Chương 17: Kế khích tướng (2)
"Đúng, khiếu nại, các ông quá bất lịch sự!".
"Phải tố cáo chuyện này ra ngoài!".
"Chắc chắn là các ông sợ tiền bối Park Young Joon của chúng tôi, nên mới cố ý làm vậy chứ gì?".
Phía Hàn Thành ồn ào bất mãn.
"Cút xuống đi, gọi Tề Trọng Quốc lên đây, cùng phân cao thấp với tiền bối Park Young Joon!", người đàn ông mặc vest hét lên.
Tề Trọng Quốc tức đến xì khói.
Ông ta tức giận nhìn đám người Hàn Thành, rồi bỗng quay đầu lại, lườm mấy người Mạc Thanh và Cục trưởng Hác, khuôn mặt tức đến nỗi đỏ bừng: "Các ông làm gì vậy?".
"Ông Tề, chúng tôi chỉ làm việc chúng tôi nên làm", Mạc Thanh nghiêm túc nói.
Những người này sẽ không ngăn cản ông Tề, dù sao hiện giờ thân phận của ông ta đặc biệt, nhưng bọn họ có thể ngăn cản Lâm Chính, khiến anh biết khó mà lui.
Bây giờ bọn họ chỉ đích danh không thi với Lâm Chính, Lâm Chính còn không ngoan ngoãn cút đi sao?
Cho dù Lâm Chính không chịu rời đi, nhất quyết muốn thi, thì anh cũng không thể đại diện cho mọi người, dù mất mặt cũng chỉ có mỗi anh mất mặt.
Tuy chiêu này của Mạc Thanh hơi độc ác và tuyệt tình, nhưng có thể giữ được thể diện của quá nhiều người, cũng có thể vãn hồi một chút danh dự cho y học Hoa Quốc.
Không ít người thầm tán thưởng.
Đúng là người của Hiệp hội Y học Yên Kinh, Mạc Thanh này quả nhiên có thủ đoạn cao minh.
Tề Trọng Quốc tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng chẳng có cách nào khác.
Đúng lúc này, bỗng Lâm Chính nói với người Hàn Thành ở bên kia: "Bảo tôi cút? Sao nào? Có phải đám bác sĩ Hàn Thành các ông sợ tôi, không dám thi với tôi không vậy?".
Một câu nói đơn giản lập tức khiến các bác sĩ Hàn Thành nổi giận.
"Khốn kiếp! Sao chúng tôi lại không dám thi với cậu chứ?".
"Đúng là đáng ghét!".
"Lý nào lại vậy?".
"Người Hoa Quốc đúng là quá ngông cuồng!".
Người Hàn Thành nhao nhao chửi mắng, một số người thậm chí còn văng cả tiếng Hàn Thành ra.
"Đúng là ngông cuồng! Ngông cuồng! Ha ha...", Lạc Bắc Minh cười lớn, ánh mắt đầy mỉa mai.
Lạc Thiên tỏ vẻ lo lắng, lòng bàn tay đầy mồ hôi.
"Trời ạ, anh ta đang nói gì vậy? Anna, có đúng là người này đã chữa khỏi cho tôi không vậy?", Jesse kinh ngạc nói.
"Phải", Anna gật đầu, ánh mắt lóe lên tia sáng, đang nghĩ xem có cần ra tay giúp Lâm Chính không.
"Ông Tề, vậy thì đừng trách chúng tôi, cậu thanh niên này đúng là quá hỗn xược!", một bác sĩ trách mắng.
"Lâm Chính là một cậu bé giỏi giang, nhưng trong trường hợp này lại nói những lời huênh hoang như vậy, đúng là mất mặt", Cục trưởng Hác cũng không nhịn được nói.
"Mấy người các cậu lôi cậu ta xuống đi".
Mạc Thanh bước lên, gọi hai bảo vệ đến.
Xung quanh la ó, muốn đuổi Lâm Chính đi.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói hơi ngắc ngứ vang lên.
"Dừng tay!".
Câu nói vừa dứt, những lời mắng chửi bỗng im bặt.
Mọi người theo tiếng nhìn qua, thấy Y Vương Hàn Thành đang ngồi ngay ngắn ở bên kia ngẩng đầu lên, dùng tiếng Hoa Quốc ngắc ngứ và sứt sẹo nói.
"Y học Hàn Thành không sợ bất cứ ai khiêu khích, nếu người này đã muốn khiêu khích chúng ta, thì chúng ta chấp nhận".
Một lời quyết định, khiến cả hội trường ồ lên.
