Editor: trang bubble ^^
Tuy không mua được ngựa con hãn huyết, nhưng mà Ngụy Tiện Uyên lại chộp được ngựa con hai vạn lượng bạc cho Tiểu Kỳ Lân, cộng thêm một vạn trước đó, Tiểu Kỳ Lân đã có gia sản ba vạn ngân lượng. Ba vạn lượng vàng ròng bạc trắng, đủ Thẩm Họa ở Thẩm trạch quê quán Hàng Châu trải qua bình bình đạm đạm cả đời với Hồng Ngọc. Cho nên, trên xe ngựa Thẩm Họa ôm Tiểu Kỳ Lân cảm giác là ôm một Em bé vàng , sức nặng trên đùi cũng cảm thấy nặng trịch vài phần.
Lại nói, cũng không biết là Tiêu tướng quân dỗ em bé vàng này như thế nào, Tiểu Kỳ Lân lại không buồn bực bởi vì chuyện ngựa con hãn huyết, mà ngược lại ôm cọp vải và kiếm gỗ chơi đùa chém giết giống như bình thường, cũng không bị ngựa con ảnh hưởng tí nào.
Bởi vì sinh nhật lần đầu tiên của Dục Ca Nhi chưa mua cho cậu con ngựa sớm nhớ chiều mong, để lại tiếc nuối, đáy lòng Thẩm Họa thương tiếc cậu nhóc này, trên đường cũng bèn chăm sóc càng cẩn thận, lấy khăn bên hông lau cái trán rịn mồ hôi của cậu nhóc một cái, thuận tay cầm một khối quế hoa cao trên dĩa ở bàn trà nhỏ khác đưa cho Tiểu Kỳ Lân ăn. Ở trước mặt con trai, Tiêu tướng quân luôn có loại cảm giác ấm ức, khi nào Họa Nhi nàng cũng có thể tự nhiên thân thiết với hắn như vậy.
Thẩm Họa chỉ lo Tiểu Kỳ Lân, chưa từng nhìn thấy gương mặt tuấn tú u ám này, vừa vui mừng chăm sóc Dục Ca Nhi, vừa kinh ngạc hỏi: Hôm qua trở về, biểu ca là nói thế nào dụ dỗ Dục Ca Nhi? Sao hôm nay yên tĩnh dễ dụ như vậy?
Tiêu tướng quân dựa vào buồng xe, mắt phượng nhướng lên, Biểu muội thật sự muốn nghe?
Chỉ là không đợi Tiêu Dịch nói rõ, Tiểu Kỳ Lân bèn ngừng động tác trong tay, dùng thịt móng vuốt dính chèm nhẹp vươn tay sờ bụng tiểu mẫu thân, mắt sáng lên, Phụ thân nói chọn ngựa con thì không thể chọn tiên nữ muội muội? Cho nên Dục Ca chọn tiên nữ muội muội.
Cậu nhóc nâng lên gương mặt tuấn tú chưa nẩy nở như là ngọc đẽo, con ngươi màu đen đen lúng liếng mong đợi, hỏi: Lúc nào thì muội muội mới có thể ra ngoài từ trong bụng tiểu mẫu thân?
Thẩm Họa đã sớm lãnh hội sự Không biết xấu hổ của Tiêu tướng quân, khẽ trợn mắt qua, gương mặt tuấn tú của Tiêu Dịch lại tràn đầy vẻ hả hê, không hề tự giác chút nào. Hiện tại, Thẩm Họa Ăn nhờ ở đậu lại không cách nào kiên cường lên, lồng ngực khẽ chất chứa một hơi.
Tiểu Kỳ Lân bắt đầu hỏi đông hỏi tây ở bên tai nàng, rất hiếu kỳ đối với Tiên nữ muội muội , một lát hỏi nàng Dáng dấp muội muội giống ai? , một lát lại hỏi nàng Muội muội có thể thích Dục Ca Nhi hay không? . . . . . .
Loại vấn đề này bảo nàng trả lời thế nào? Chính là giơ tay lên giả bộ mệt mỏi, ngáp một cái, Dục Ca Nhi, đi tìm phụ thân con hỏi, ta muốn ngủ một lát.
Tiêu Dịch trực tiếp lấy ra một nệm êm thơm hương từ chỗ xếp gọn phía sau, Gối lên ngủ.
Nhưng tiểu biểu muội lại khép mắt lại, dựa vào trên vách xe xoay người đưa lưng về phía hắn, nói rõ là không muốn để ý đến hắn. Tiêu tướng quân cũng không buồn phiền, ngược lại cảm thấy Tiểu Biểu Muội có thể hiện rõ tâm tình chân thật như vậy ở trước mặt hắn mới là tốt nhất. Hắn cũng không thu tay lại, nhưng cưỡng chế đưa nệm êm đi qua, để cho nàng dựa vào.
