Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Nam Sơ muốn hỏi anh rằng đừng mặc giống như lần trước là mặc loại nào, nhưng nghĩ lại, với tính tình của anh, anh sẽ không nói ra mấy chữ “váy đen trễ ngực” đâu. Do đó, cô quyết định không để ý nữa mà chỉ đáp lại một câu.
【 Thứ sáu tuần sau em sẽ cho anh địa chỉ, chúng ta gặp nhau vào tối thứ bảy nhé.】
Lâm Lục Kiêu vui lên, khóe miệng hơi lệch. Anh ném di động qua một bên, hai tay chống đùi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đống giấy tờ trên bàn.
Lúc này, di động chợt vang lên. Lâm Lục Kiêu quay đầu liếc sang thì phát hiện ra dãy số rất quen thuộc của cơ quan. Anh ra khỏi buổi huấn luyện trước một tuần, người ta vừa dùng số này để gọi anh vào chi đội huấn luyện. Nói đi nói lại một hồi, người ta còn phát chồng sách kia để anh xem trước khi vào kỳ thi sát hạch.
Mấy lãnh đạo đều nhìn thấu biểu hiện của Lâm Lục Kiêu ở trung đội Đặc Cần, họ biết cậu nhóc này thường ngày sẽ ngẫu nhiên không đứng đắn, khi nói chuyện còn cợt nhả trêu cười, nhưng khi đứng ở trong đám cháy, hiện trường cứu viện, anh tuyệt đối là người đáng tin, do đó mới khiến cho người ta thay nhau oanh tạc (ý nói thay nhau mời gọi níu kéo thì phải).
Lâm Lục Kiêu nhìn chằm chằm dãy số dài, im lặng một hồi lâu rồi