Chiếc xe chạy chậm trong cơn mưa nặng hạt, vốn dĩ ban đầu quãng đường đi chỉ mất 20 phút mà bây giờ đã qua 40 phút vẫn chưa đến nơi.
Bùi Ninh vẫn luôn nghiêng mặt ra ngoài cửa sổ, ngoại trừ nước mưa tạt vào kính xe, còn đâu không nhìn thấy bất cứ điều gì khác.
Bên ngoài trời mưa như trút nước, tiếng mưa rơi rất vui tai, không khí bên trong xe cũng không quá buồn tẻ.
Một lúc sau, Diệp Tây Thành phá vỡ sự im lặng đó, "Ngày mai có một cuộc đàm phán, em qua đó cùng anh."
Bùi Ninh: "Được." Chỉ khi tiến vào trạng thái làm việc, cô mới có thể thoát khỏi sự gò bó.
Cô nhanh chóng lấy bút và giấy nhớ từ túi xách ra: "Tổng giám đốc Diệp ngày mai là đàm phán gì vậy, sẽ có những ai tham gia, chúng ta muốn đạt được hiệu quả như thế nào, điểm mấu chốt của nhượng bộ là gì?" Hỏi liên tiếp mấy câu.
Sau khi hỏi rõ, buổi tối về nhà cô sẽ tìm hiểu kĩ hơn.
Diệp Tây Thành: "Không cần chuẩn bị, ngày mai em chỉ cần qua đó là được."
Trong lòng Bùi Ninh có thắc mắc, nhưng vẫn nói: "Được." Thật ra cô vẫn muốn biết cụ thể là đàm phán gì, ít nhất thì cũng phải có chuẩn bị, nếu không thì muốn cô làm trợ lý để làm gì chứ?
Trên thực tế cũng là vật trang trí.
Đã trang trí được gần tháng nay rồi.
Đến bây giờ cô vẫn không hiểu, Diệp Tây Thành có thái độ này với cô là có ý gì chứ?
Diệp Tây Thành nhìn cô mấy giây rồi giải thích: "Đó là đoàn đội bên Pháp."
Bùi Ninh liền hiểu ra, hóa ra là sợ cô nghe không hiểu tiếng Pháp, cô nói: "Tiếng Pháp của tôi cũng không tệ, đàm phán kinh doanh cũng không vấn đề gì."
Diệp Tây Thành hỏi: "Nghiên cứu qua?"
Bùi Ninh gật đầu: "Tôi đã vượt qua bài kiểm tra." Cô còn có một người bạn thân là người Pháp, trước đó có làm qua một hạng mục nên cũng ở Pháp một thời gian, vì vậy cũng có nói qua.
Diệp Tây Thành: "Vậy ngày mai em làm phiên dịch đi."
Bùi Ninh: "Không vấn đề."
Diệp Tây Thành vươn tay: "Giấy nhớ."
"Hả?" Bùi Ninh bối rối.
Phải mất một lúc sau cô mới phản ứng kịp, anh muốn viết những nội dung quan trọng cho cô.
Cô đưa bút và giấy nhớ cho anh.
Diệp Tây Thành rất nhanh liền viết xong, Bùi Ninh lật đến trang mà Diệp Tây Thành vừa viết cho cô, nét chữ của anh cô đã quá quen thuộc, trước đó cô còn bắt chước qua.
Hình quả bầu mà vẽ ra cái muôi, viết vẫn rất giống.
Sau này cô từ bỏ tất cả bóng hình liên quan đến anh, kể cả chỉ là một chữ.
Sau khi Bùi Ninh xem kĩ, đây là một thông tin xây dựng cơ bản của công trình, cô đột nhiên nhớ ra: "Tổng giám đốc Diệp, ngày mai mấy giờ?"
Diệp Tây Thành: "Thời gian cụ thể vẫn chưa xác định, ngày mai họ đến Bắc Kinh, nếu máy bay không bị trễ giờ sẽ là ba giờ chiều mai.
"Vây tôi chuẩn bị tư liệu xong, sáng mai sẽ đến văn phòng báo cáo với anh." Mỗi câu nói của Bùi Ninh gắn với giải quyết việc chung, không có chút ấm áp nào.
Bỏ tập giấy và túi xách, Bùi Ninh lại nhìn ra bên ngoài, xe sắp đến khu nhà mà cô thuê.