Kế khích tướng của Lâm Chính đã thành công sao?
Nhưng cũng phải, Y Vương Hàn Thành chắc chắn sẽ đồng ý!
Bởi vì nếu không đồng ý, báo chí sẽ viết là một bác sĩ Đông y trẻ tuổi dọa cho Y Vương Hàn Thành không dám ứng chiến, vậy thì chẳng phải mục đích lần này của bọn họ sẽ đổ sông đổ bể sao?
Lần này y học Hàn Thành muốn đánh bại y học Hoa Quốc, xác định địa vị quốc tế.
Thế nên hôm nay, bọn họ sẽ không từ chối sự khiêu khích của bất cứ ai.
Huống hồ, nhìn cậu thanh niên này cũng chẳng có uy hiếp gì.
"Ông Park Young Joon, ông chắc chắn muốn làm vậy sao?", sắc mặt Mạc Thanh không được tự nhiên, lên tiếng hỏi.
"Là người của Hoa Quốc các ông thách thức Hàn Thành chúng tôi, dù thế nào chúng tôi cũng sẽ ứng chiến. Đương nhiên tôi không có hứng thú với người này lắm, tôi sẽ bảo học trò của tôi thi với cậu ta. Yên tâm, sẽ không để cậu ta thua quá khó coi đâu".
Park Young Joon nói, sau đó khẽ vẫy tay.
Một thanh niên mặc Hàn phục ở sau lưng ông ta bước lên.
Sắc mặt tất cả mọi người đều trở nên vô cùng khó coi.
Ván đã đóng thuyền rồi...
"Nào, đồ không biết trời cao đất dày, để tôi xem y học Hoa Quốc vô dụng của anh nực cười đến mức nào", thanh niên kia liếc nhìn Lâm Chính, rồi bước lên sân khấu.
Lâm Chính không nói lời nào, cũng bước lên.
Chương 82: Tất cả kinh ngạc (1)
Giám khảo chủ trì cuộc thi gồm hai nhóm người.
Một nhóm là Hiệp hội Y học Quốc tế, một nhóm là đoàn chuyên gia của hai bên Hoa Hàn.
Mọi người vào bàn giám khảo, bắt đầu tuyên bố quy tắc.
"Chúng tôi đã chuẩn bị hai mươi đề thi, bây giờ, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, tôi sẽ bốc thăm một đề làm nội dung thi lần này", một người đàn ông trung niên mặc đồ Trung Sơn nói, thò tay vào một chiếc hộp thủy tinh trong suốt, lấy một quả cầu nhựa mở ra.
Ông ta giơ cao tờ giấy lên, trên đó đánh dấu nội dung thi lần này.
"Châm cứu cơ bản".
Có người kêu lên.
"Thi về cái gì vậy?".
"Không biết".
Lạc Thiên và Tề Trọng Quốc ở bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm.
Trong hai mươi đề thi, sợ rằng đây là nội dung đơn giản nhất.
Nếu thua thật thì cũng không đến mức khó coi, dù sao châm cứu cơ bản cũng không có tiêu chuẩn quyết định.
"Mang đạo cụ lên", người đàn ông mặc đồ Trung Sơn nói.
Mấy nhân viên công tác khiêng một chiếc bàn lên, trên bàn có một chiếc giá, trên giá là đạo cụ của lần thi này.
Các đạo cụ gồm có dao, mảnh gỗ, miếng thịt, tăm... đều rất kỳ quái.
Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn kia nói: "Lần này thi về những điều cơ bản của châm cứu, trong thời gian quy định, hai bên hãy chọn một vật và cắm ba châm, sau ba châm thì ban giám khảo sẽ chấm điểm để xác định người thắng".
Trình tự thi rất đơn giản, nhưng cũng rất phức tạp.
Chỉ là xem ai châm cứu đẹp hơn, hoàn hảo hơn.
"Hai bên đã chuẩn bị xong chưa?", giám khảo kêu lên.
"Chuẩn bị xong rồi".
"Rồi".
"Được, vậy tôi xin tuyên bố..."
"Khoan đã".
Có người kêu lên.
Mọi người không khỏi run rẩy.
Chỉ thấy Mạc Thanh lại đứng ra, nghiêm túc nói với các bác sĩ Hàn Thành: "Thưa ông Park Young Joon, thưa quý vị, tôi nhắc lại lần nữa, người này chỉ đại diện cho cá nhân cậu ta! Rốt cuộc cậu ta thể hiện thế nào, cũng không liên quan gì đến chúng tôi. Cậu ta không thể đại diện cho y học Hoa Quốc, dù thắng hay thua cũng không ảnh hưởng đến cuộc thi Hoa - Hàn, đại diện của phía Hoa Quốc chúng tôi chỉ có ông Tề Trọng Quốc! Mong mọi người hiểu rõ điều này!".
