Tôn Khải đẩy ra cửa văn phòng đại đội trưởng, thấy Sầm Thiếu Hiên nằm trên mặt đất không nhúc nhích. Hắn nhanh lên đóng cửa lại, chạy nhanh tới ôm lấy cậu, đặt lên sofa.
Sắc mặt Sầm Thiếu Hiên tái nhợt, hai hàng lông mày cau lại, thể hiện sự yếu đuối.
Tôn Khải nhìn kỹ cậu, lấy tay chậm rãi vuốt ve cái trán và gương mặt cậu, sau đó cúi người, hôn lên môi cậu.
Trong phòng hệ thống sưởi hơi đang mở, nhưng mặt Sầm Thiếu Hiên lại khá lạnh, trên trán dường như còn đang đổ mồ hôi lạnh, khiến Tôn Khải rất đau lòng. Hắn hôn một hồi liền ngẩng đầu lên, cầm lấy khăn tay lau đi mồ hôi trên trán cậu, sau đó tự nhiên đi tới tủ bên tường, lấy ra chăn, đắp lên người Sầm Thiếu Hiên.
Qua một hồi lâu, Sầm Thiếu Hiên chậm rãi tỉnh lại.
Tôn Khải ngồi trên ghế ngay trước mắt cậu, ôn hòa nói: "Em mới bị ngất."
Sầm Thiếu Hiên nhìn hắn, không hề hé răng.
Tôn Khải vô cùng kinh ngạc, thanh âm ôn hòa: "Sao vậy?"
Sầm Thiếu Hiên cười khổ một chút, muốn nói lại thôi.
Tôn Khải dịu dàng đưa tay vuốt nhẹ mặt cậu, nhẹ giọng nói: "Có vấn đề gì, cứ nói cho anh biết, anh cũng sẽ giống như trước đây, là thượng cấp của em, là người yêu của em, sẽ đem hết sức hỗ trợ cho em."
Sầm Thiếu Hiên chỉ cảm thấy toàn thân rét run, hơi hơi rùng mình.
Tôn Khải vươn hai tay, ôm chặt lấy cả người lẫn chăn, thân thiết: "Em quá mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi cho tốt."
Sầm Thiếu Hiên vẫn không hé răng, nhưng cũng không có giãy ra, chỉ hơi hạ mí mắt, trong mắt có chút mê hoặc, dường như không biết mình có nên giãy dụa hay không.
Tôn Khải nở nụ cười, ghé vào lỗ tai cậu nói: "Đi theo anh đi. Anh sẽ đưa em đi nghỉ ngơi cho tốt."
Trong mắt Tôn Khải hiện lên một tia đắc ý, nhưng lập tức thu lại, cũng giống như lúc trước khi họ còn là người yêu vậy, cúi đầu nói: "Anh ra ngoài trước, ở trên xe chờ em, em ra sau, được không?"
Sầm Thiếu Hiên vẫn không hé răng, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu.
Tôn Khải rất hài lòng, liền buông cậu ra, đứng dậy đi ra ngoài.
Sầm Thiếu Hiên ngồi lên, nét mặt đầy sự ủ rũ. Cậu đi tới cạnh bàn, khó khăn mà thả lỏng lòng bàn tay, đem ngón tay trong lòng bàn tay bỏ vào hộp. Suy nghĩ một chút, cậu tháo chiếc nhẫn trên đó ra, bỏ vào túi trước của mình, sau đó mới đóng nắp hộp, bỏ vào ngăn kéo.
Cậu bình tĩnh đi ra cửa phòng, rửa sạch hai tay trong toalet, mới ra khỏi tòa nhà, leo lên xe Tôn Khải.
Dọc theo đường đi bọn họ đều không nói gì. Tôn Khải dường như định liệu trước, cũng không hỏi ý kiến của cậu đã đưa cậu tới một khu biệt thự ở ngoài thành.
Vườn cây bên trong chăm sóc rất tốt, phòng ốc ẩn giữa những tán cây xanh. Trên đường không ai, an tĩnh vô cùng.
Tôn Khải trực tiếp chạy xe vào một dãy biệt thự bên trong, cười nói: "Chúng ta tới rồi."
Sầm Thiếu Hiên không nói gì, chỉ theo hắn vào cửa.
Tôn Khải đi lên lầu hai, thoải mái mà cười nói với cậu: "Em cứ tắm rửa trước, thả lỏng một chút, sau đó ngủ tiếp."
Sầm Thiếu Hiên gật đầu, theo hắn vào phòng tắm. Đồ dùng bên trong đầy đủ hết, khăn mặt tất cả đều mới.
Tôn Khải từ chính diện làm thật lâu, sau đó xoay người cậu lại nằm úp sấp, lần thứ hai tiến vào trong cậu.
Một vòng này thực sự xem như là cuộc giày vò Sầm Thiếu Hiên, đến khi Tôn Khải cao trào, sau đó áp lên người cậu thở dốc thì cả người cậu đã đầy mồ hôi, vô cùng kiệt sức.
Đối với Tôn Khải, chuyện này khiến hắn vô cùng say sưa, như trước đây vậy, nhưng Sầm Thiếu Hiên chỉ đem việc này trở thành một loại hoạt động máy móc, nếu như có thể khiến Lục Vân Phong còn sống, thì chịu đựng một chút, cũng vô cùng đáng giá.
Qua một hồi lâu, Tôn Khải ghé vào lỗ tai cậu vô cùng thân thiết cười nói: "Em còn sức không? Nếu không anh ôm em đi vào phòng tắm nhé."
Sầm Thiếu Hiên hít một hơi thật sâu, lúc này mới nói: "Không cần, tôi có thể tự đi."