Tiểu khu được quản lý rất chặt chẽ, ô tô bên ngoài không vào được nếu không có thẻ ra vào, cô nói với tài xế chỉ cần tấp vào phía trước là được, tiểu khu không vào được.
Tài xế vừa chìa tay lấy thẻ ra vào trong hộp đựng đồ, nghe Bùi Ninh nói như vậy, anh ta nhanh chóng thu tay lại, suýt chút nữa thì gây họa.
Hóa ra Bùi Ninh không biết căn phòng cô đang ở hiện tại là của ai, anh ta gật đầu: "Được."
Mưa vẫn chưa tạnh, Diệp Tây Thành lấy chiếc ô ở trên tay vịn đưa cho Bùi Ninh.
Bùi Ninh không cần: "Tôi có mang theo ô."
Xe dừng lại, Bùi Ninh đẩy cửa xuống, hơi cúi người về phía Diệp Tây Thành, đem cửa đóng lại.
Mưa không nhỏ, cô bật ô chạy vào trong tiểu khu.
Cho đến khi bóng dáng cô biến mất trong màn đêm, Diệp Tây Thành mới thu tầm mắt lại.
Trước đây cô thích nhất là trời mưa, Giang Nam mưa cũng nhiều, mỗi lần anh đến thăm cô, nếu gặp phải ngày mưa cô sẽ cố ý mang theo chiếc ô rất nhỏ, không đủ che cho hai người.
Vì vậy mà anh cõng cô, còn cô thì cầm ô.
...
Đêm nay Diệp Tây Thành không về nhà, anh ở lại phòng nghỉ trong công ty, anh nhường lại căn hộ mình hay ở cho Bùi Ninh.
Trước khi ngủ, anh mở ngăn kéo đầu giường ra, theo thói quen xem mấy bức thư, phát hiện mấy bức thư xếp không giống mọi khi, còn thiếu mấy bức anh hay đọc.
Thư ký trước giờ không bao giờ sắp xếp đồ đạc cá nhân của anh, ngay cả khi đó là những quyển sách ở trên tủ đầu giường.
Diệp Tây Thành liền hiểu, lập tức gửi tin nhắn cho Bùi Ninh: 【Tám giờ sáng mai đến văn phòng của anh, nên đem theo gì thì đem, một cái cũng không được thiếu!】
Bùi Ninh nhìn chằm chằm vào dấu chấm than một lúc, ngón tay vẫn khảy khảy trên màn hình.
Từ biểu tượng này liền có thể phán đoán anh đang rất không vui.
Quen anh nhiều năm như vậy, cô chưa từng thấy anh phát cáu, lúc nhỏ ngay cả khi bị cô chọc tức, anh cũng chỉ nhàn nhạt nhìn cô, đến nói cũng lười.
Sau này khi hai người yêu nhau, bất kể cô có náo đến như nào anh cũng không tức giận.
Gửi cho cô một dấu chấm than như này rất hiếm gặp.
Cô hiểu rõ, anh tức giận không chỉ vì cô lấy đi mấy bức thư.
Bùi Ninh cầm mấy bức thư ở góc bàn lên, xem ra không trả lại thư cho anh thì không được, nhân nhượng cho khỏi phiền.
Nhưng bức ảnh ở bên trong, cô không có ý định trả lại, nếu như sau này anh kết hôn, mấy bức thư và tấm ảnh này bị vợ anh nhìn thấy...cô nhất định phải tìm cái hố để chui vào, vẫn là đem sự xấu hổ này giấu đi, giải quyết sớm hơn.
Theo phép lịch sự, Bùi Ninh trả lời anh: 【Vâng, tổng giám đốc Diệp.】
Diệp Tây Thành không trả lời lại, cô thu hồi lại suy nghĩ của mình, tiếp tục xem tài liệu.
Vốn dĩ là Diệp Tây Thành muốn trả lời hai chữ, nhưng vừa đúng lúc mẹ anh gọi điện thoại qua, thu hồi lại tin nhắn vừa soạn.
Mẹ Diệp hỏi anh: "Tây Thành, giờ vẫn tăng ca sao?"
"Vừa mới xong ạ." Diệp Tây Thành đi ra ngoài văn phòng, châm một điếu thuốc.
Mẹ Diệp: "Vậy mẹ làm bữa khuya cho con nhé."
Diệp Tây Thành ngăn lại: "Không cần, con không về đâu."