“Mạc Thanh!", Tề Trọng Quốc tức đến nỗi suýt ngất đi.
Nhưng không ai quan tâm đến ông ta...
"Thế nên cuộc thi hôm nay không liên quan gì đến các ông sao?", Park Young Joon nói.
"Đúng vậy, dù cậu ta có thắng thì cuộc thi y học Hoa - Hàn vẫn phải tiếp tục!".
"Tôi hiểu rồi".
Park Young Joon gật đầu: "Nhưng các ông cũng không cần lo lắng quá, bởi vì chúng tôi chỉ cử ra học trò nhỏ tuổi nhất của tôi, năm nay mới 20 tuổi, cũng là người có y thuật kém nhất tư chất kém nhất ở đây".
Ông ta vừa nói xong, sắc mặt của không ít người trở nên khó coi.
Nhất là phía Hoa Quốc.
Tư chất y thuật kém nhất?
Nếu Lâm Chính thua người này, thì chẳng phải vẫn mất sạch thể diện sao?
Cho dù anh đại diện cho cá nhân anh, nhưng anh dùng y học Hoa Quốc.
"Đừng để thua quá khó coi".
Cục trưởng Hác hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói với Lâm Chính ở bên kia.
Lâm Chính không quan tâm đến những người này, mà chỉ nhắm mắt, lặng lẽ chờ đợi.
Những người khác lạnh lùng nhìn Lâm Chính.
"Được rồi! Hai bên đã chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ tôi xin tuyên bố, trận đầu tiên của cuộc thi y thuật Hoa - Hàn sẽ là bác sĩ Jang Eun Tae của Hàn Thành thi với bác sĩ Lâm Chính của Hoa Quốc. Thời gian thi là mười phút, bây giờ bắt đầu. Mời hai bên chọn đạo cụ, bắt đầu châm cứu".
Vừa dứt lời, đồng hồ bắt đầu đếm ngược.
Trận thi đầu tiên đã mở màn!
Jang Eun Tae lấy luôn chiếc tăm trên giá xuống, rồi lại lấy châm bạc trên túi đựng châm, bắt đầu cắm từng châm bạc rất mảnh vào que tăm.
Các đạo cụ ở đây có thuộc tính khác nhau, thủ pháp châm cứu cần kiểm tra cũng khác nhau.
Mảnh gỗ để kiểm tra lực của người châm cứu.
Mạch máu trên miếng thịt và que tăm để đo độ tinh chuẩn của người châm cứu.
Thông thường thì tăm là khó nhất, dù sao muốn cắm ba châm bạc vào que tăm nhỏ xíu cũng không dễ dàng gì, chưa kể ba châm bạc phải vững, phải thẳng.
Miếng thịt và mảnh gỗ là tầm thường nhất.
Về phần con dao kia thì rất nhiều người không hiểu vì sao.
Châm bạc mà có thể xuyên qua thép tấm sao?
Lúc này, một nhân viên công tác chạy tới, ghé vào tai người đàn ông mặc đồ Trung Sơn kia nói nhỏ mấy câu.
Ông ta khẽ gật đầu, sau đó mở miệng nói: "Rất xin lỗi quý vị, con dao không nằm trong phạm trù đạo cụ thi lần này, thế nên mọi người cứ coi như không nhìn thấy nó đi".
"Hóa ra là vậy".
"Tôi đã nói rồi mà, thi châm cứu sao lại đột nhiên lòi ra con dao chứ?".
"Chẳng lẽ lại dùng châm bạc xuyên qua con dao đó?".
Tiếng cười cợt vang lên.
Nhưng đúng lúc này thì Lâm Chính lên tiếng.
"Vậy tôi có thể chọn con dao này không?".
Anh vừa dứt lời, hội trường lập tức trở nên yên tĩnh.
Người đàn ông mặc đồ Trung Sơn kia ngây ra.
Các bác sĩ Hàn Thành nhíu mày.
Đám người Mạc Thanh đều quay sang nhìn anh, tỏ vẻ kinh ngạc.
"Đương nhiên là có thể", người phía Hàn Thành lập tức lên tiếng, nói mỉa mai: "Dù sao cũng biết mình sẽ thua, nên tìm thứ đặc biệt chút để cắm châm sao? Ha ha, người Hoa Quốc đúng là xảo quyệt!".
