Nam Sơ trả lời rất nhanh: Bỏ thuốc lá có ích lợi gì?
Lâm Lục Kiêu ngồi tựa vào ghế, một tay cầm điện thoại di động, một tay đặt lên cửa sổ xe, mu bàn tay dán lên môi, đây là thói quen khi anh suy tư, hồi lâu, nhắn xuống thật nhanh: Có lợi với thân thể em.
【Con nhóc thối tha:...Không có động lực bỏ thuốc, động lực sống nữa, anh phải cho em. 】
Lâm Lục Kiêu nhíu mày một cái, vừa muốn nhắn lại, ngay sau đó, lại tới một tin.
【Con nhóc thối tha: Chẳng hạn như, bỏ thuốc một tuần, anh ăn cơm với em, bỏ thuốc hai tuần, nắm tay, bỏ thuốc một tháng...Hmm... 】
Lâm Lục Kiêu rầm rì một tiếng, cười ra tiếng, nhét di động vào kính chắn gió phía trước, không để ý đến cô nữa.
Điện thoại lại rung lên.
Anh chống vào bệ cửa sổ, mu bàn tay chống lên khóe miệng, liếc một cái, không có phản ứng.
Một lát sau, lại rung thêm một cái.
Anh quay đầu lại liếc mắt nhìn, cau mày, có chút phiền não đưa tay lấy di động, trượt mở, tin cuối hiện lên trên màn hình là một hình ảnh, một cái chậu sắt, mấy điếu thuốc lá xịn, đốt một nửa.
Đồng đội bên cạnh nhìn hình hơi thấy tò mò, ghé đầu liếc mắt, sợ ngây người, Mẹ nó, ai đây? Thuốc này cũng hết mấy tháng tiền lương của tôi đó.
Một người bị bệnh thần kinh.
Lâm Lục Kiêu nhét điện thoại vào túi, nói.
...
Quả thật hôm sau Nam Sơ bỏ thuốc.
Mấy ngày nay đi quay chụp cũng chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên đọc sách, trong túi luôn có một hộp kẹo, khi nào không nhịn được thì ăn hai viên, ngay cả Thẩm Quang Tông cũng cảm thấy có phải đầu óc con nhóc này bị dập rồi hay không mà đổi tính.
Ngay cả anh đưa thuốc cho cô, cũng bị Nam Sơ không để mắt tới.
Thẩm Quang Tông suy nghĩ từ đầu đến cuối chuyện này có chút quỷ dị, thừa dịp lúc Nam Sơ đang nghỉ ngồi vào gần cô hỏi mấy câu, kết quả con nhóc này nói thẳng một câu chặn anh lại, Anh ngồi xa một chút, một thân mùi thuốc làm tôi nghiện.
Mẹ nó, cô đổi tính rồi sao?
Quý trọng mạng sống.
Đm không phải bị ung thư phổi chứ? Nếu như cô bị bệnh phải nói với công ty! Bất luận nói cái gì, cũng không thể không điều trị!
Nam Sơ cúi đầu lật kinh phật, phất tay một cái: Cút đi.
Mấy ngày sau, Hàn Bắc Nghiêu biết được chuyện này, tự mình đến trường quay ngồi trong lều quan sát một ngày, xác định Nam Sơ một điếu thuốc cũng không đụng, lắc đầu không thể tin được cho người gọi Tây Cố qua, gác chân nhàn nhã nằm ngửa ở trên ghế, đưa mắt nhìn, quan sát cô gái nhỏ chưa tới mét sáu trước mắt.
Nắng nóng sau lưng, Hàn Bắc Nghiêu lại phát hiện cô gái nhỏ này đang phát run.
Đây là lần thứ ba Tây Cô thấy sếp lớn, cô cũng không biết tại sao mình lại phát run, thật ra nhìn gương mặt điển trai của Hàn Bắc Nghiêu, vẫn có chút sợ, đại khái là bình thường vẫn hay bị Thẩm Quang Tông đe dọa.
Chỉ cần Nam Sơ có chút chuyện gì, Thẩm Quang Tông lập tức gằng giọng lên rống cô.
Cô có biết trước kia Hàn tổng làm gì không? Hả! ?
Cô có biết cô làm vậy là gây phiền phức cho Hàn tổng không? Cô có biết Hàn tổng nổi giận lên sẽ đáng sợ thế nào không? ! Tôi theo Hàn tổng làm việc nhiều năm rồi, chỉ thấy ngài ấy nổi giận một lần, làm tôi cả nửa năm không dám vào phòng làm việc của ngài ấy!
Nam Sơ là lá bài tẩy cuối cùng của Hàn tổng! Nếu có chuyện gì xảy ra! Cô có biết Hàn tổng sẽ ném cô ra biển làm mồi cho cá không!
Tây Cố rụt cổ: Giết....Người là phạm pháp....
Thẩm Quang Tông cười lạnh một tiếng, tiếp tục đe dọa cô: Ở trong công ty này, Hàn tổng chính là luật!
...
Hiện tại Tây Cố nhìn thấy anh đúng là không cách nào để chân mình hết run.
Hàn Bắc Nghiêu chỉnh lại mắt kính,