Chương 16: Sau lưng anh chẳng có ai (1)
Tin Park Young Joon đến Giang Thành chẳng khác nào một quả bom hạng nặng, khiến cả diễn đàn y học Hoa Quốc bùng nổ.
Cho dù là giới y học quốc tế thì lúc này cũng vô cùng xôn xao.
Các diễn đàn chủ ở Giang Thành đầy ắp các bài post.
"Âm mưu! Chắc chắn đây là âm mưu của người Hàn Thành!".
"Thần y Lạc bất ngờ bị thương, sau đó thì Park Young Joon đến! Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy?".
"Đúng, chắc chắn là người Hàn Thành đã lên kế hoạch từ trước, mục đích là muốn lung lay vị trí Đông y của chúng ta, muốn dùng y học Hàn Thành để thay thế vị trí của y học Hoa Quốc chúng ta ở quốc tế".
"Quá vô liêm sỉ!".
Ai nấy sôi sục căm phẫn trên mạng.
Admin cũng vô cùng giận dữ, không hề xóa bài viết, đến nỗi lượng bài post của diễn đàn Giang Thành tăng lên với tốc độ hơn mười nghìn bài mỗi giờ.
Nhưng tin này xuất hiện chưa được bao lâu, lại thêm một tin khiến tất cả mọi người chấn kinh lại truyền ra.
Một người đăng bài.
"Mọi người, đã xác thực rồi! Cậu tôi là người của đồn công an thành phố Giang Thành, theo điều tra của bên cảnh sát, hai người khiến thần y Lạc bị thương là những kẻ thất nghiệp ở Giang Thành chúng ta. Bọn họ bị người khác sai khiến hãm hại thần y Lạc. Nghe nói lần này không chỉ có thần y Lạc bị hại, mà cả thần y Tần Bách Tùng cũng bị! Dưới đây là thông tin của hai kẻ thất nghiệp kia! Tin này cực kỳ chính xác, mọi người có thể đi điều tra. Hai người họ bình thường chỉ đi làm thuê, sao có thể một lúc bỏ ra mấy triệu tệ chứ?".
Dưới bài post đính kèm mấy bức ảnh, chính là chứng minh thư của hai người kia.
Tin này vừa xuất hiện, cả diễn đàn lập tức nổ tung!
Các trang mạng như Facebook, Tiktok, Zalo đều chia sẻ ầm ầm.
Tuy bài post này chỉ xuất hiện chưa đến mười phút đã bị xóa, nhưng tin tức đã lan rộng khắp.
Lúc này, tất cả cư dân mạng bắt đầu lên án y học Hàn Thành, vô số người chửi bới không thương tiếc.
Bài post "xác thực" này được chia sẻ trên Facebook, lập tức leo lên tốp đầu được tìm kiếm.
Trong một phòng làm việc ở Yên Kinh.
"Chuyện này là thế nào? Các anh làm ăn cái kiểu gì thế?".
Một ông cụ sống lưng thẳng tắp, mặc quân phục, đập bàn liên tiếp, tức giận gầm lên với người đàn ông trung niên trước mặt.
"Đường đường Hoa Quốc lớn mạnh mà bị mấy tên hề nhảy nhót làm cho gà bay chó sủa! Các anh là đồ vô dụng sao?".
"Đại thống lĩnh, tôi..."
"Câm miệng!", ông cụ gầm lên ngắt lời người đàn ông: "Nghĩ cách chữa cháy cho tôi! Dù thế nào cũng phải giữ được quốc túy, giữ được thể diện của y học Hoa Quốc".
"Vâng! Đại thống lĩnh!".
…
Trên một con đường ở tỉnh Hoài Thiên.
Một ông cụ đang kéo vali, vội vàng rời khỏi hiệu thuốc.
"Thầy đi đâu vậy?".
Chủ nhiệm vừa tới vội vàng xách hành lý giúp ông cụ, hỏi han ân cần.
"Mau, mau đưa tôi đến bến xe, tôi phải đến Giang Thành, mau!", ông cụ run rẩy kêu lên.
Chủ nhiệm lập tức biến sắc, vẻ mặt cung kính nể phục, kêu lên: "Chuẩn bị xe, lập tức đưa thầy đến Giang Thành... Không! Để tôi đích thân đưa đi!".
…
Trước một ngôi nhà.
Bảy tám người cả nam lẫn nữ mặc Đường trang cúi người trước nhà.
Lát sau, một bà cụ tóc mai điểm bạc bước ra khỏi ngôi nhà.
Lưng bà cụ đã còng, ho không ngừng.
"Cả lão Tần Bách Tùng chết tiệt kia cũng gặp nạn sao?", bà cụ mỉm cười: "Thôi được rồi, để tôi đi một chuyến vậy".
"Bà nội, bà đã cao tuổi, sức khỏe không tốt, hay để cháu đi cho".