Vừa nghe thấy thế, không ít người bừng tỉnh.
Hóa ra Lâm Chính có ý định này!
Chương 83: Tất cả kinh ngạc (2)
"Ha, đúng là một kẻ giảo hoạt!".
"Phải đấy, nếu thua thì cũng có thể nói là đạo cụ mình chọn quá khó để trốn tránh".
"Còn chưa thi xong đã tìm được lý do rồi! Ha, đúng là loại không có tiền đồ!".
"Nhưng người Hàn Thành đã vạch trần ý đồ của hắn, hắn muốn tìm lý do này thì cũng không được rồi".
"Tiếp theo để xem hắn làm thế nào".
Phía hàng ghế khán giả vang lên không ít những lời mỉa mai châm chọc.
Giám khảo đã cho phép.
Lâm Chính phớt lờ những lời chế giễu kia, cầm con dao trên giá lên quan sát.
Con dao được mài rất sắc, hơn nữa được làm từ thép không gỉ, là dao phẫu thuật.
"Lâm Chính, cậu còn không mau bắt đầu đi, người ta sắp xong rồi kìa".
Đúng lúc này có người kêu lên.
Nhìn phía trước, chỉ thấy bác sĩ Jang Eun Tae của Hàn Thành đang khéo léo cắm chiếc châm bạc cuối cùng vào chiếc tăm.
Cắm vào ba phân, châm bạc chắc chắn, lực đạo, góc độ đều không chê được điểm gì.
Các chuyên gia bác sĩ nổi tiếng ở ghế giám khảo đều sáng mắt lên.
Y Vương cũng khẽ gật đầu.
Tuy học trò này mới nhập môn thời gian ngắn, nhưng nói thiên phú tầm thường y thuật kém nhất chỉ là Y Vương cố ý nói thế thôi.
"Hỏng rồi, hỏng rồi!".
"Haizz, lần này thì thua thảm hại rồi!".
Nhìn châm của Jang Eun Tae, phía Hoa Quốc thở dài thườn thượt.
Một số bác sĩ Đông y cao tuổi tự đánh giá cao bản thân cũng không nghĩ rằng mình có thể cắm được ba châm kinh diễm như vậy.
Mạc Thanh và Cục trưởng Hác tỏ vẻ thất vọng và chán chường.
Phía các bác sĩ Hàn Thành đã vang lên tiếng cười chế giễu.
"Đây chính là tên hề mà các ông cử ra sao?".
"Còn chẳng bằng đàn em Jang Eun Tae của chúng tôi!".
"Y học Hoa Quốc chính là rác rưởi, ha ha ha..."
Những lời sỉ nhục càng ngày càng nhiều.
Rất nhiều người mặc nhận Lâm Chính sẽ thua.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Chính bỗng cầm con dao phẫu thuật kia lên, sau đó đâm mạnh xuống bàn.
Phập!
Con dao lập tức cắm nghiêng trên bàn.
Lâm Chính giơ tay sờ vào túi châm, sau đó lại vung về phía con dao.
Vèo!
Chỉ thấy ba luồng sáng như sao băng bắn ra từ đầu ngón tay anh, cuối cùng đều cắm vào con dao phẫu thuật, biến mất không dấu vết…
Tất cả mọi người thót tim, chỉ thấy trước mắt hoa lên, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng Y Vương Hàn Thành ở bên kia đã đứng bật dậy khỏi ghế.
"Sao cơ?".
Lạc Bắc Minh biến sắc.
“Bồ Tát sống" Khấu Quan của tỉnh Thiên Hành, cháu gái Liễu Như Thi của Dược Vương tỉnh Hoài Thiên cũng đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn Lâm Chính.
"Có chuyện gì vậy?".
"Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?".
Ai nấy đều vô cùng kinh ngạc.
Cho đến lúc có người hét lên chói tai.
"Mau nhìn con dao kia đi!".
Tất cả mọi người đều vội vàng nhìn về phía con dao.
Lúc đầu bọn họ còn chưa nhận ra điều gì.
Nhưng sau khi nhìn kĩ, ai nấy đều nổi da gà, đầu óc trống rỗng.
Chỉ thấy trên lưỡi của con dao phẫu thuật kia xuất hiện ba tia sáng lấp lánh.
Chính là ba cây châm bạc!
Bọn chúng... cắm được vào con dao phẫu thuật?
Hơn nữa không phải cắm vào thân dao, mà là lưỡi dao! Cắm trên lưỡi dao mỏng như sợi tơ!
Nhất thời, tất cả ồ lên.