Mẹ Diệp hơi giật mình: "Không phải con mới đi công tác về sao? Không về nhà thì con ở đâu?" Mấy căn hộ khác cũng chưa được dọn dẹp.
Diệp Tây Thành nhả ra làn khói: "Ở công ty."
Điện thoại rơi vào trầm mặc.
Mẹ Diệp: "Con về nhà ở mỗi ngày bữa sáng có thể ăn đồ bổ dưỡng hơn."
Diệp Tây Thành nhẹ đáp: "Cũng không khác đồ ăn ở nhà ăn là mấy."
"Sao có thể giống nhau chứ." Mẹ Diệp thở dài.
Vốn dĩ bà nghĩ đưa căn hộ ở gần công ty cho Bùi Ninh ở, con trai sẽ về nhà thường xuyên hơn, nào biết được con trai tình nguyện ở công ty chứ không muốn về nhà.
Tuy những lời oán trách con trai không nói ra với hai người họ, nhưng tất cả đều được thể hiện bằng lời nói và việc làm.
Nguyên nhân của mọi sự bất mãn bắt đầu từ sáu năm trước, ông Diệp không đồng ý cho hai người bên nhau, đưa Bùi Ninh ra nước ngoài.
Đây cũng là lần đầu tiên Diệp Tây Thành nổi giận với bọn họ: "Lúc đầu là con chủ động theo đuổi Ninh Ninh, sao hai người không trực tiếp đến tìm con giải quyết? Tại sao phải làm khó cô ấy? Cho dù Ninh Ninh nhận rất nhiều sự giúp đỡ từ hai người, nhưng hai người cũng không nên giẫm lên lòng tự trọng của cô ấy, hai người đã từng hỏi qua cô ấy có muốn ra nước ngoài hay không chưa?"
Đúng vậy, là bọn họ cam tâm tình nguyện giúp đỡ gia đình Ninh Ninh, chỉ vì thấy Ninh Ninh đứa trẻ này rất đáng thương, sau đó vô hình trung lại dùng tình cảm này để tính nợ với cô, cho cô thứ tình cảm nặng như gông xiềng, buộc cô không còn đường lui chỉ có thể nghe lời.
Sau khi Ninh Ninh ra nước ngoài, chỉ cần con trai có thời gian rảnh là sẽ bay đến hết thành phố này đến thành phố khác, kết quả của cuộc gặp gỡ này không cần nghĩ cũng biết, nhưng con trai bà vẫn qua đó, chỉ có điều không đi tìm Ninh Ninh.
Con trai cứng đầu, ông Diệp càng không nhận nhượng, mấy năm này, con trai và ông Diệp vẫn luôn ngầm giằng co.
Cho đến khi Ninh Ninh có tình yêu mới, ngoại trừ công việc xã giao ra, thời gian khác con trai có lúc mấy ngày liền không nói chuyện, thời gian về nhà chỉ đếm trên đầu ngón tay cũng ít nói hơn.
Hai năm này ông Diệp cũng dần dần nghĩ thoáng hơn, bảo bà không cần quản con trai nữa.
Thời gian trước, đột nhiên ông Diệp nói với bà, hay là để Bùi Ninh trở lại, ông cũng không muốn trở thành người xấu, cả đời này bị con trai oán trách.
Bà rất ngạc nhiên không nghĩ rằng ông sẽ thỏa hiệp, thậm chí còn chủ động đề nghị Ninh Ninh quay trở lại.
Vì để thể hiện thành ý, cũng như quan tâm đến tình cảm và lòng tự trọng của Ninh Ninh, bà đã đưa cho ông Diệp một chủ ý: "Hay là ông đích thân mình ra nước ngoài, lấy danh nghĩa công việc để Ninh Ninh quay về giúp đỡ, về phần quan hệ giữa con bé và Tây Thành, để hai đứa dần dần hòa hợp, chúng ta không can thiệp nữa."
Sau đó Ninh Ninh làm trợ lý của Tây Thành.
Bà Diệp không biết nói gì, Diệp Tây Thành cũng không nói.
"Tây Thành, con và Ninh Ninh sao rồi?" Bà không có gì để nói, chỉ quan tâm vài câu.
"Chả ra sao cả." Diệp Tây Thành dập điếu thuốc, đóng cửa sổ, nhìn thời gian, "Mẹ, mẹ ngủ sớm đi, muộn quá rồi."
Diệp Tây Thành cơ hồ buột miệng nói ra: "Tối mai không bận."
