Từ lúc lên xe, ánh mắt của Chung Hàn như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Mới đầu y còn có thể làm bộ như không thèm để ý đến, lỡ đãng ngắm phong cảnh ngoài cửa nhưng sau đó lại không chịu nổi loại giày vò này. Yến Giác nghiêng mặt, miễn cưỡng nở nụ cười: “Hàn gia, ngài có gì muốn chỉ bảo sao?”
Chung Hàn quả nhiên rất hứng thú mà nhìn y chằm chằm, đầu ngón tay khẽ gõ nhịp lên đầu gối: “Nữ sinh vừa rồi là bạn gái của cậu à?”
“Ồ?” Chung Hàn nâng cằm, không có ý tốt hỏi: “Đã làm tình chưa?”
“…”
Vẻ mặt của Chung Hàn rất hóng hớt, hoàn toàn không có phong phạm lão đại ngày thường, ngay cả Thẩm Xuyên ngồi phía trước nghe thấy vấn đề này cũng tò mò trộm nhìn kính chiếu hậu, dựng thẳng lỗ tai nghiêm túc lắng nghe.
Khóe miệng Yến Giác co rút: “Không có.”
“Ồ.” Chung Hàn tiếc nuối lắc đầu, tiện đà nói tiếp: “Không sao, cứ từng bước mà tới. Tôi thấy cô bé kia nhìn cũng không tệ.”
“Vâng.”
Đối với vấn đề này, Yến Giác không muốn nói tiếp nên chủ động lái sang chuyện khác: “Hàn gia, anh đây là xem như đồng ý trợ giúp tôi?”
Chung Hàn nhướn mày: “Không sai.”
“Vậy khi nào mới bắt đầu?”
“Chớ vội, cậu cứ yên tâm học trước rồi đợi đến sau khi tốt nghiệp đi.” Chung Hàn tựa đầu lên lưng ghế, nhắm mắt lại: “Tôi không phải cung cấp vô điều kiện, tôi chỉ có thể dạy cậu cách đi, còn đi được bao xa thì dựa vào bản lĩnh của cậu.”
Yến Giác siết chặt tay: “Cảm ơn Hàn gia.”
“Ừ.”
Lúc này bầu không khí trên xe rơi vào khoảng trầm mặc rất dài, đánh vỡ sự yên tĩnh đó là một tiếng súng vang vọng. Phản ứng của Thẩm Xuyên rất nhạy bén, anh nhanh chóng đảo ngược vô lăng khiến xe chạy thành hình chữ Z. Yến Giác không kinh hoảng, ngay sau khi tiếng súng vang lên đã vội nhào lên người Chung Hàn, đem nửa thân trên của hắn che đến kín mít.
Loại bản năng bảo vệ này khiến chính Yến Giác cảm thấy không thể tin được. Đương nhiên, Chung Hàn cũng vô cùng khiếp sợ, nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Yến Giác.”
Khuôn mặt Yến Giác nháy mắt đỏ bừng, không để ý đến tốc độ của xe mà vội vàng đẩy ra nhưng bị Chung Hàn kéo lại đùi mình. Tiếng súng bên ngoài vang lên không ngừng, tâm tình Chung Hàn lại khá tốt. Hắn cười thành tiếng, lồng ngực rung lên, vuốt đỉnh đầu đen nhánh của Yến Giác, nói đùa: “Tiểu Yến Giác trưởng thành rồi, người làm ba như tôi lấy làm vui mừng.”
Nếu có khe đấtnào ở đây, Yến Giác thề y nhất định sẽ chui xuống. Y giật giật cơ thể muốn thử đứng dậy lần nữa nhưng bị Chung Hàn lạnh giọng ngăn cản.
“Đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn nằm đó.”
Bàn tay của người đàn ông ấy ấn đầu y xuống, mang theo sự uy nghiêm không thể phản kháng lại. Yến Giác chỉ đành thỏa hiệp, ghé vào đùi người hắn không lộn xộn nữa.
Hiện tại là thu sớm, thời tiết có hơi khô nóng, Chung Hàn chỉ mặc một chiếc quần tây, độ ấm của cơ thể xuyên qua vải dệt truyền lên gương mặt của Yến Giác, cơ bắp chân hắn thật rắn chắc, không bị hiện tượng bào mòn giống như người bệnh tê liệt khác.
Tay Yến Giác mất tự nhiên đặt lên trên, vô tri vô giác ngẩn người. Chung Hàn kẻ này đối với y là một sự tồn tại vô cùng đặc biệt, y sẽ không tự giác ỷ vào hắn rồi lại khó lòng buông bỏ cảnh giác. Tóm lại là vô cùng phức tạp.