Mọi người đều đứng dậy, kinh ngạc vô cùng.
Jang Eun Tae ở đối diện trái tim run lên, cắm lệch châm cuối cùng.
"Tôi xong rồi, giám khảo lên đánh giá thắng thua đi".
Lâm Chính hơi quay đầu, điềm nhiên nói với người đàn ông mặc đồ Trung Sơn.
Lúc này người đàn ông mặc đồ Trung Sơn mới thoát khỏi nỗi ngạc nhiên, ông ta nhìn ba cây châm bạc của Lâm Chính cắm trên lưỡi dao phẫu thuật, rồi lại nhìn chiếc tăm của Jang Eun Tae đã bị cắm lệch cây châm thứ ba, sửng sốt một lát rồi cao giọng nói: "Tôi xin tuyên bố phần thi kết thúc! Bác sĩ Hoa Quốc Lâm Chính thắng!".
Âm thanh vang vọng sân vận động.
Tất cả im phăng phắc...
Chương 84: Cho ông ta chọn
Dứt khoát nhanh nhẹn.
Ba châm chỉ trong nháy mắt!
Hơn nữa còn tuyệt diệu, phóng khoáng như vậy!
Tất cả mọi người rộ lên xôn xao.
Nhiều người chạy đến bàn của Lâm Chính, quan sát ba châm cao siêu đó ở cự ly gần.
Ngay cả người bên phía Hàn Thành cũng ngồi không yên, kéo nhau đến gần bàn thuốc.
“Mau! Mau đẩy ông qua đó!”, Lạc Bắc Minh sốt sắng nói.
Lạc Thiên giật mình, vội vàng đẩy xe lăn.
Đến gần bàn thuốc, Lạc Bắc Minh mở to mắt như chuông đồng, sắc mặt thay đổi liên tục.
“Hoàn hảo! Hoàn hảo quá!”.
“Bồ Tát sống” Khấu Quan không khỏi tán thán.
Ông ấy đi vòng quanh dao phẫu thuật đó một vòng, như say như mê nói: “Ba cây châm bạc cắm vào lưỡi dao một cách hoàn hảo, kết hợp tuyệt vời với lưỡi dao. Lưỡi dao mỏng nhẹ, ba cây kim châm vào không bị biến dạng, cũng không bị gồ lên, đủ thấy trình độ của ba châm này đã đạt tới cảnh giới cao siêu, ngay cả tôi cũng không thể thực hiện ba châm này”.
Những người xung quanh ồ lên không ngớt.
Tuy Khấu Quan là người lương thiện nhưng cũng vô cùng bảo thủ, vả lại còn là người thầy nghiêm khắc có tiếng.
Thế mà hôm nay ông ấy lại đánh giá cao người này như vậy.
Khó mà tin được!
“Giả đấy! Đó đều là giả cả đấy!”.
Đột nhiên, Jang Eun Tae xông tới, phẫn nộ hét lên: “Người Hoa Quốc gian lận! Người Hoa Quốc gian lận!”.
“Bác sĩ Jang, nhiều trọng tài chúng tôi theo dõi như thế, bác sĩ Lâm làm sao gian lận được? Chẳng lẽ cậu nghi ngờ chúng tôi bị bác sĩ Lâm mua chuộc, dung túng cho cậu ấy gian lận?”, người đàn ông mặc áo Trung Sơn lạnh lùng nói.
“Nhưng nếu người Hoa Quốc không gian lận thì sao châm bạc mảnh như vậy có thể đâm vào trong dao thép? Chuyện này không thể nào làm được! Đây nhất định là đạo cụ mà anh ta chuẩn bị từ trước!”, Jang Eun Tae gào lên.
Đừng nói là cậu ta, nhiều người cũng nghĩ như vậy.
Dù sao làm châm bạc xuyên qua lưỡi dao…
Chuyện này thật đáng sợ!
Phim cũng không dám quay như vậy!
“Là khí!”, Khấu Quan giải thích.
“Khí?”.
Người xung quanh không hiểu.
“Đúng! Con người hô hấp, nước và thức ăn trao đổi chất, nuôi dưỡng cơ thể, tuần hoàn máu, nước chảy thấm nhuần, tất cả đều do khí vận hành. Mỗi người chúng ta đều có tinh khí thần, tinh thần được khỏe mạnh, dồi dào thì khí cũng sẽ mạnh mẽ, hùng hậu! Khí của bác sĩ Lâm rất sung túc, lúc cậu ấy châm kim đã dùng khí, đương nhiên không chỉ có khí, mà còn có thủ pháp tương tự tứ lạng bạt thiên cân. Nguyên lý có thể giải thích, nếu cậu không tin thì có thể hỏi thầy cậu. Y Vương chắc chắn từng nghiên cứu về y học Hoa Quốc chúng tôi, ắt hẳn có thể lý giải được cái gì gọi là ‘khí’ ngự châm!”, Khấu Quan cười nói.
