- Nếu không đủ năng lực tự bảo vệ mình, sao ta lại ngả bài với các ngươi chứ? Tạ Hiểu Yên cười lạnh khinh thường nói:
- Đám nam nhân các ngươi nếu xét về chỉ số thông minh và tâm kế thì hoàn toàn không bằng hạng nữ lưu như ta! Dựa vào cái gì mà thế giới này lại do các ngươi nắm chủ đạo? Dựa vào cái gì, nữ nhân chúng ta chỉ có thể trở thành kẻ phụ thuộc nam nhân các ngươi? Nhất là trong các thế gia môn phái, nữ nhân không ngờ chỉ là công cụ sinh sản! Hừ, từ nay về sau, ta sẽ sửa loại cục diện này!
Nói xong, Tạ Hiểu Yên chỉ đám người Lăng Tiêu và Liệt Khuyết: - Về sau đám nam nhân khốn kiếp các ngươi đều chỉ là hòn đá cho ta bước lên phía trước mà thôi! Ha ha…
Trong chòi hóng mát tĩnh lặng, trong không khí ấm áp của hoàng hôn, tiếng cười của Tạ Hiểu Yên có vẻ cực kì chói tai.
Thấy Tạ Hiểu Yên chột dạ bộ dáng, từ sâu trong mắt Lăng Tiêu hiện lên một tia chán ghét. Cô ả này quả là dối trá tới cực hạn! Đối với cô ta, không còn gì phải nói nữa.
Tự làm bậy, không thể sống.
Con đường này là chính cô ta lựa chọn, đương nhiên hậu quả cũng phải do cô ta tự gánh vác. Lăng Tiêu bỗng nhiên quay sang cười với ba vị trưởng lão Liệt gia: - Ba vị lão bằng hữu, nghe nói chuyện đã lâu như vậy, cảm tưởng thế nào? Có thể ngờ rằng, các ngươi mạnh mẽ một đời, không ngờ ngã quỵ dưới tay một con nhóc như vậy không? Có phải trong lòng rất không phục hay không?
Liệt Tùy Thiên chậm rãi ngẩng đầu lên, cặp mắt già nua vốn không hề có thần thái giờ trở nên cực kỳ phức tạp nhìn Lăng Tiêu, sau đó khàn khàn nói: - Tình nghĩa của Lăng công tử, ba người lão phu xin ghi nhận!
Trong mắt Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên đầy vẻ kinh hãi. Cả hai đứng ngây người, thậm chí mất cả năng lực suy nghĩ, không thể tin nổi nhìn Liệt Tùy Thiên, sau đó lại nghẹn họng trân trối nhìn Lăng Tiêu, thậm chí không nói được một lời nào.
Liệt Khuyết và bốn thị nữ Mai, Lan, Cúc, Trúc đều ngẩng người. Tuy nhiên, so với sắc mặt như cha chết của Liệt Dương và Tạ Hiểu Yên thì năm người này đều là sự ngạc nhiên vui mừng. Đôi mắt xinh đẹp của Mai nhấp nháy, nhìn Lăng Tiêu thật sâu, thầm nói công tử này quả là lợi hại, không ngờ có thể khôi phục thần trí của ba đại trưởng lão!
Tạ Hiểu Yên thì thào tự nói: - Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng! Sứ giả Thánh Vực nói, thuốc này… không thể giải… Như thế nào lại xuất hiện vấn đề? Nghe thấy Tạ Hiểu Yên nói tới Thánh Vực, gương mặt Liệt Tùy Thiên co giật kịch liệt. Mặc dù ánh mắt lão nhìn Tạ Hiểu Yên như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng nghĩ tới việc giết một người có liên hệ với Thánh Vực, có thể mang tới nguy hại cho gia tộc, Liệt Tùy Thiên vẫn nhịn không kích động đập Tạ Hiểu Yên một nhát chết tươi, sau đó lão quay sang Liệt Dương lạnh lùng quát: - Súc sinh, quỳ xuống!
Toàn thân Liệt Dương run rẩy rất mạnh. Nhìn đại trưởng lão giống như chiến thần đứng đó, toàn thân phát ra khí thế kinh người, thân thể Liệt Dương như không có xương, xụi lơ trên mặt đất, nằm sụp xuống, run lên bần bật, không dám phát ra nửa điểm thanh âm. Liệt Tùy Thiên thở dài một tiếng, nói: - Đều xuất hiện đi.