Một cô gái mặc Hán phục xanh lá bước ra, dịu dàng nói.
"Được, được được", bà cụ mỉm cười gật đầu: "Cho cháu đi xem cũng coi như mở mang kiến thức! Hãy nhớ, đừng để người ta coi thường thứ mà tổ tiên để lại cho chúng ta!".
"Vâng, bà nội".
Cô gái gật đầu đáp.
…
Lâm Chính lặng lẽ theo dõi những bài post này, khuôn mặt không có bao nhiêu cảm xúc.
"Sao lại như vậy chứ", bên kia điện thoại vang lên giọng nói run rẩy của Lạc Thiên.
Hiển nhiên là cô ta không thể chấp nhận những chuyện này.
"Cuộc thi ngày mai, tôi sẽ đến", Lâm Chính nói.
Nếu có người đứng trước mặt anh bây giờ, thì chắc chắn có thể nhìn thấy lửa giận bốc lên trong mắt anh.
Lạc Thiên bình tĩnh trở lại.
Nhưng cô ta lại từ chối ngay lập tức.
"Không... cứ để tôi đi".
"Tại sao?", Lâm Chính sửng sốt: "Đó là Y Vương Hàn Thành đó".
"Chính vì là Y Vương Hàn Thành, nên mới càng không thể để anh đi. Anh không phải là đối thủ của Y Vương, tôi cũng không phải là đối thủ của ông ta. Tôi thua thực ra cũng không có gì lạ, đến lúc đó nếu bị chửi, tôi là con gái cũng sẽ không bị chửi quá khó nghe. Nhưng anh thua thì sẽ bị hủy hoại! Anh sẽ bị muôn người phỉ nhổ, thế nên để tôi đi cho!".
Cô gái này có suy nghĩ như vậy sao?
Lâm Chính có chút bất ngờ.
"Cô chắc chắn y học Hoa Quốc không bằng y học Hàn Thành như vậy sao?".
"Là chúng ta không bằng Y Vương của Hàn Thành".
"Cũng chưa chắc đâu, hơn nữa, cũng đâu phải cô không biết tôi ở Giang Thành có danh xưng gì? Trước kia tôi đã bị vô số người chửi rủa và lườm nguýt, tôi mà phải sợ chuyện này sao?", Lâm Chính cười nói.
Lạc Thiên trầm ngâm một lúc: "Anh... anh không nên phải chịu những điều này".
Nói xong, Lạc Thiên tắt luôn điện thoại.
"Lạc Thiên! Lạc Thiên!".
Lâm Chính cuống lên, lại gọi mấy cuộc điện thoại, nhưng không ai nghe máy.
Một lúc sau thì nhận được tin nhắn.
"Y Vương ra tay, sợ rằng ngay cả cụ Tần và ông tôi cũng chưa chắc có thể thắng, hai chúng ta bất kể là ai tham gia thì cũng thua là cái chắc, nên hãy để tôi đi".
Chắc là lúc gõ chữ tay Lạc Thiên đang run rẩy, một câu mà gõ sai mấy chữ.
Ánh mắt Lâm Chính trở nên lạnh lùng.
Điện thoại lại rung lên.
Anh nghe máy.
"Cậu Lâm".
"Ông Tề?".
"Cậu đã đọc xem tin tức chưa?".
"Xem rồi..."
"Tôi đã xin với Hiệp hội Đông y, bọn họ đang họp với các lãnh đạo thành phố. Nếu như thông qua, bọn họ sẽ hủy bỏ tư cách của Lạc Thiên, để tôi ra mặt thi với Y Vương Hàn Thành!".
"Nếu ông tin tôi thì ngày mai hãy để tôi thi", Lâm Chính nghiêm túc nói.
"Đây là cuộc thi thân bại danh liệt đấy! Cậu vẫn còn trẻ!".
Ông Tề gần như là run rẩy kêu lên.
Tròng mắt Lâm Chính hơi mở to ra.
"Cậu là hy vọng của y học Hoa Quốc, sau ngày mai, có lẽ y học Hoa Quốc ta sẽ không thể ngóc đầu lên nổi. Nhưng tôi tin đó chỉ là bóng tối tạm thời, chắc chắn cậu sẽ lấy lại vinh quang cho y học Hoa Quốc".
Ông Tề run giọng nói, sau đó tắt điện thoại.
Chương 77: Sau lưng anh chẳng có ai (2)
Lâm Chính cầm điện thoại, lặng lẽ nhìn màn hình, một lúc lâu không có động tĩnh gì.
Phòng khách yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Bàn tay cầm điện thoại của Lâm Chính đã siết chặt lại...
"Anh sao vậy?", đúng lúc này, Tô Nhu mở cửa ra hỏi một cách kỳ quái.