Dứt lời, ánh mắt của mọi người đều dồn về phía Y Vương.
Các chuyên gia bác sĩ ở xung quanh đều kinh ngạc.
Dùng “khí” ngự châm?
Điều này chỉ tồn tại trong một số sách y học cổ xưa!
Đừng nói là Khấu Quan, e rằng không có ai ở đây có thể làm được…
Lúc này, Y Vương đứng lên.
“Thầy, con…”, Jang Eun Tae ngập ngừng lên tiếng.
“Không sao, con làm tốt lắm!”, Park Young Joon nói.
Ông ta dứt lời, nhiều người trở nên căng thẳng.
Park Young Joon không phản bác lời của Khấu Quan.
Vậy có nghĩa… ông ta thừa nhận lời nói của Khấu Quan, thừa nhận Lâm Chính thắng cuộc thi này!
Nhất thời bên phía Hàn Thành đều im bặt.
“Y học Hàn Thành thần kỳ như vậy sao? Tôi nhất định phải bái anh ta làm thầy!”, hai mắt Anna phát sáng, ánh mắt lấp lánh.
“Ông Mạc Thanh, ông nhìn thấy chưa? Đó chính là thực lực của Lâm Chính!”, Tề Trọng Quốc lạnh lùng nói.
Sắc mặt Mạc Thanh trắng bệch, đứng cứng đơ tại chỗ.
“Ông Tề, nếu là ông thì ông có thể làm được như Lâm Chính không?”, Cục trưởng Hác ở bên cạnh hỏi.
“Có cho tôi luyện thêm mười năm, tôi cũng không làm được!”, Tề Trọng Quốc khẽ nói.
“A?”, Cục trưởng Hác há hốc miệng.
Ai có thể ngờ được, năng lực của Lâm Chính lại đáng sợ như vậy.
“Tiếp theo đến ông, Y Vương Hàn Thành!”.
Lâm Chính nhìn sang Y Vương: “Năng lực học trò quá kém, ông lên đi!”.
“Anh đang nói gì?”.
“Anh muốn khiêu chiến với thầy chúng tôi? Ngông cuồng!”.
Mọi người chỉ vào Lâm Chính chửi mắng.
Mặc dù Jang Eun Tae đã thua, nhưng Jang Eun Tae chỉ là học trò nhỏ nhất trong đội ngũ bác sĩ Hàn Thành. Cậu ta thua cũng không ảnh hưởng đến tình hình hiện nay, phía Hàn Thành cũng không đến nỗi suy sụp tinh thần.
“Cậu muốn thi cái gì?”.
Lúc này, Y Vương Hàn Thành đột nhiên ngẩng đầu lên hỏi.
Ông ta dứt lời, mọi người đều ngạc nhiên.
Y Vương Hàn Thành lại chấp nhận lời khiêu chiến của Lâm Chính!
“Thầy!”.
Người trong đội ngũ bác sĩ Hàn Thành kinh ngạc.
Đại biểu các bên đều tỏ ra không tin nổi.
“Chỉ là một đứa trẻ nhỏ tuổi, nếu tôi từ chối, chẳng phải sẽ bị người Hoa Quốc cười nhạo hay sao? Y học Hàn Thành chúng ta bác đại tinh thâm, chỉ một lời khiêu chiến của y học Hoa Quốc đối phó một chút là qua thôi!”, Y Vương Hàn Thành nói.
Mặc dù tiếng Hoa của ông ta vẫn không lưu loát như vậy, nhưng sự kiêu ngạo trong lời nói thì không thể nghi ngờ.
Người bên phía Hàn Thành nghe vậy cũng có thêm lòng tin.
“Vậy được, cứ để thầy dạy cho tên nhóc không biết trời cao đất dày kia một bài học đi!”.
Dứt lời, mọi người đều tản ra.
Những người xung quanh đã lui xuống.
Người Hoa Quốc tỏ ra lo sợ.
“Mời trọng tài rút thăm mục thi đấu”, Y Vương Hàn Thành nói với người đàn ông mặc áo Trung Sơn.
Người đàn ông gật đầu, đi đến trước ống thủy tinh.
“Đợi một lát!”, Lâm Chính hô lên.