Mẹ Diệp: "......"
Trước đây mỗi lần gọi điện thoại cho anh, mỗi lần đều: Tây Thành à, không bận thì về nhà ăn cơm nhé.
Anh: Đợi khi nào hết bận thì con về.
Sau đó thì sao, mấy tuần liền không thấy người đâu.
Lần này thì hay rồi.
Tối mai có thời gian.
Mẹ Diệp: "Vậy được, mai mẹ sẽ gọi điện thoại cho Ninh Ninh."
Diệp Tây Thành bình thản: "Vâng."
Mẹ Diệp muốn định cúp điện thoại, đột nhiên Diệp Tây Thành lại nói: "Tiếng Pháp của Ninh Ninh không tồi đâu. Mẹ, ngủ ngon."
Mẹ Diệp: "??" Bà còn muốn hỏi gì đó nhưng Diệp Tây Thành đã sớm cúp máy.
Vẫn may là con trai do mình sinh ra, nếu không một câu không đầu không đuôi như vậy sớm đã bức chết người rồi.
Sáng ngày hôm sau, Bùi Ninh nhận được điện thoại từ mẹ Diệp.
Lúc đó cô đang trang điểm, "Dì ơi, có chuyện gì vậy ạ?" Cô cảm thấy có chút lo lắng, nếu như không có việc gì gấp dì sẽ không gọi điện cho cô vào sáng sớm như này.
Mẹ Diệp nói một cách bình tĩnh, nhẹ nhàng: "Con đã dậy chưa? Dì không quấy rầy con chứ?"
Bùi Ninh: "Dạ không ạ, con chuẩn bị đến công ty rồi."
Mẹ Diệp: "Tối nay con đến nhà chúng ta ăn cơm đi, dì làm cho con món con thích nhất."
"Dì à, người đi du lịch về rồi sao?"
"Về rồi, mới về ngày hôm qua." Mẹ Diệp lại nhắc cô thêm lần nữa: "Đừng quên đó nha, tối nay đến nhà dì ăn cơm."
Bùi Ninh không chắc tối nay mình có thời gian hay không, cô xin lỗi: "Dì ơi, tối nay con còn có buổi xã giao, có thể là không qua đó được."
Mẹ Diệp nghĩ, cho dù có xã giao thì cũng không còn nữa rồi, nhưng bà vẫn giả vờ không biết: "Không sao, công việc quan trọng hơn, nếu tối nay có xã giao thì con cũng qua đây ăn bữa khuya nhé, lần này dì đem về cho con rất nhiều đồ tốt, vừa lúc con qua xem luôn."
Mỗi lần dì đi du lịch nước ngoài về đều mua rất nhiều quà cho cô, hầu hết trang sức của cô là do dì Diệp tặng.
Kể cả mấy năm cô ở nước ngoài kia, cứ mỗi lần sinh nhật cô, chú và dì Diệp đều sẽ qua thăm cô.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Bùi Ninh tranh thủ trang điểm cho xong, sau đó lại tìm một chiếc váy vừa phù hợp cho cuộc đàm phán lại phù hợp đến nhà Diệp Tây Thành, không quên đem theo mấy bức thư của Diệp Tây Thành rồi vội vàng ra ngoài.
7 giờ 30 Bùi Ninh đến công ty, Diệp Tây Thành sớm đã ở trong văn phòng chờ cô.
"Tổng giám đốc." Cô bước đến như không có chuyện gì xảy ra, đầu tiên đưa cho anh chỗ tài liệu đêm qua cô tăng ca sắp xếp lại cho anh.
Công việc rất quan trọng, mấy bức thư cô định khi nào làm việc xong sẽ đưa cho anh.
Diệp Tây Thành nhìn cô mấy giây, kìm nén lại cảm xúc, mở tài liệu ra xem.
Bùi Ninh thở phào nhẹ nhõm, nước trong cốc của Diệp Tây Thành sắp nhìn thấy đáy, cô đi rót nước cho anh.
Diệp Tây Thành nâng tầm mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, khi cô quay người lại, anh liền thu hồi ánh mắt.
Bùi Ninh đặt cốc nước ấm đã rót đến trước mặt anh, "Đem ghế qua đây." Diệp Tây Thành chỉ vào bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống.
"Không cần đâu, cảm ơn sếp, tôi đứng cũng được." Bùi Ninh không cần nghĩ liền từ chối.