"Không có gì", Lâm Chính cất điện thoại đi, cười nói: "Anh đột nhiên nhớ ra, anh không thể lùi lại được nữa, dù sao... đằng sau anh cũng không có ai".
"Thần kinh".
Tô Nhu lẩm bẩm một câu, xoay người trở về phòng.
Dư luận vẫn đang âm ỉ.
Diễn đàn Hoa Quốc bùng nổ làm dấy lên làn sóng lên án mãnh liệt.
Có người nói dời cuộc thi lại, cũng có người muốn đuổi các bác sĩ Hàn Thành ra khỏi Hoa Quốc.
Rất nhiều kỹ thuật viên máy tính bắt đầu tấn công các diễn đàn và trang mạng lớn của Hàn Thành, đồng thời dùng kỹ thuật của mình nói cho tất cả mọi người biết về quá trình và chân tướng của cả câu chuyện.
Khi biết các bác sĩ Hàn Thành vì chèn ép các bác sĩ Hoa Quốc mà không từ thủ đoạn, rất nhiều người đã phẫn nộ.
Không ít cư dân mạng nước ngoài cũng gia nhập, lớn tiếng phản đối.
Thua không đáng sợ!
Điều đáng sợ thực sự là không chịu thắng một cách đường hoàng!
Nhưng... nhiều hơn cả là những lời mỉa mai chế giễu phủ khắp các trang mạng Hàn Thành.
"Cái gì? Một nước lớn như vậy mà không tìm được người nào để phân tài cao thấp với Park Young Joon sao?".
"Y học Hoa Quốc cũng chỉ đến thế mà thôi".
"Ha ha, ăn cắp của chúng ta thì sao dám so với chúng ta chứ?".
"Tôi tuyên bố, y học Hàn Thành mới là y thuật vĩ đại nhất trên thế giới!".
…
Những lời bôi nhọ khiêu khích ập tới rợp trời.
Trên mạng lại dấy lên một trận đấu khẩu.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Sân vận động Giang Thành.
Trời vừa sáng, nơi này đã có hàng nghìn người dân tụ tập.
Chính quyền thành phố biết tin, lập tức cử rất nhiều lực lượng chức năng đến duy trì trật tự.
Vô số phóng viên của các phương tiện truyền thông có mặt ở cổng.
Có mấy chiếc xe bắt đầu tiến về phía cổng sân vận động.
Hiệp hội Y học Hoa Quốc cử đại diện tới.
Đại diện của Hiệp hội Y học Quốc tế cũng tới.
Ngoài ra còn có sự góp mặt của các bác sĩ Đông y nổi tiếng các tỉnh.
Nhưng sắc mặt của bọn họ đều không tốt lắm.
Dù sao cuộc thi này cũng không có gì phải hồi hộp theo dõi.
Cục Y tế và Hiệp hội Y tế Giang Thành triệu tập cuộc họp ngay trong đêm, đồng thời đưa ra quyết định, để giáo sư bệnh viện Đông y Tề Trọng Quốc, là đại diện Đông y tỉnh Giang Nam, ra mặt thi đấu với Y Vương Hàn Thành.
Lạc Thiên bị đá ra khỏi cuộc thi.
Không phải là mọi người cảm thấy y thuật của Lạc Thiên không bằng Tề Trọng Quốc, ngược lại, Lạc Thiên là cháu gái của Lạc Bắc Minh, chắc chắn cô ta có thủ đoạn hơn người, phần thắng cũng lớn hơn Tề Trọng Quốc.
Vốn dĩ quyết định của cuộc họp là để Lạc Thiên tiếp tục thi đấu.
Nhưng... Tề Trọng Quốc chỉ nói một câu, đã khiến tất cả mọi người đổi ý.
"Chúng ta không bảo vệ được y học Hoa Quốc là trách nhiệm của chúng ta, không thể để bọn trẻ chịu tội được".
Một câu nói khiến tất cả mọi người im lặng.
Bọn họ đều biết, Tề Trọng Quốc có ý định gánh hết mọi ô danh, mọi nỗi nhục.
Xe dừng trước cổng.
Tề Trọng Quốc nhờ hai thực tập sinh của bệnh viện Đông y dìu đỡ, xuống xe.
"Ông Tề!".
"Ông Tề!".
"Ông Tề!".
Mọi người ở hai bên đều lên tiếng chào hỏi.
Có người vành mắt đỏ hoe, có người tâm trạng kích động.
Tề Trọng Quốc mấp máy môi, đôi mắt đục ngầu, muốn nói nhưng không thốt được câu nào.
Cuối cùng, ông ta thở dài, bước về phía sân vận động.
Lạc Thiên cũng tới.
Không chỉ cô ta mà Lạc Bắc Minh cũng tới.
Ông ta ngồi trên xe lăn, bên cạnh là một hộ lý. Cơ thể ông ta không thể cử động, theo lý mà nói thì không thể rời khỏi giường bệnh, nhưng ông ta vẫn nhất quyết muốn đến.
