"Anh...... Anh quên chuyện kia đi được không?" Thi Hòe lùi đến khi không thể lùi thêm được nữa, ngồi phịch xuống nắp bồn cầu rồi bụm mặt nói với Cố Tuấn Đảo, "Em không cố ý......"
"Quên hết rồi." Cố Tuấn Đảo nói.
Thi Hòe không ngờ đối phương dễ nói chuyện như vậy, lập tức mừng rỡ ngẩng đầu lên hỏi: "Thật sao?"
Cố Tuấn Đảo nói: "Giả đấy."
Nụ cười trên môi Thi Hòe lại cứng đờ, che đi khuôn mặt đỏ bừng rồi gục đầu vào giữa hai đầu gối, bả vai khẽ run, lí nhí năn nỉ đối phương: "Chuyện này đã tra tấn em một tuần rồi, anh Hai, sau này em nhất định sẽ chú ý......"
Cố Tuấn Đảo cài cửa lại rồi ngồi xuống trước mặt cậu, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc bù xù của cậu, sau đó lại nắm lấy vành tai nóng bừng rồi hỏi: "Muốn tôi quên chuyện gì?"