“Có vấn đề gì sao?”, người đàn ông mặc áo Trung Sơn nhìn Lâm Chính.
“Lấy tất cả đề thi đấu ra đi, cho ông ta chọn!”, Lâm Chính nói.
“Cái gì?”.
“Khốn kiếp! Mày ngông cuồng quá rồi!”.
Đại biểu phía Hàn Thành đùng đùng nổi giận.
Phía Hoa Quốc cũng ngạc nhiên.
“Cậu xem thường tôi sao?”, Y Vương Hàn Thành sầm mặt, giọng nói lạnh lùng.
“Không phải tôi xem thường ông”, Lâm Chính lắc đầu cười nói: “Tôi xem thường y học Hàn Thành các ông”.
“Tao sẽ giết mày!”.
Bên phía Hàn Thành đã hoàn toàn bùng nổ.
Chương 85: Quỷ Cốc Thập Tam Châm
Bên phía Hoa Quốc tuy cảm thấy Lâm Chính rất ngông cuồng, nhưng không biết vì sao ai cũng cảm thấy sảng khoái trong lòng…
“Được!”.
Y Vương Hàn Thành nổi giận: “Nếu đã như vậy thì đừng trách tôi không nể tình!”.
Nói xong, Y Vương Hàn Thành bước nhanh đến trước ống thủy tinh, lấy đại từ trong đó ra một quả cầu, đập mạnh lên bàn.
Rắc.
Quả cầu vỡ tan, tờ giấy đựng bên trong rơi ra ngoài.
“Trị thương!”.
Người đàn ông mặc áo Trung Sơn hô lên.
“Đó là cái gì?”.
Những giọng nói hoang mang lại vang lên.
Người đàn ông mặc áo Trung Sơn gọi một cuộc điện thoại, một chiếc cáng cứu thương ngay tức khắc được khiêng ra.
Có một người đang nằm trên cáng cứu thương, trên ngón tay người đó đã được xử lý vết thương, hơn nữa là vừa mới xử lý, nơi băng bó vẫn còn vết máu.
“Người này là bệnh nhân vừa được đưa đến bệnh viện ngày hôm nay. Anh ta là công nhân nhà máy, vì một sự cố, hai ngón tay bị máy xén cắt phải, trước mắt đã làm phẫu thuật nối lại. Với trình độ y học hiện nay vẫn chưa thể nối ngón tay anh ta lại một cách hoàn hảo, chắc chắn sẽ để lại di chứng, sau này không thể cầm nắm vật nặng. Cho nên, trận đấu lần này sẽ bắt đầu từ bệnh nhân này, hai người có thể chọn một trong hai ngón tay của anh ta, sử dụng y thuật tiến hành trị thương. Hội đồng trọng tài chúng tôi sẽ dùng dụng cụ để giám định tình trạng ăn khớp của huyết quản, gân thịt, xương cốt… từ đó phán định thắng thua!”.
Người đàn ông mặc áo Trung Sơn nói.
Dứt lời, tất cả mọi người rộ lên xôn xao.
“Loại phẫu thuật này vốn là loại phẫu thuật vô cùng tỉ mỉ, chỉ dựa vào Đông y thì không thể nào làm được”, có người lắc đầu nói.
“Nếu thật sự không thể làm được, chúng ta sẽ chọn lại nội dung thi đấu khác. Có lấy đó làm nội dung thi đấu hay không sẽ do hai vị quyết định”, người đàn ông mặc áo Trung Sơn nói.
“Tôi không thành vấn đề”, Y Vương thoải mái đáp.
“Tôi cũng không thành vấn đề”, Lâm Chính cũng gật đầu.
Nhiều người cảm thấy da đầu tê rần.
“Vậy thì mời bắt đầu đi”, người đàn ông mặc áo Trung Sơn nói.
Hai người lập tức đi tới, mỗi người một ngón tay, bắt đầu mở gạc băng bó ra, sau đó kiểm tra kỹ càng.
Không thể không nói, nơi ngón tay được nối rất hoàn hảo, trình độ y học của Giang Thành cũng rất cao.
Hai người kiểm tra một lượt, ngay sau đó bắt đầu bốc thuốc, nghiền nát, chế thuốc.
Vết thương thế này không thể chỉ dựa vào châm cứu là có thể khôi phục.
Thậm chí xử lý vết thương này cũng không phải một hai ngày là có thể hoàn thành.
Nhưng chỉ cần hồi phục được bảy tám phần là đã đủ để quyết định thắng thua.