Ước chừng là thoải mái hơn so với trước kia, Thẩm Họa vốn muốn giả bộ ngủ một lát, nhưng theo bánh xe lắc lư thong thả, nói thật cảm thấy mí mắt càng thêm nặng nề. . . . . .
Tiêu Dịch thấy Tiểu Biểu Muội thật sự là ngủ thiếp đi, cái mũi nhỏ mượt mà phát ra hô hấp dần dần đều đặn mà an ổn, lập tức đứng dậy gào thét phu xe dừng xe ngựa lại nghỉ ngơi tại chỗ, lại gọi Trụy Nhi dặn dò ôm Dục Ca Nhi đến cạnh dòng suối nhỏ bên ngoài chơi một lát.
Tiêu Dịch thì lại dịch thân thể ngồi một mình ở bên cạnh Thẩm Họa, ngoài xe ánh nắng vàng rực rỡ, có điều cách một tầng cửa sổ xe che lụa mỏng, chỉ có chút ấm áp chiếu vào, bao phủ ở trên mặt nàng dựa vào một góc ngủ, tóc đen như tơ lụa mềm mại tản ra ở một bên, nổi bậc khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng càng thêm xinh đẹp trơn bóng, lông mi đen đậm dường như cũng phiếm một quầng màu vàng sáng, chói người không dời nổi mắt.
Nàng khép lại con ngươi, ngủ điềm tĩnh mà yên ổn, gò má non mềm trắng hồng hào, môi đỏ mọng khẽ mở . . . . . .
Trái tim Tiêu Dịch rung động rất nhỏ một cái. . . . . . Còn có thể có cơ hội gặp lại được người này, hơn nữa giữ nàng chân thật ở bên cạnh giống như bây giờ, nhất định chính là trời cao cho cả đời Tiêu Dịch hắn quà tặng tốt nhất, về sau liền muốn vững vàng bắt được nàng giống như vậy, ở lại bên cạnh mình cố gắng che chở như là trân bảo, cũng không dám vứt bỏ nữa.
Hắn không tự chủ được duỗi ra cánh tay thật dài, ôm tiểu cô nương vào trong ngực, lại chăm chú nhìn nàng, mu ngón tay trượt nhẹ qua gương mặt của nàng, lại không nhịn được vuốt ve lên cánh môi mềm mại này, muốn dán lên. . . . . .
Nếu nhất định phải làm thê tử của hắn, vì sao lại không thể? Nghĩ tới đây, hắn không do dự nữa, từ từ cúi người xuống, cúi đầu đến gần nàng, mùi thơm hoa nhài trên người nàng nhẹ nhàng quẩn quanh truyền đến chóp mũi hắn.
Đến gần môi này chỉ có khoảng cách một ngón tay, Tiêu Dịch đột nhiên dừng lại, lại chuyển lên trên, môi chỉ rơi vào tóc rối trên trán Thẩm Họa. Dung nhan tuấn mỹ của hắn chợt lộ ra nụ cười, lưu lại một câu nói bèn nhẹ nhàng để nàng xuống, vén rèm lên nhảy xuống từ trên xe ngựa.
Ngủ đi, Họa Nhi.
Ngay sau lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng của nam tử này, Thẩm Họa đột nhiên mở mắt, nàng ngồi dậy, thân thể dựa vào trên vách tường hít một hơi thật sâu. Vách tường xe ngựa bị mặt trời sưởi ấm áp, nhưng so ra kém nóng bỏng hơn trên mặt nàng bây giờ. Nàng ngơ ngác ngồi một lát, đôi mắt vốn là pha lẫn tăm tối càng ngày càng trong trẻo lên, lúc này mới vén rèm xe lên nhìn bên ngoài, kêu một tiếng, Dục Ca Nhi, biểu ca. . . . . .
. . . . . .
Đợi xe ngựa vào thành, bèn chuyển tới một chỗ chợ náo nhiệt, Tiêu Dịch nhảy xuống xe ngựa trước, một tay ôm lấy Dục Ca Nhi, một tay đỡ Thẩm Họa xuống. Nàng khép lại mũ che mặt theo Tiêu tướng quân cùng nhau đi dạo mấy gian tiệm tranh.
Cuối cùng Tiêu tướng quân đều nói không hài lòng, lấy ra ba vạn lượng hôm nay đổi thành ngân phiếu. Chưởng quỹ kia mới khẽ mở mắt, nhìn cũng tròn, vội vàng kéo xuống một cái chìa khóa dài dài từ bên hông, bảo gã sai vặt lội về nhà của hắn tìm kiếm ra một bộ