"Ông nội, chúng ta vào thôi".
Lạc Thiên khàn giọng nói, rồi đẩy xe lăn của Lạc Bắc Minh vào.
Các đại diện khác cũng đã có mặt.
Cục trưởng Hác của Cục Y tế và ban lãnh đạo của Giang Thành cũng đã đến nơi.
Đám người Anna, Jesse đã vào chỗ từ lâu.
Cuộc thi này chắc chắn sẽ khiến cả thế giới phải nhìn vào!
"Ông Tề!".
Chỉ thấy Cục trưởng Hác bước tới, cầm lấy tay Tề Trọng Quốc, thở dài: "Ông phải chịu thiệt thòi rồi".
"Tôi đã chừng này tuổi, chẳng còn coi trọng điều gì. Không sao đâu, chỉ tiếc là để cho đám hề kia giẫm lên đầu, chết rồi còn mặt mũi nào gặp liệt tổ liệt tông!", Tề Trọng Quốc cười khổ nói.
Cục trưởng Hác không nói gì.
"Ông Tề, ông chỉ cần cố gắng hết sức là được, dù thắng hay thua, ông cũng là anh hùng của chúng tôi".
Một người đàn ông trung niên bước tới nói.
Ông ta tên là Mạc Thanh, là thành viên của Hiệp hội Đông y Hoa Quốc, cũng coi như đại diện của Yên Kinh.
"Hội trưởng Bạch... không đến sao?", Tề Trọng Quốc hai mắt ươn ướt, khàn giọng hỏi.
"Tình hình của hội trưởng Bạch đặc biệt, ông cũng biết mà...", sắc mặt Mạc Thanh khó coi.
"Ừ thôi vậy".
Tề Trọng Quốc thở dài, khuôn mặt kiên định: "Dù thắng hay thua thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức, cho người đời mở mang về tinh hoa của y học Hoa Quốc".
"Ông hãy bảo trọng".
Mạc Thanh cúi người nói.
Tề Trọng Quốc nhìn Mạc Thanh, rồi lại nhìn mọi người xung quanh.
Ánh mắt họ đều tỏ vẻ khát vọng và mong chờ.
Ông ta hít vào một hơi, khẽ gật đầu: "Hãy giao cho tôi".
Dứt lời, ông ta giãy giụa khỏi hai bác sĩ bệnh viện Đông y đang dìu đỡ, đầu không ngoảnh lại đi thẳng vào trong.
Các bác sĩ đến xem cuộc thi đứng ở hai bên đều cúi người, bày tỏ lòng kính trọng.
Mấy người Cục trưởng Hác cũng đều bỏ mũ, sau đó theo Tề Trọng Quốc bước vào.
Khung cảnh vô cùng trang nghiêm.
Đám người ồn ào xung quanh cũng trở nên yên lặng hơn.
Cánh phóng viên vội vàng ghi lại khoảnh khắc này.
Nhưng đúng lúc này...
"Khoan đã!".
Một tiếng kêu vang lên.
Bước chân của Tề Trọng Quốc bỗng khựng lại.
Rồi quay phắt lại.
Đám người Cục trưởng Hác, Mạc Thanh, Lạc Thiên đều dừng bước, ngoảnh lại nhìn.
Một người đàn ông đẹp trai nhưng vẻ mặt lạnh lùng bước ra khỏi đám người, tiến về phía Tề Trọng Quốc.
Anh lớn tiếng nói: "Cuộc thi này để tôi!".
Chương 78: Để tôi cứu y học Hoa Quốc (1)
Câu nói này khiến tất cả mọi người đều đổ dồn mắt vào anh.
"Đây là ai vậy?".
"Ấy, hình như là cái tên Lâm Chính kia!".
"Lâm Chính là ai vậy?".
"Lâm Chính mà cũng không biết à? Vậy anh biết Tô Nhu chứ?".
"Tô Nhu thì biết, đó là người đẹp số một số hai Giang Thành chúng ta, mấy năm trước rất nổi tiếng! Tiếc là lấy phải một thằng vô dụng, mai danh ẩn tích rồi... Ủa? Lẽ nào là người này..."
"Đúng vậy, người này chính là kẻ ở rể nhà họ Tô, người chồng vô dụng của Tô Nhu, Lâm Chính!".
"Là hắn thật sao?".
"Chết tiệt, tên vô dụng này thật là có phúc!".
"Ha ha, có phúc cái gì chứ? Hắn kết hôn với nữ thần Tô Nhu đã ba năm mà còn chưa từng được nắm tay nữ thần cơ".
"Thật sao? Hắn không được à?".
"Ha ha ha..."
Đám người xung quanh cười ầm ĩ.
Thân phận của người đàn ông nhanh chóng được làm rõ.