Tôn Khải cũng không ép cậu, cười đứng dậy, đi qua phòng khác tắm.
Sầm Thiếu Hiên cố gắng đứng dậy, tìm quần áo vừa cởi lấy ra điện thoại di động gọi cho Diệp Oanh.
"Tiểu Diệp Tử, hôm nay anh không về, phải tăng ca." Thanh âm của cậu rất bình tĩnh. "Em đừng lo, Vân Phong còn sống, anh nhất định cứu anh ấy ra."
Diệp Oanh đã mang thai 8 tháng, thân thể cồng kềnh, nghe tin Lục Vân Phong gặp chuyện không may, Sầm Thiếu Hiên khuyên cô nên trấn định, muốn cô không nên hoảng loạn. Cô thương lượng với Sầm Thiếu Hiên, lập tức gọi điện thoại cho tổng bộ Khang thành, muốn bọn họ tiếp tục duy trì công ty hằng ngày, quyết không thể loạn, còn kiên định nói, Lục Vân Phong còn sống, nhất định trở về, trong khoảng thời gian này, cô càng thêm cố gắng giữ vững cục diện ổn định trong tập đoàn Vân Phong.
Còn Sầm Thiếu Hiên, ngay sau khi Lục Vân Phong gặp chuyện không may, lập tức dặn mẹ mình đến chỗ Diệp Oanh làm bạn, chủ yếu là chăm sóc cho cô. Khu chung cư nơi họ ở là nơi xa hoa, an ninh vô cùng nghiêm mật, đối thủ của bọn họ khó mà lẻn vào, cũng khá an toàn với Diệp Oanh. Cậu dặn mẹ mình và Diệp Oanh, trong khoảng thời gian này, không nên ra ngoài, nếu muốn mua gì, hoặc là lúc nào tới kỳ Diệp Oanh phải tới khoa sản khám lâm sàn, đều phải thông báo cậu biết, cậu sẽ đến nhà lái xe đưa họ đi, đảm bảo an toàn cho họ.
Mấy ngày nay buổi tối Sầm Thiếu Hiên cơ bản không có về nhà, đều luôn tăng ca. Diệp Oanh có thể hiểu được tâm tình của cậu, càng hy vọng có thể mau chóng cứu được Lục Vân Phong, nên thường không quấy rối cậu, nhưng mỗi ngày cậu đều gọi điện về, cũng khiến Diệp Oanh yên tâm.
Nghe cậu nói xong, Diệp Oanh thở phào: "Vậy thật tốt. Phong Ca nhất định đang chờ anh cứu ảnh ra, ảnh nhất định đang kiên trì chịu đựng."
"Anh biết." Thanh âm Sầm Thiếu Hiên rất nhẹ. "Tiểu Diệp Tử, anh còn phải làm việc, em phải chú ý an toàn một chút, càng phải giữ sức khỏe, nhất định phải an lòng."
"Ừ, em biết." Diệp Oanh nghẹn ngào. "Anh đừng lo lắng, mẹ lo cho em tốt lắm, em không sao đâu."
"Em đừng khóc, đứa nhỏ quan trọng hơn." Sầm Thiếu Hiên đỡ tường, trong thanh âm mang theo tiếu ý trấn an. "Tất cả đều ổn cả thôi."
"Ừ." Cô thân thiết nói. "Anh cũng phải giữ gìn sức khỏe, đừng để mình mệt quá."
"Ừ, vậy anh đi làm tiếp đây." Sầm Thiếu Hiên dịu dàng nói rồi cúp máy.
Cậu đem điện thoại để lên tủ đầu giường, xoay người muốn đi phòng tắm, nhưng thấy Tôn Khải đứng ở cửa phòng, yên lặng nhìn cậu.
Sầm Thiếu Hiên không hé răng, đón nhận ánh mắt của hắn.
Mồ hôi trên người cậu đã khô, trên dưới đều là dấu Tôn Khải lưu lại, xanh tím giao nhau, làm nổi bật trên làn da trắng nõn nhẵn nhụi của cậu, dưới ánh đèn nhu hòa càng thêm mỹ cảm, tựa như những hoa văn trên nền tường trắng, diễm lệ động nhân. Cậu đứng ở đó, sống lưng rất thẳng, hai chân thon dài, đôi mắt trong suốt như nước, mái tóc ướt do mồ hôi thêm óng ánh dưới ánh sáng.
Tôn Khải nhìn người như tranh sơn dầu kinh điển Âu Châu kia, chậm rãi đi tới trước mặt cậu, nhìn cậu thật kỹ, trầm thấp nói: "Vợ chồng em tình cảm thật tốt."
Hai hàng lông mày Sầm Thiếu Hiên cau lại, hờ hững hỏi: "Chẳng lẽ không nên thế? Theo tôi biết thì anh cũng rất tốt với vợ mình mà, không đúng sao?"
Tôn Khải tức giận nắm chặt lấy tay cậu, oán hận nói: "Cô ta là vợ của em thật sao? Đứa bé trong bụng cô ta là của em sao?"
Nét mặt Sầm Thiếu Hiên không đổi, lẳng lặng mà nói: "Cô ấy là người vợ mà tôi quang minh chính đại cưới về, đứa bé ấy cũng là của tôi."
Tôn Khải chỉ cảm thấy một cổ nhiệt huyết trùng lên đỉnh đầu, tay càng thêm dùng lực, kéo cả người cậu nằm xuống giường.
"Em là của anh, chỉ có thể là của anh, phải là của anh." Hắn thì thào, lập tức rơi vào trạng thái điên cuồng đáng sợ.