Ước chừng qua mười phút, tiếng súng ngừng lại. Thẩm Xuyên liên tiếp nghe điện thoại, tay vững vàng lái xe.
“Hàn gia, mấy tên bị bắt sống đã được xử lý ổn thỏa.”
“Làm tốt lắm.” Chung Hàn buông Yến Giác ra, trong mắt vẫn tĩnh lặng không hoảng, khóe miệng mang theo ý cười: “Đừng để mấy lão già này làm ảnh hưởng tâm tình. Tìm chỗ nào đó lấp đầy bụng đã.”
Xe dừng lại trước nhà hàng cao cấp, phục vụ hạ người mở cửa xe. Thẩm Xuyên đã chuẩn bị sẵn xe lăn, được Chung Hàn đồng ý mới bế hắn đặt lên xe.
Đây là lần đầu tiên Yến Giác mới trực tiếp thấy rõ hai chân người này thật sự bất tiện. Trước công chúng, kẻ oai phong một cõi lại bị người khác ôm tới ôm đi tuyệt đối không phải chuyện tốt đẹp gì, ngược lại còn rất mất mặt. Nếu đổi thành Yến Giác, y thà rằng không ra khỏi cửa cũng chẳng muốn để khuyết điểm của mình bại lộ bên ngoài.
Nhưng vẻ mặt Chung Hàn lại bình thản giống như hắn đang ngồi không phải là xe lăn mà là vương tọa. Cả người tỏa ra khí chất khiến người khác không thể không thần phục.
Yến Giác tiến lên một bước, cầm tay vịn xe lăn, nói với Chung Hàn: “Để tôi đẩy cho.”
Ba người ngồi vào bàn, Chung Hàn rất tri kỉ chọn món thịt phù hợp khẩu vị Yến Giác, bên cạnh đó cũng nhớ rõ phối hợp món mặn chay cho Thẩm Xuyên. Tóm lại, bữa cơm này khiến người ta rất thỏa mãn.
Yến Giác uống nước đỡ khát, buông dao nĩa, có hơi thấp thỏm mở miệng: “Hàn gia, thứ sáu anh có thời gian không?”
Chung Hàn lau lau miệng: “Thứ sáu? Là cuối tuần? Muốn cùng tôi hẹn hò sao?”
“… Ngày đó là ngày họp phụ huynh.”
“Vậy à…” Chung Hàn làm bộ tiếc nuối mà nhấp khóe miệng: “Đáng tiếc không phải là hẹn hò.”
Yến Giác không tiếp lời, y đã thành thói quen với việc bị người đàn ông này trêu ghẹo, chỉ cần làm lơ là được rồi.
Trong lòng Yến Giác mặc niệm khẩu quyết diệt trừ yêu nghiệt. Chung Hàn thấy y không có phản ứng mới tiếp tục đề tài: “Tôi không thể bảo đảm nhưng tôi sẽ cố gắng. Nếu tôi thật sự chẳng đi được thì tôi sẽ để Thẩm Xuyên đến họp.”
Yến Giác nhìn Thẩm Xuyên đang ăn không đáp lại. Tuy nói Thẩm Xuyên không hơn y mấy tuổi nhưng lại khiến người ta có cảm giác trầm ổn giỏi giang. Trong lúc nhất thời, Yến Giác cảm thấy Thẩm Xuyên còn đáng tin hơn Chung Hàn, vì vậy nên việc họp phụ huynh này cứ thế giải quyết xong.
Hôm họp phu huynh ấy, trường học sẽ cho nghỉ nửa ngày. Yến Giác an tĩnh ngồi ở cửa chờ, kết quả là Chung Hàn thật sự tới đây. Y vẫn luôn cho rằng Chung Hàn chỉ chăm sóc cho có lệ, tới trường chắc là Thẩm Xuyên, việc họp chỉ là nhỏ, sinh ý mới là chuyện lớn. Nhưng Chung Hàn vậy mà lại tới, ăn mặc khéo léo, tươi cười thân thiết.
Bề ngoài Chung Hàn rất tốt nên giữa một đám phụ huynh có vẻ đặc biệt trẻ trung, thêm việc ngồi xe lăn nên dẫn tới không ít ánh mắt của mọi người.
Yến Giác chủ động đi tới: “Hàn gia.”
Chung Hàn: “Cái biểu tình này của cậu là sao, không ngờ tôi sẽ đến dự họp à?”
Yến Giác thành thật gật đầu.
Chung Hàn lắc đầu: “Sao có thể không tin tôi chứ? Ba ba rất đau lòng quá mà.”
Mỗi khi trêu ghẹo Chung Hàn đều sẽ tự xưng là ba khiến Yến Giác bất lực rủa thầm.