Lúc này, những ánh mắt kinh ngạc đã được thay thế hoàn toàn bằng chế giễu, khinh bỉ, và châm chọc.
"Bác sĩ Lâm?".
Hai mắt Cục trưởng Hác bỗng sáng lên.
Viện trưởng của bệnh viện Nhân Dân là Hồ Dũng cũng vội vàng bước tới.
"Cậu Lâm, sao cậu lại đến đây?", Tề Trọng Quốc kinh ngạc hỏi.
Lạc Thiên ở bên cạnh vành mắt đỏ hoe, muốn nói gì đó, nhưng nhìn Lạc Bắc Minh ở bên cạnh, lại nuốt những lời muốn nói xuống.
"Cuộc thi này cứ để tôi".
Lâm Chính mặt không cảm xúc nói.
"Vớ vẩn! Cậu thanh niên, cậu có biết sự kiện này là gì không? Mau về đi! Cuộc thi sắp bắt đầu rồi! Đừng làm lỡ thời gian!".
Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài trắng nghiêm giọng quát.
"Bác sĩ Lâm, tôi biết y thuật của cậu cao minh, nhưng người ở trong đó là Y Vương Hàn Thành... Cậu còn tương lai rộng mở, không nên bị thân bại danh liệt vì việc này, nếu cậu muốn xem thì đi theo chúng tôi. Cuộc thi này chỉ có thể để ông Tề tham gia", Cục trưởng Hác thở dài...
Thấy hình như Cục trưởng Hác quen người này, những người định đuổi Lâm Chính đi lập tức chùn bước.
"Nếu ông Tề chỉ chia sẻ những tâm đắc y thuật, nghiên cứu thảo luận về y thuật với Y Vương Hàn Thành, thì tôi không có bất cứ ý kiến gì. Nhưng cuộc thi này không phải là giao lưu y thuật, mà là trận chiến về thể diện, liên quan đến vinh nhục của từng bác sĩ Đông y. Cuộc thi này rất nhiều người có thể tham gia, nhưng Tề Trọng Quốc thì không?".
"Tại sao?".
Có người vô thức hỏi.
"Bởi vì ông ta không xứng", Lâm Chính đáp.
"Ồ!".
Xung quanh bỗng nhiên ồ lên.
Tề Trọng Quốc cũng ngây ra.
Các bác sĩ Đông y đi cùng tức giận.
"Khốn kiếp! Khốn kiếp!".
"Thanh niên bây giờ càng ngày càng ngông cuồng!".
"Bác sĩ Tề là tiền bối ở bệnh viện Đông y chúng tôi, là ngôi sao sáng trong giới y học Giang Thành! Cậu có thân phận gì mà dám sỉ nhục bác sĩ Tề như vậy?".
"Không biết trời cao đất dày!".
"Bảo vệ, mau đuổi cậu ta đi!".
Mọi người xung quanh tức giận kêu lên.
Lần này thì ngay cả Cục trưởng Hác cũng có chút tức giận.
Ông Tề đã đứng ra gánh hết mọi ô danh, mà Lâm Chính còn nói với ông ấy những lời như vậy, không biết tôn trọng gì cả.
Phải biết rằng, nếu thua trong cuộc thi này thì không đơn giản là bị người đời chửi rủa, mà còn bị ghi vào sử sách, bị người đời sau phỉ nhổ.
Không ai muốn tham gia cuộc thi chắc chắn sẽ bị thua này, nhưng ông Tề lại đứng ra.
Tinh thần này đã khiến người ta kính phục rồi!
Nhưng Lâm Chính thì sao?
Đúng là ngông cuồng hết sức!
Nhưng Lâm Chính phớt lờ tất cả những lời chất vấn và chửi bới.
"Ông Tề, tôi không có ý hạ thấp ông, sở dĩ tôi nói ông không xứng tham gia cuộc thi này là vì ông rất khó thắng được Y Vương Hàn Thành! Ông mà tham gia thì y học Hoa Quốc thua chắc! Ông sẽ chỉ khiến y học Hoa Quốc mất mặt thôi!".
Câu này nói hơi thẳng thắn quá đấy!
Tề Trọng Quốc vô cùng kinh ngạc, lẩm bẩm nói: "Vậy cậu Lâm... ý của cậu là..."
"Để tôi", Lâm Chính nói đầy kiên định: "Bởi vì tôi có thể thắng!".
Anh vừa dứt lời, xung quanh lại xôn xao.
"Chém gió vừa thôi! Dựa vào cậu sao?".
"Khẩu khí lớn lắm! Cậu nghĩ cậu là Hoa Đà chắc?".
"Ngay cả ông Tề cũng chắc chắn sẽ thua, cậu là cái thá gì chứ?".
"Cút! Đây không phải là nơi cậu chém gió! Đến từ đâu thì cút về đó".
