lư huông lần nữa, lầu hai một gã sai vặt hô vang dội: Phòng số một chữ Thiên năm ngàn năm trăm lượng.
Phòng số bốn chữ Thiên sáu ngàn lượng. Không lâu lắm, gã sai vặt sương phòng đối diện hô ngay sau đó, mà người rung chuông chính là công chúa Tương Vân.
Giá tiền đã kêu lên cao như vậy, hiển nhiên người trong lầu đã có chút cảm thấy cố hết sức, không chịu theo nữa, chỉ còn lại chủ nhân hai gian sương phòng đối diện vẫn còn đang giằng co. Thẩm Họa biết được là công chúa đang kêu giá ở đó, nhưng ngựa con sẽ là quà tặng sinh nhật cho Tiểu Kỳ Lân, mặc kệ có phải là công chúa hay không, chỉ để ý lắc thôi.
Dù sao cuối cùng nếu công chúa không giành được mà nổi giận, biểu ca bên cạnh chỉ cần bán sắc đẹp một chút chắc là có thể gánh vác. Bởi vì ý nghĩ * chắc chắn trong nháy mắt, Thẩm Họa tự giễu ngượng ngùng cười một tiếng, lúc nào thì nàng lại học được lệ thuộc vào bên cạnh người kia.
Sáu ngàn năm trăm lượng.
Bảy ngàn lượng.
Nhưng mỗi khi nàng lắc kêu giá, công chúa bên kia liền theo sát không bỏ, Thẩm Họa ước chừng cảm thấy như vậy không còn ý lắc tiếp, tay cũng sắp lắc mỏi. Công chúa rõ ràng là tình thế bắt buộc, nhưng nếu nàng tiếp tục theo cùng nữa, hiển nhiên sẽ vượt ra dự tính một vạn lượng.
Chỉ là Dục Ca Nhi sẽ mất mác rồi, nghĩ tới bèn muốn thu tay lại, Tiêu Dịch đột nhiên mở mắt ra nói: Biểu muội tiếp tục lắc chuông, không thể ngừng. Nói xong, Tiêu tướng quân vén rèm bèn cất bước đi ra ngoài.
Tiêu Dịch đi một mạch tới sương phòng đối diện, có thị vệ coi chừng ở cửa ra vào, vừa thấy được Tiêu tướng quân bèn gật đầu thông báo, ngay sau đó bên trong liền truyền đến tiếng công chúa đoan trang tao nhã, Mời tướng quân đi vào.
Công chúa Tương Vân nhìn nam tử vĩ đại này đi tới, không khỏi kích động, quận chúa Bình Nam nói không sai, chỉ cần nàng làm tốt công chúa, một ngày nào đó Tiêu tướng quân sẽ chủ động tới tìm nàng. Có điều nàng không ngờ sẽ nhanh như vậy, nàng thành công dẫn tới sự chú ý của hắn, nhất định là Tiêu Dịch thay đổi cái nhìn đối với nàng, vì vậy bèn mỉm cười mời Tiêu Dịch ngồi xuống, Tiêu tướng quân, không biết ngươi qua đây là làm gì?
Tiêu Dịch khẽ liếc mắt cung nữ kia một cái, cung nữ bên cạnh vẫn còn đang lắc chuông kêu giá.
Hắn nói, Vi thần thay gia muội cảm tạ công chúa giải vây vừa nãy.
Quận chúa Bình Nam lại nói trúng rồi, nàng bảo lưu lại mặt mũi của Tiêu Dịch, chính là thay hắn trải lên bậc thang, hắn tất nhiên sẽ cảm kích.
Công chúa Tương Vân lập tức như mở cờ trong bụng, bèn vội vàng nhỏ giọng nói: Tướng quân không cần để ý, chỉ cần là chuyện của tướng quân thì cũng là chuyện của bổn cung, nhưng không biết vị cô nương kia là . . . . .
Là biểu muội của vi thần. Tiếng Tiêu Dịch không có phập phồng gì, giống như là không muốn nhiều lời, nhưng rốt cuộc là không muốn nhiều lời đối với một người ngoài, hay là không đáng nói chuyện thì chỉ có chính hắn biết.
Dĩ nhiên công chúa Tương Vân đương nhiên cho là cái phía sau kia, ngoài mặt lộ ra nụ cười khéo léo, đáy lòng lại âm thầm không thích, lại là một biểu muội. Kiều Mặc Lan đó đã làm người ta