Sau đó, Bùi Ninh phát hiện "Không cần đâu, cảm ơn sếp" câu nói này đã trở thành câu cô nói nhiều nhất trong ngày, cơ bản đều là từ chối ý tốt của anh.
Diệp Tây Thành chỉ hờ hững liếc nhìn đôi giày của cô, không nhiều lời, càng không miễn cưỡng.
Cứ như vậy, anh ngồi, cô đứng bên cạnh anh, hai người chỉ nói chuyện liên quan đến bổ sung tài liệu.
Một tiếng sau, Bùi Ninh muốn ngồi xuống chiếc ghế đối diện với bàn làm việc của anh, lời ra đến miệng nhưng lại thôi,
Hiện tại chân cô đã mỏi nhừ.
Lần nữa nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ.
Cô đứng đã gần năm tiếng đồng hồ, ngoại trừ đi vệ sinh trong phòng nghỉ mấy phút ra, căn bản không hề nhúc nhích, thỉnh thoảng không chịu được nữa mới nhúc nhích vài cái.
Lúc ăn cơm, Bùi Ninh chỉ muốn cúi người đấm bóp chân, nhưng Diệp Tây Thành còn ngồi đối diện, dù chân nhức mỏi đến đâu cô vẫn chịu được.
Ăn được một nửa, Diệp Tây Thành nhận được điện thoại của chị họ.
Anh hỏi: "Chị, có chuyện gì vậy?"
"Bây giờ chị đang ở Bắc Kinh, mọi chuyện đều xử lý xong rồi, cùng nhau ăn trưa chứ?" Chị họ lên xe, đóng cửa xe lại.
Diệp Tây Thành: "Em đang ăn rồi."
"Ở nhà ăn công ty sao?"
"Ừ."
"Vậy đợi chị đi, chị cũng qua ăn chút gì đó."
"Chị qua em cũng ăn xong rồi."
"..."
Chị họ nghĩ liền nói: "Vậy em bảo đầu bếp nhà ăn làm thêm cho chị mấy món đi, nửa tiếng nữa là chị đến."
Diệp Tây Thành: "Em không có thời gian với chị đâu, chiều nay có hẹn với khách hàng rồi.
Thật là mất hứng mà.
Chị họ: "Vậy chị không qua bên đó, một người ăn thì chả có gì vui hết." Sau lại hỏi anh: "Tối nay cùng nhau ăn cơm chứ?"
Cô đang làm việc ở công ty Thượng Hải, thường thì cuối tuần sẽ trở về, nhưng mỗi lần trở về là hai đứa con luôn quấn lấy cô, vì vậy mà không có thời gian hẹn với anh.
Tuần này mẹ chồng đưa hai đứa nhỏ ra ngoài du lịch cùng, hiếm khi cô có thời gian rảnh rỗi như vậy.
Diệp Tây Thành: "Tối nay có việc rồi."
Chị họ "Hơ hơ" hai tiếng, "Bận cái rắm, chị hỏi thư ký của cậu rồi, tối nay em không có sắp xếp gì hết." Dừng lại một lúc, "Nghe nói Bùi Ninh trở về rồi?"
"Ừ."
"Ở bên cô ấy sao?"
Diệp Tây Thành không bình luận.
Chị họ thở dài: "Đời người có tám cái khổ, sinh lão bệnh tử, đây là điều mà mỗi người đều phải trải qua, nhưng bốn cái khổ sau, cậu một cái cũng không thiếu."
Diệp Tây Thành: "Cái gì?"
Chị họ: "Yêu nhau rồi chia tay, oán hận lâu dài, cầu không được, buông không xong." Cô ấy rất chắc chắn: "Cho đến bây giờ cậu vẫn không buông được Bùi Ninh, cô ấy đã có cuộc sống của riêng mình rồi, còn cậu thì vẫn không buông được người ta xuống."
Phía đối diện, Bùi Ninh đã ăn gần xong, cô ấy múc một bát súp nhỏ, Diệp Tây Thành đưa tay qua, Bùi Ninh: "..." Vẫn là đưa bát súp cho anh.
Diệp Tây Thành nhấp mấy ngum, nói với đầu dây bên kia: "Không có việc gì thì em cúp đây."
Chị họ: "Cứ hễ nhắc đến Bùi Ninh là em lại đổi chủ đề, được, không nói nữa, chị đi kiếm cái gì ăn đây."