Có người chế giễu chửi rủa, khi nghe thấy phía đám đông truyền tới thông tin về Lâm Chính, tiếng mỉa mai của mọi người lại càng nhiều hơn.
"Lâm Chính, cậu cứ về đi, chuyện ở đây không cần cậu lo".
Cục trưởng Hác lạnh lùng nói.
Chương 79: Để tôi cứu y học Hoa Quốc (2)
Tuy trước kia Lâm Chính từng cứu Jesse, biểu hiện rất xuất sắc, nhưng những lời anh vừa nói đã khiến hảo cảm của Cục trưởng Hác dành cho anh tụt xuống âm điểm. Những kẻ không biết tôn sư trọng đạo thì không xứng nhận được sự tôn trọng của người khác.
Lạc Thiên cũng không nhịn được nữa.
"Lâm Chính, anh đừng ở đây gây rối nữa, về đi...", giọng nói của cô ta gượng gạo.
Lạc Bắc Minh ở bên cạnh nhíu mày, thầm hừ một tiếng.
Dường như chẳng ai coi trọng Lâm Chính.
Nhưng Lâm Chính cứ đứng sừng sững ở đó, chẳng thèm quan tâm đến những lời xì xào xung quanh.
Anh chỉ nghe câu trả lời của Tề Trọng Quốc.
Bởi vì chỉ có Tề Trọng Quốc có thể quyết định ai tham gia cuộc thi này.
Tề Trọng Quốc trầm mặc.
Lâm Chính kiên nhẫn chờ đợi.
Cũng không biết đã qua bao lâu.
"Cậu có biết hậu quả khi thua cuộc không?".
"Tôi không quan tâm, tôi chỉ biết tôi ra mặt là sẽ cố gắng hết sức", Lâm Chính đáp.
Đôi mắt già nua của Tề Trọng Quốc hơi mở lớn, rồi nói: "Hiện giờ những người theo dõi cuộc thi này đã không thể dùng hàng nghìn để hình dung nữa rồi..."
"Tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm", Lâm Chính ngắt lời ông ta.
Tề Trọng Quốc nhìn chằm chằm Lâm Chính.
Khi nhìn thấy ánh mắt bình thản của anh, trái tim ông ta không khỏi run lên.
"Được rồi, cậu đi đi".
Ông ta thở dài, xua tay.
"Ông Tề!".
"Hả?".
"Sao ông có thể làm vậy chứ?".
"Ông làm vậy là để Đông y của chúng ta vào đâu?".
Ai nấy kêu lên kinh ngạc.
Mọi người xung quanh đều rất hoảng loạn.
"Y thuật của bác sĩ Lâm giỏi hơn cả tôi, hay là... để cậu ấy thử đi..."
Tề Trọng Quốc cũng không biết nên làm thế nào để thuyết phục mọi người xung quanh, sắc mặt do dự nói.
"Làm càn! Đây là làm càn! Tề Trọng Quốc, ông làm vậy có xứng đáng với chúng tôi ko? Có xứng đáng với sự kỳ vọng của mọi người dành cho ông không?".
Một bác sĩ cao tuổi tức đến nỗi mặt đỏ bừng lên.
"Cậu ta còn trẻ như vậy, sao y thuật có thể giỏi hơn ông Tề chứ? Như vậy chẳng phải là chuyện cười sao?".
"Phải đấy, ông Tề là ai chứ? Nếu là ông ấy thì còn có cơ hội thắng, nếu là cậu ta thì chẳng phải sẽ bị đám bác sĩ Hàn Thành cười cho thối mũi sao?".
"Mất hết thể diện!".
"Tôi vừa nghe người ta nói, cậu ta chính là tên ở rể đã cưới Tô Nhu, là một thằng vô dụng! Cậu ta biết y thuật lúc nào vậy?".
"Y thuật? Tôi thấy là ảo thuật thì có!".
"Bây giờ có không ít người để được nổi tiếng mà chuyện gì cũng làm được! Nói không chừng cậu ta lừa ông Tề, giả danh lừa bịp ở đây để được nổi tiếng, rồi kiếm tiền trên mạng".
“Chắc chắn là như vậy!".
"Lâm Chính, cậu cút đi!".
"Đúng, Lâm Chính, cậu cút đi!".
"Cút đi!".
"Cút đi!".
"Cút!".
Xung quanh toàn những lời hô hoán, mọi người căm phẫn sục sôi, chửi mắng Lâm Chính càng hăng hơn.
Cuối cùng, có người ngứa mắt quá, xông tới định đánh Lâm Chính.
Bảo vệ lập tức ngăn mấy người đó lại.
Khung cảnh hỗn loạn.
"Còn ra thể thống gì nữa!".
Tề Trọng Quốc nổi giận.
Lúc này, những người tâm trạng kích động kia mới bình tĩnh một chút.
"Tất cả dừng tay cho tôi! Hôm nay có nhiều người nước ngoài như vậy, muốn để bọn bọ chê cười chúng ta sao?", Cục trưởng Hác tức giận nói.