Phía Hàn Thành vốn tràn đầy lòng tin bên mình nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng khi thấy các bước của Lâm Chính gần giống như Y Vương, nụ cười lập tức tắt dần.
“Vô sỉ! Vô sỉ! Còn dám bắt chước thầy!”.
“Người Hoa Quốc hèn hạ!”.
Phía Hàn Thành bắt đầu chửi mắng.
Nhiều người khịt mũi khinh thường, thầm chửi phía Hàn Thành vô sỉ.
Bắt chước?
Lâm Chính thực hiện các bước nhanh hơn Y Vương Hàn Thành không phải ít, cho dù bắt chước thì cũng là Y Vương bắt chước Lâm Chính mới phải!
Nào ngờ Lâm Chính dừng lại, thản nhiên nói: “Nếu vậy thì tôi sẽ cho các người thua tâm phục khẩu phục!”.
Nói xong, Lâm Chính đổ hết tất cả dược liệu mình đã bốc sẵn, bắt đầu bốc lại từ đầu.
Y Vương Hàn Thành sửng sốt.
Những chuyên gia bác sĩ Hoa Quốc ở xung quanh cũng không hiểu ra sao.
Lâm Chính bốc lại một loạt thuốc khác hẳn với số thuốc của Y Vương Hàn Thành, sau đó nghiền nát, nấu lên. Đồng thời khử khuẩn kim châm cứu, bắt đầu châm cứu lên ngón tay của người bệnh, đắp thuốc…
Lần này, những người kêu gào chửi mắng đó không còn gì để nói, ai nấy đỏ bừng mặt.
Y Vương Hàn Thành châm cứu theo kiểu Hàn Thành truyền thống, nhưng lại không theo thuật châm cứu truyền thống. Mười ngón tay ông ta chuyển động cùng lúc, mười ba cây châm bạc lần lượt hạ xuống, châm vào vết thương của người bệnh. Châm bạc khẽ lay động, phát ra tiếng kêu kỳ quái.
“Đông Giám Thập Tam Châm!”.
Khấu Quan bật thốt lên.
“Cái gì? Đông Giám Thập Tam Châm?”, Tề Trọng Quốc cũng kinh ngạc kêu lên.
“Đó là cái gì?”, Cục trưởng Hác tò mò hỏi.
“Một thuật châm cứu diễn hóa từ bí thuật Quỷ Cốc Thập Tam Châm của Hoa Quốc chúng ta, được sưu tầm ghi lại trong Đông Y Bảo Giám. Trên thực tế là biến hóa từ Quỷ Cốc Thập Tam Châm. Mặc dù hiệu quả không bằng Quỷ Cốc Thập Tam Châm, nhưng trước mắt thì đã rất đáng sợ rồi”, Khấu Quan nói.
Mọi người hít sâu một hơi.
“Vậy còn Quỷ Cốc Thập Tam Châm?”, Cục trưởng Hác vô thức hỏi.
“Đã thất truyền từ lâu”, Tề Trọng Quốc thở dài: “Nghe nói lần cuối Quỷ Cốc Thập Tam Châm xuất hiện là ở tỉnh Thiên Hành, vả lại đó là chuyện của mấy chục năm trước, cho đến bây giờ cũng chưa hề nghe nói có ai biết thuật này”.
“Hậu bối chúng ta chẳng bằng xưa”.
“Phải, nếu có kỹ thuật của tổ tiên thì đâu đến nỗi để những tên hề ở nơi chật hẹp nhỏ bé này ngông cuồng như vậy”.
Mấy vị bác sĩ già ở quanh đó thở dài, mặt lộ vẻ áy này.
Cục trưởng Hác cũng thở dài một tiếng, liên tục lắc đầu.
Nhưng lúc đó, Tề Trọng Quốc đột nhiên trợn tròn mắt.
Khấu Quan, Lạc Bắc Minh, Lạc Thiên và các chuyên gia bác sĩ khác đều như phát điên vây lại, kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
“Không thể nào! Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào!”.
Y Vương Hàn Thành chưa thực hiện xong Đông Giám Thập Tam Châm bỗng nhiên đứng dậy, toàn thân run rẩy.
“Thầy!”.
Người bên phía Hàn Thành kinh ngạc kêu lên.
“Sao… Sao thế?”, Cục trưởng Hác sốt ruột hỏi.
Tề Trọng Quốc sững sờ nhìn Lâm Chính, run giọng nói: “Đó là… Quỷ Cốc Thập Tam Châm!”.
“Cái gì?”.
Mọi người xôn xao.
Lâm Chính… lại sử dụng Quỷ Cốc Thập Tam Châm chân chính?