Editor: trang bubble ^^
Ánh nắng thật tốt, Thẩm Họa nằm ở trên giường cũng không muốn dậy, thật sự là hôm qua ngủ trễ. Ngay cả hai người Mộc Quỳ và Hồng Ngọc phân công nhau ra vào nhỏ giọng nói gì đó ở bên tai nàng, Thẩm Họa cũng chưa từng nghiêm túc nghe rõ, chỉ nỉ non thật thấp câu, đừng để cho Hồng Ngọc quên cho lão phu nhân vậy đưa canh dưỡng sinh, dặn dò xong lại tiếp tục ngủ say sưa.
Trong đầu mơ mơ màng màng ẩn chứa vài hình ảnh, khiến cho nàng không khỏi rịn ra mồ hôi cả người, áo ngủ lụa mỏng dán chặt thân thể lả lướt. Nàng dùng hai chân kẹp chặt thêm một gối thêu hoa mềm nhũn thật dài trên giường lớn, tùy ý lật người hai cái, bên trong nhà liền vương vít mùi hương.
Ngay cả nha hoàn ma ma hầu hạ ở ngoài phòng cũng có thể ngửi thấy được mùi thơm ngát này. Gần đây, trong uyển mới dời trồng được kiều hoa đang nở tươi đẹp, đều rất giống bị so với đầu ỉu xìu, tự mình xấu hổ đón nắng gắt, cũng không dám tranh đẹp với tiên tử trong phòng.
Có điều, vào lúc này tại sao bên tai có thể có tiếng vang sột soạt của trang giấy chuyển động, quấy nhiễu cơn buồn ngủ của nàng. Thẩm Họa cau lại đuôi mày đẹp, hiếm khi như tiểu cô nương xin khoan dung để Mộc Quỳ dẫn Dục Ca Nhi đi chơi một lát, nhưng Mộc Quỳ không những không đồng ý, ngược lại càng gấp gáp khẽ gọi, Biểu tiểu thư, ngài tỉnh lại đi!
Mộc Quỳ như vậy, Thẩm Họa bị om sòm không có cách nào khác, chỉ có thể mở mắt, còn buồn ngủ hỏi: Hả? Lúc nào rồi?
Đã đến trưa rồi. Đáp lời cũng không phải tiếng của Mộc Quỳ, mà là một giọng nam trầm thấp lưu loát. Thẩm Họa kinh hãi lập tức tỉnh táo hơn nhiều, tỉ mỉ nhìn lên mới thấy Mộc Quỳ đứng phía sau nam tử mặc trang phục cẩm bào, khuôn mặt anh tuấn quen trầm ổn nghiêm túc lạnh nhạt, thế nhưng lúc này lại thay đổi, đáy mắt thêm dịu dàng cưng chiều, chính là Đại Biểu Ca Tiêu Dịch.
Tiêu tướng quân khẽ cười, nhìn người nhỏ bé trước mắt, tóc mai xốc xếch, tóc đen lỏng lẻo trải ra ở chăn nệm màu đỏ tươi trên giường, mắt buồn ngủ như ánh sao mơ màng lại vẫn sáng chói như cũ, thật giống như một đóa hoa yêu kiều nở rộ, khiến trong lòng người ngứa muốn đi hái.
Bởi vì mới vừa kinh hoảng, Thẩm Họa bèn kéo cao chăn mỏng mấy phần, chỉ hơi lộ đầu, liếc mắt giận dữ Mộc Quỳ đứng ở bên cạnh một cái. Đại ý là sử dụng ánh mắt hỏi thăm nàng —— Lúc này cũng chưa mặc quần áo rửa mặt, sao lại để người đi vào?
Mộc Quỳ cũng là bất đắc dĩ, nhỏ giọng giải thích, Muội và Hồng Ngọc tỷ tỷ tới tới lui lui gọi ngài lúc lâu cũng không kêu tỉnh. Thiếu Tướng quân lo lắng ngài bị bệnh, cho nên. . . . . . Chúng ta không ngăn được.
Trên mặt Thẩm Họa ngượng ngùng cười một tiếng, hôm nay là ngủ hơi sâu chút, đáy lòng ước chừng biết được tình huống, trên mặt cũng dở khóc dở cười. Vị biểu ca tướng quân này, từ trước đến giờ hắn đối với nàng không thèm để ý nam nữ chi phòng (đề phòng giữa nam nữ). Thẩm Họa lại không mở miệng oán giận được, chỉ có thể trong lòng không ngừng kêu khổ.
Lúc này, Tiêu tướng quân đã phất tay cho Mộc Quỳ lui, hắn đi tới ngồi ở bên giường, mắt phượng không hề chớp nhìn chằm chằm nàng. Thẩm Họa bị nhìn có chút xấu hổ, lại hơi hơi kéo cao chăn mỏng một chút, mềm mỏng hô một tiếng, Biểu ca.
Nếu mà tiếng nói này đổi biểu ca thành phu quân, đoán chừng Tiêu tướng quân sẽ không kiềm chế được nhào qua như là chó sói. Bởi vì con mồi trước mắt thật sự tươi mới, rất là thơm ngon, nhất định phải dùng răng nanh cẩn thận xé da thịt trắng nõn cả người này, lại như giao long vào sâu ra cạn, không làm cá dời sông lấp biển cũng sẽ không từ bỏ.
Hôm qua ngủ trễ? Ánh mắt hắn sáng quắc nhìn dáng vẻ lười biếng của nàng, hơi lắng lại một chút nóng bỏng trong lòng, nhẹ giọng hỏi nàng.
Thẩm Họa ló đầu ra gật một cái, Mấy ngày nay quả thật rất mệt . . . . . .
Tiêu Dịch thoáng chút đăm chiêu, ồ một tiếng, ánh mắt chợt cố định, giống như thấy gì đó, chỉ thấy bèn nâng lên một quyển Quân Sơn tập ở bên gối nàng, Hôm qua, biểu muội mệt nhọc, thế nhưng lại xem quyển sách này mà ngủ muộn?
Thẩm Họa giật mình một cái, thầm buồn bực sao lại quên vụ này, đúng lúc ngủ chắc là quên cất cẩn thận, khẽ mím mím môi, trên mặt càng ngày càng bình tĩnh mấy phần, cảm thấy không thể để cho Tiêu Dịch biết là nàng xem cái gì. Nàng dường như cũng có thể tưởng tượng ra nếu Tiêu tướng quân biết được, trong lòng còn không biết Giày vò nàng như thế nào đấy, vì vậy hơi nở nụ cười, cố vờ bình tĩnh: Biểu ca cũng thích thi tập của hắn?
Ánh mắt Tiêu tướng quân dừng lại, nhìn quyển sách kia thong thả ung dung trầm giọng nói: Quân Sơn tập? Thật là nhân tài tài hoa có thể viết ra thi từ tuyệt diệu như thế, ta dĩ nhiên là bội phục, biểu muội thích nhất bài thơ nào của hắn vậy?
Muội. . . . . . Còn chưa học xong, ngược lại không dám kết luận lung tung, không bằng chờ muội tỉ mỉ phẩm xong, sẽ nói một chút với biểu ca.
Khuôn mặt anh tuấn của Tiêu tướng quân cười một tiếng, trong mắt sáng rực, Không sao, ta và biểu muội chọn một chút trước, có vài chỗ viết hay lắm,