Bảo vệ giăng dây cảnh giới.
Hiện trường hỗn loạn mới coi như được khống chế.
"Đến giờ rồi", Lâm Chính đột ngột xoay người, đi về phía cổng sân vận động.
"Nếu ông Tề đã đồng ý, vậy thì hãy để tôi tham gia! Tôi không giỏi khuyên nhủ, hãy cho tôi nửa tiếng! Tôi sẽ cứu y học Hoa Quốc!".
Mọi người biến sắc.
“Ngăn cậu ta lại", bác sĩ cao tuổi kia cuống quýt kêu lên.
"Không, để cậu ấy đi!".
Tề Trọng Quốc quát.
Tất cả mọi người chấn động.
"Tề Trọng Quốc! Tôi nói cho ông biết, chúng tôi không sợ thua, nhưng chúng tôi không muốn thua một cách quá khó coi!", bác sĩ cao tuổi kia xông tới gầm lên với Tề Trọng Quốc.
"Ông Trương, ông coi tôi là loại người gì vậy?".
"Trước kia, ông là anh hùng! Bây giờ, ông chính là tội nhân khiến y học Hoa Quốc chúng ta mất sạch thể diện! Ông đây là dâng mặt của y học Hoa Quốc ra cho người ta vả thẳng mặt! Sao ông có thể nhìn mặt tổ tiên chứ?".
Ông cụ kia khuôn mặt đỏ bừng, gầm lên, rồi phất tay áo bỏ đi.
Mọi người xung quanh cũng đều tức giận bất bình.
Đúng vậy.
Mọi người đã mặc nhận là sẽ thua rồi, chỉ hy vọng có thể thua một cách có thể diện.
Nhưng bây giờ... còn thể diện gì nữa sao?
"Vai gánh trọng trách mà không biết nghĩ!".
"Haizz, đáng tiếc, đáng tiếc!"
Ai cũng lắc đầu thở dài.
Một số người có lòng tự tôn mạnh mẽ thì nổi giận đùng đùng, lựa chọn bỏ về.
Khung cảnh vô cùng thê lương.
"Y học Hoa Quốc... suy vong rồi!"
Không biết là ai phát ra tiếng thở dài tiếc nuối.
Lúc này, Lâm Chính đã đi vào trong.
Anh tiến thẳng về phía trước…
Chương 80: Kế khích tướng (1)
Sân vận động không mở cho người ngoài.
Đừng nói là người dân, ngay cả nhiều bác sĩ cũng không được vào.
Những người có thể vào đây ngoài Hiệp hội Y học và các lãnh đạo Giang Thành ra, thì chính là các chuyên gia quyền uy.
Hiệp hội Y học Quốc tế do Jesse và Anna dẫn đầu thì không cần phải nói nhiều.
Sắc mặt Jesse hơi tái, hiển nhiên trải qua cuộc phẫu thuật lớn như vậy, anh ta vẫn chưa hồi phục hẳn, nhưng tính cuồng công việc khiến anh ta vẫn kiên trì ngồi đây.
Nhà họ Lạc là đại diện của Đông y Giang Thành, cũng là một trong những gia tộc quyền uy ở Hoa Quốc.
Lạc Bắc Minh bị hãm hại, tuy không tham gia được nhưng danh tiếng lại lên một tầm cao mới. Dù sao trong mắt nhiều người, ông ta bị hãm hại là vì các bác sĩ Hàn Thành sợ y thuật giỏi giang của ông ta.
Các chuyên gia giáo sư của bệnh viện thành phố, bệnh viện Nhân Dân, bệnh viện Đông y đều có mặt.
Phóng viên không được vào trong.
Bởi vì không cần thiết, ai muốn để phóng viên đưa tin về một cuộc thi đã cầm chắc phần thua chứ?
Còn có không ít đại diện đến từ các tỉnh khác.
Trong đó nổi tiếng nhất chính là cháu gái Liễu Như Thi của Dược Vương tỉnh Hoài Thiên.
Cô gái xinh đẹp như tiên nữ này vừa vào sân vận động đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Cô ấy có ngũ quan tinh xảo xinh đẹp, mái tóc dài như suối, mặc bộ Hán phục màu xanh lá, thướt tha đi tới, gió thổi mùi thơm khiến người ta như say.
"Đây chính là đời sau của Dược Vương sao? Xinh đẹp quá!".
"Nghe nói cô Liễu đã học hết chân truyền của Dược Vương! Tiền đồ vô cùng rộng mở!".
Mọi người khen ngợi.
Còn một ông cụ nữa, được Cục trưởng Hác và người của Hiệp hội Y học đưa lên trên ngồi cùng hàng với Mạc Thanh.
Điều này khiến không ít người ngạc nhiên tròn mắt, suy đoán thân phận của ông cụ.
