Edit: Preiya
Theo động tác trong tay Nam Sơ, Lâm Lục Kiêu theo bản năng cúi đầu liếc nhìn.
Động tác của cô rất nhanh, giúp anh chỉnh cổ áo thật ngay ngắn, lập tức thu tay lại, mu bàn tay trắng muốt chợt thoáng qua trong mắt anh, giống như một tia sáng, còn mang theo một chút mùi hương hoa anh đào, Lâm Lục Kiêu thu hồi tầm mắt, bỏ tay vào trong túi, ánh mắt lảng tránh.
Vừa lúc liếc nhìn về phía sau lưng, viện trưởng đưa Tam Bảo tới đây nói cảm ơn.
Tam Bảo cao xấp xỉ bằng một cái cây nhỏ tung tăng chạy tới, bổ nhào về phía Lâm Lục Kiêu, tay nhỏ ôm lấy bắp đùi của anh, lại nhỏ như vậy vẫn chưa cao bằng chân của anh, dúi đầu vào giữa chân của anh, nói ê a, Cảm ơn chú Lâm!
Lâm Lục Kiêu cúi đầu, xoa xoa tóc đứa bé, ánh mắt hiếm khi dịu dàng.
Hai tay Tam Bảo ôm lấy anh, nó còn nhỏ, hai tay vừa lúc đặt trên bắp đùi Lâm Lục Kiêu, ngước đầu lên, nói rất giòn giã, Chú Lâm, trong đội các chú còn nhận người không? Chờ lúc cháu trưởng thành đến chỗ các chú làm việc có được không? !
Lâm Lục Kiêu kéo ống quần, ngồi chồm hổm xuống, bàn tay sờ lên cái gáy Tam Bảo, xoa nhẹ hai cái, cười cười, Vậy phải học thật giỏi, thi trường quân đội cũng không thể tùy tiện chui cái đầu béo vào như hôm nay nữa.
Không khỏi nhu hòa.
Nam Sơ nghĩ, đứa bé sau này của anh sẽ có hình dáng như thế nào?
Tam Bảo, Dạ được, hôm nay lại làm phiền các chú nữa rồi!
Lâm Lục Kiêu sờ đầu bé, Ông cụ non cháu nghịch ngợm như vậy, ngược lại lượng công việc của chú cũng nhiều hơn không ít.
Viện trưởng cười cười, đi tới từ phía sau, Lục Kiêu, không ở lại ăn cơm sao?
Viện trưởng của nhà từ thiện này là chiến hữu cũ năm xưa của ông nội Lâm Lục Kiêu, khi Lâm Lục Kiêu còn nhỏ không hiểu những chuyện đám người lớn tranh luận, Lâm Thanh Viễn đã từng đe dọa muốn bỏ anh vào nhà từ thiện, viện trưởng cũng coi như là nhìn Lâm Lục Kiêu lớn lên.
Lâm Lục Kiêu đứng lên, Phải quay về đội, lần sau trở lại thăm ông.
Viện trưởng hòa ái gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Nam Sơ, Còn cháu, có muốn ở lại ăn cơm không?
Nam Sơ, Buổi chiều còn có thông báo, xe đã chờ cháu ở dưới lầu, đợi lát nữa đi gặp Bảo Thụ nên phải đi liền bây giờ.
Viện trưởng gật đầu một cái, có chút vui vẻ, Bảo Thụ nhắc tới cháu rất lâu rồi, đi xem một chút đi, ông dẫn bọn nhỏ đi ăn cơm trước. Nói xong, viện trưởng liền mang theo bọn nhỏ rời đi, trên hành lang chỉ còn lại Nam Sơ và Lâm Lục Kiêu, hai người đưa mắt nhìn nhau một cái.
Lâm Lục Kiêu cúi người xuống, thu dọn đồ đạc, lạnh nhạt hỏi, Em ở đây làm gì?
Nam Sơ nhún vai, thờ ơ nói, Làm từ thiện đó, không phải nhân vật công chúng đều thích nhà từ thiện lập đền thờ cho mình sao? Công ty ép buộc.
Nhà từ thiện?
Mặc dù không hiểu cô là một diễn viên tuyến 18 có cái gì tốt mà lập cái kiểu đền thờ này cho mình, nhưng dựa vào vẻ mặt lúc này của Nam Sơ, anh cũng không nhìn ra khác thường, tùy tiện đáp lời, tiếp tục cúi đầu thu dọn đồ đạc.
Nam Sơ cười kỳ quái, Được rồi, lén nói cho anh biết, từ thiện là giả, thật ra thì em lén sinh một đứa bé, sợ truyền đi sẽ ảnh hưởng tới danh tiếng của em nên liền bỏ ở chỗ này.
Thành công hấp dẫn lực chú ý.
Lâm Lục Kiêu ngừng lại động tác trong tay, ánh mắt sâu lắng nhìn cô.
Nam Sơ cười, Đừng nhìn em còn trẻ như vậy, thật ra thì em đã là mẹ một đứa bé.
…
Lâm Lục Kiêu không để ý tới cô, khóe miệng nhếch lên đầy vẻ giễu cợt, xoay người rút dây thừng ra.
Nam Sơ đi tới phía sau lưng anh, khẽ cúi người, ghé vào lỗ tai anh, nhỏ giọng nói, Lúc nào rảnh rỗi?
Lâm Lục Kiêu đứng thẳng, rũ mắt liếc nhìn cô, Cũng đã là mẹ đứa bé, em vẫn còn tốn công như thế, không cần ở bên cạnh đứa bé à?
Cô cười, Phải tìm ba cho đứa bé đó nha.
…
Sao cô có thể nói ra những lời này như chuyện đương nhiên vậy, Lâm Lục Kiêu cảm giác rằng thật sự mình không cùng một địa cầu với cô gái này, anh cũng không biết lúc ấy mình lại làm sao, thế nhưng còn nhận lời của cô.
Ba đứa bé đâu?
Nam Sơ thở dài, Còn trẻ không hiểu chuyện, chạy rồi.
…
Lâm Lục Kiêu, Chuyện lớn như vậy nói cho tôi biết, không sợ tôi nói chuyện của em ra ngoài sao?
Nam Sơ, Tin tưởng anh thôi, nếu không thì làm sao lúc 16 tuổi theo anh về nhà?
Lâm Lục Kiêu thử cố không để cho mình hiểu lệch ý của lời này, nhưng lời ra đến miệng lại cực kỳ châm chọc, Cho nên sau khi rời khỏi nhà tôi lại đi tới nhà người đàn ông khác sao? Còn sinh đứa bé ra nữa?
Nam Sơ không đáp lời, nhìn anh cười như đã thực hiện được, đuôi cặp mắt kia rất nhỏ, đường cong nhu hòa, xếch lên có chút quyến rũ.
Mẹ nó.
Thẩm Mục nói không sai, bề ngoài quả thật là thâm sâu.
Lâm Lục Kiêu không hề lên tiếng nữa, cũng không tiếp tục để ý tới cô nữa, quay đầu lại thu dọn đồ đạc.
Nam Sơ im lặng nhìn anh một lát, có lẽ có chút rảnh rỗi, cô móc ra điếu thuốc từ trong túi, ngậm lên miệng, châm lửa, lui về phía sau hai bước, dựa vào rào chắn phía sau lưng, chợt bả vai cô bị đè xuống, mới vừa cúi đầu, ánh mắt liếc về một cánh tay đưa ra, lúc không hề