“Ba nuôi nhất định phải tham gia. Cơ mà cậu không cần phải lo, dù điểm không tốt cũng chẳng đánh đòn cậu đâu.”
“Cảm ơn Hàn gia.”
Chung Hàn lắc lắc ngón tay: “Ở trong trường không nên gọi tôi là Hàn gia, gọi chú hoặc là cậu thích gọi tôi là ba ba?”
“…. Chú… Hàn.”
Da đầu Yến Giác căng lên, lắp bắp mở miệng, thẳng đến khi Chung Hàn hài lòng mới đẩy hắn tới phòng học.
Sau khi cuộc họp bắt đầu, Yến Giác không giống mấy học sinh khác tự đi chơi mà y đứng ở cửa lớp đợi. Y sợ Chung Hàn lăn lộn trong hắc đạo quá lâu rồi sẽ không chịu được loại giáo dục trường học này.
Sự thật chứng minh Yến Giác lo lắng quá nhiều rồi, chỉ ngắn ngủn vài giờ mà Chung Hàn với giáo viên trò chuyện rất hợp ý.
Không thể không thể thừa nhận, Chung Hàn đối với phụ nữ rất có sức hút. Giáo viên chủ nhiệm lớp Yến Giác đã 30 tuổi mà chưa lập gia đình nên đối với người đàn ông Chung Hàn với vẻ ngoài ổn trọng này không hề có năng lực chống cự, từ chuyện học tập dần chuyển qua Chung Hàn, nói hắn cũng không sống dễ dàng chi, đôi mắt cô ửng hồng.
Chung Hàn bên này đã kết thúc cuộc trò chuyện với cô giáo, thì Yến Giác bên kia vẫn còn nói hăng say.
Yến Giác mặc áo thun trắng, quần jean, tùy ý dựa vào tường như thiếu niên bước ra từ trong tranh khiến người ta phải ngoái lại nhìn.
Chung Hàn lẳng lặng đợi trong chốc lát, thấy hai người còn chưa muốn kết thúc mới đi qua nhắc nhở.
“Yến Giác.”
“Hàn… Chú Hàn.” Lời nói tới miệng rồi Yến Giác mới vội sửa lại.
Lý Uyển là cô gái rất tinh tế, biết là phụ huynh của Yến Giác tới rồi nên tạm biệt y, sau đó vẫy tay với Chung Hàn nói: “Chào chú Hàn ạ, hẹn gặp lại.” Rồi chạy đi như chú chim nhỏ.
Chung Hàn nhếch miệng: “Ăn tới tay rồi?”
Yến Giác: “Chỉ là giao lưu bạn học bình thường.”
Chung Hàn nhún vai, đem phiếu điểm đưa cho Yến Giác xem: “Điểm không tồi.”
Yến Giác luôn tự tin với thành tích của mình, chỉ đơn giản nhìn thoáng qua rồi gấp lại cất vào cặp.
Chung Hàn cảm thán: “Xem như nhờ phúc Yến thiếu mới để tôi được cảm nhận tâm tình phụ huynh của một học sinh xuất sắc là như thế nào, so với mấy phụ huynh khác sẽ được đối xử tốt hơn nhiều.”
Yến Giác nghiêng đầu hỏi: “Anh lấy thân phận gì để họp?”
“Là anh hai đi họp cho em trai mình.”
Yến Giác trong lòng kinh ngạc, đây là lần đầu Chung Hàn ở trước mặt y nói y là em trai hắn. Lấy sự hiểu biết không nhiều lắm của Yến Giác thì em trai Chung Hàn mấy năm trước đã qua đời ngoài ý muốn, cũng là lúc Chung Hàn mất đi đôi chân. Yến Giác cho rằng em trai đối với Chung Hàn là cấm kỵ, không nghĩ tới người này lại chủ động nói ra.
Chung Hàn híp mắt, một bên hồi tưởng lại, một bên nói: “Em ấy không thích học tập, nhắc tới trường học không phải đầu đau thì là mông đau, thành tích so với cậu là cách biệt một trời một vực. Mỗi lần đi họp tôi đều bị giáo viên chủ nhiệm mắng vốn, nước miếng bay tung tóe, thiếu điều muốn chửi đổng lên.”
Yến Giác nói tiếng nào, y đẩy xe lăn lẳng lặng lắng nghe.
Nhưng Chung Hàn chỉ lầm bầm vài câu rồi im, không nói tiếp nữa. Hắn vỗ tay Yến Giác: “Thành tích ưu tú cần được khen thưởng. Lát nữa mang cậu tới một nơi này.”
Tác giả có lời muốn nói: Tui thành thật xin lỗi bạn học hoa hậu giảng đường nha~ Lại một lần nữa vì em mà đặt tên là Lý Uyển chứ không phải Lý Tô~~