Bọn họ rất nhanh đã biết.
Hóa ra ông cụ là "Bồ Tát sống" Khấu Quan nổi tiếng như cồn của tỉnh Thiên Hành.
Nghe nói Khấu Quan cả đời hành y, hết lòng cứu đời cứu người, dù có là ai, bất kể có tiền hay không, chỉ cần đến tìm ông ấy khám bệnh, thì ông ấy đều dốc hết khả năng để chữa trị. Người như vậy ngay cả đại sứ phong cương cũng phải đối đãi khách sáo, địa vị thậm chí còn cao hơn người đứng đầu của giới Đông y là Tần Bách Tùng.
Hai người này gần như là tiêu điểm của đám đông.
Nhưng chẳng mấy chốc, bọn họ lại bị một đám người khác thu hút sự chú ý.
Một đám người cả nam lẫn nữ mặc Hàn phục tươi sáng bước vào sân vận động.
Bọn họ ai nấy ngẩng đầu ưỡn ngực, vô cùng ngạo mạn, có người còn nở nụ cười chế giễu.
Phía trước bọn họ là một ông lão để đầu đinh, tóc bạc phơ.
Ông lão kia có đôi mắt rất nhỏ, híp thành một khe hở, không nói không cười, nhưng thái độ lại vô cùng kiêu căng.
Đây chính là Y Vương Hàn Thành, Park Young Joon.
Sân vận động dần trở nên yên tĩnh.
Một người đàn ông để tóc dài, mặc vest đứng bên cạnh Park Young Joon bước tới, nói bằng tiếng Hoa Quốc lơ lớ: "Đừng làm lỡ thời gian nữa, bắt đầu đi! Mời bác sĩ Tề Trọng Quốc đại diện của Hoa Quốc lên sân khấu".
Vừa dứt lời, Lâm Chính đã sải bước tiến đến giữa sân.
Ở đó đã bày sẵn châm bạc, cốc, cồn, nồi đất và một số dược liệu đã được bốc sẵn.
"Là anh ta?", Anna há hốc miệng.
"Đây là ai vậy?".
"Hình như cậu ta không phải là ông Tề thì phải?".
Những người có mặt tỏ vẻ ngạc nhiên.
Người đàn ông mặc vest sửng sốt, kinh ngạc nói: "Cậu là Tề Trọng Quốc? Chẳng phải nghe nói Tề Trọng Quốc đã rất cao tuổi sao? Sao lại trẻ thế này?".
"Tôi không phải là Tề Trọng Quốc", Lâm Chính bình tĩnh đáp.
"Sao cơ? Không phải là Tề Trọng Quốc?".
"Vậy cậu lên đây gây rối gì hả?".
"Mau cút xuống!".
"Nhóc con, cậu có biết đây là nơi nào không? Cút ra xa chút!".
Hàng ghế phía Hàn Thành lập tức có không ít thanh niên đứng dậy chửi bới.
Những người đi theo ông Tề vào cũng không nói gì, đứng ở bên cạnh cười khẩy.
Ông Tề không nhịn được, vội vàng muốn giải thích cho Lâm Chính.
Nhưng đúng lúc này, người tên Mạc Thanh ngồi ở bên cạnh ông ta lại nhanh hơn một bước, lên tiếng trước.
"Thưa quý vị, chúng tôi không quen biết người này, nhưng cậu ta cũng là một bác sĩ Đông y. Cậu ta nhất quyết muốn giao lưu thi đấu với các chuyên gia y học Hàn Thành, chúng tôi không cản được, là cậu ta tự vào đây".
"Cái gì?".
Tề Trọng Quốc quay phắt lại, trợn to mắt nhìn Mạc Thanh với vẻ khó tin.
Đây là vạch rõ ranh giới sao?
Cục trưởng Hác ở bên cạnh âm thầm giơ ngón cái.
Những người khác cũng thầm kêu hay, khen Mạc Thanh cơ trí.
Như vậy thì lát nữa dù Lâm Chính có bị mất mặt, cũng không liên quan đến bọn họ.
"Nói vậy là người này không phải đại diện của y học Hoa Quốc các ông?", người đàn ông mặc vest tỏ vẻ tức giận.
"Đúng vậy", Mạc Thanh gật đầu.
Lâm Chính hơi nhíu mày, nhìn Mạc Thanh một cái.
"Các ông làm ăn cái kiểu gì vậy?", người đàn ông mặc vest nổi giận, lớn tiếng mắng mỏ: "Các ông sỉ nhục tiền bối Park Young Joon của chúng tôi sao? Khó khăn lắm tiền bối Park Young Joon mới từ Hàn Thành đến Hoa Quốc các ông, vậy mà các ông lại thiếu tôn trọng như vậy. Hoa Quốc các ông thật là quá đáng, tôi muốn khiếu nại".