Đối mặt với tình hình như vậy, các tộc đều không biết phải làm thế nào, bọn hắn vừa lo lắng vừa khiếp đảm, còn có một loại phẫn nộ khó nói nên lời.
“Nói như vậy, Viêm chủ vẫn muốn giúp hắn, không ngại mạo hiểm đến tánh mạng của người trong thiên hạ? Ngân Diệu tộc xuất hiện chính là để diệt thế, ngươi dám cam đoan việc này sẽ không phát sinh?” Trong đám người có một vị thủ lĩnh đứng dậy, ở phía sau hắn, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào hai người ở giữa nội đường.
Đến lúc này, quan hệ của Xích Diêm tộc và các tộc khác đã lâm vào cục diện bế tắc. Lời nói trong miệng của người chết có khi so với người sống càng khiến kẻ khác tin tưởng hơn, huống chi việc này vốn là sự thật. Lăng Lạc Viêm cũng không muốn phủ nhận, đối với chất vấn của bọn họ, hắn trả lời không cần suy nghĩ.
“Bản tông chủ sẽ không cam đoan bất cứ điều gì với các ngươi. Hách Vũ Đồ Lân lưu lại lực lượng như thế, ta có thể làm được gì.” Nhún vai bất đắc dĩ, đầu ngón tay quấn lấy sợi tóc đen mượt, ánh mắt của hắn đánh giá đám người đang vây quanh.
Bỗng nhiên thiên kiếp mờ mịt dừng ở trước mặt bọn hắn, nói cho bọn hắn rằng sự tình sẽ phát sinh trong tay của người nọ. Sắc mặt của bọn hắn khó coi cũng không khó lý giải, bởi vậy mới có thể thấy được địa vị của Hách Vũ và Đồ Lân ở trong tâm và trong mắt của mọi người quan trọng như thế nào.
Long Phạm vẫn chưa nói một tiếng nào, cùng với Lăng Lạc Viêm lướt nhìn đám người ở xung quanh, đôi mắt quyện tĩnh bình yên vẫn chưa biến sắc, với lực lượng của hắn, muốn tiêu diệt tất cả những người nghe được lời nói của Lam Đằng cũng không hề khó khăn. Nếu việc hắn sở hữu Đồ Lân lực khiến Lạc Viêm bị nhiều người tức giận thì hắn sẽ nghĩ ra một cách giải quyết hoàn toàn triệt để.
“Nguyên lai đúng là như thế…..” Các trưởng lão Xích Diêm tộc cũng giống các tộc khác, bọn hắn không biết một chút gì về thiên kiếp diệt thế, hiện giờ lại còn dính dáng đến quan hệ của tông chủ và tế ti, đang lúc bối rối thì lại nhìn thấy hai người sóng vai mà đứng, bỗng nhiên bọn hắn cảm thấy an lòng. Chỉ cần tông chủ tin tưởng tế ti thì Xích Diêm tộc cùng một lúc có được lực lượng diệt thế và cứu thế cũng không có gì là không tốt.
“Chủ của ta được chỉ định là đấng cứu thế, các vị không cần hoảng loạn, việc này còn có thể thương lượng.” Đây là lần đầu tiên Quyết Vân nghe thấy chuyện này, sau khi kinh hãi thì bắt đầu trở nên bình tĩnh, “Sự tình còn chưa trở thành sự thật, lúc này ma vật ở trong phù sinh cảnh thoát ra, tàn sát bừa bãi khắp tứ phương. Theo ta thấy, việc cấp bách hiện nay là giải quyết ma vật một cách thỏa đáng.”
“Còn nói ma loạn cái gì, ma loạn thì có thể bình định nhưng thiên kiếp diệt thế không phải dễ dàng xóa bỏ! Viêm chủ phải cho chúng ta một cái công đạo.” Có người mất đi bình tĩnh với lời nói của Quyết Vân, hắn vừa dứt lời, đám người lập tức hưởng ứng.
Trong nội đường trở nên hỗn loạn, các tộc không dám hô to, âm thanh đàm thoại chỉ vừa vặn đủ nghe. Trách móc, ôm oán, chửi rủa, khẩn cầu, tất cả đều có đủ. Mặc dù nội đường hỗn loạn nhưng không có ai dám tiến lên động thủ.
Mọi người xúc động phẫn nộ, lại vì sợ hãi kiêng kị nên phải kiềm chế, nếu trước mặt không phải là hai người này thì chỉ sợ hiện giờ đã sớm động thủ.
“Đủ rồi, sự thật như thế nào thì các ngươi đã rõ, muốn lưu lại hay muốn bỏ đi là do các ngươi tự mình quyết định.” Một câu rõ ràng quyết đoán đột nhiên vang lên, áp chế tất cả hỗn loạn trong nội đường.
Người lên tiếng chính là Lăng Lạc Viêm, cảm thấy không kiên nhẫn với một màn trước mắt, hắn tiến lên vài bước, đi đến trước mặt các tộc rồi nhíu mi, “Muốn một lời công đạo? Bản tông chủ không có kiên nhẫn giải thích với các ngươi, nếu không phục thì làm địch.”
Nói vô cùng thoải mái, tựa như bất quá chỉ là một chuyện cực kỳ đơn giản, không phục thì làm địch. Người nói ra những lời này với thái độ phóng túng, khóe mắt lộ ra mị sắc quyến rũ, dưới đáy mắt hiện lên băng hàn lãnh khốc đang chậm rãi đánh giá trên người bọn hắn, rõ ràng hoàn toàn không ngại phải đối địch với các tộc khác.
Đám người lại im lặng, một lúc lâu sau mới có người mở miệng, “Hay là việc này chúng ta thương nghị lại rồi sau đó mới quyết định, dù sao thì sự tình cũng trọng đại….”
Những người khác đều tán thành, giờ khắc này ở nơi đây, cùng một lúc đối mặt với hai người khiến bọn hắn gần như không thể thở nổi. Vì sự tình liên quan đến sinh tử tồn vong nên bọn hắn phải hảo hảo suy nghĩ.
Mọi người rời khỏi nội đường, mang theo thái độ thận trọng và một ít địch ý, khi ly khai vẫn không ngừng cân nhắc được mất. Cho dù là địch cũng sẽ không chọn ở trong Viêm Lạc cung, không ai ngu xuẩn mà động thủ như vậy.
Bầu không khí giằng co đầy căng thẳng dần dần lắng dịu, nhưng sự nặng nề vẫn còn tồn tại ở nghị sự điện.
Tâm tình của các vị diệu sư Ngân Diệu tộc rất phức tạp, đối với bọn hắn mà nói thì việc này không thể thối lui. Vốn là liên quan đến bản thân, nhưng mới một khắc trước bọn hắn đáp ứng về sau nghe lệnh vị Viêm chủ này, thật sự là có chút không cam tâm tình nguyện, chỉ là bị ép buộc bất đắc dĩ, tâm tình vẫn chưa được hóa giải thì một lúc sau lại được Viêm chủ bảo hộ, thử hỏi bọn hắn làm sao kham nổi.
“Các ngươi đã là tộc nhân của ta, phàm là những gì thuộc về ta thì không chấp nhận kẻ khác khoa tay múa chân, tất cả đều ngồi xuống cho ta.” Nâng một ngón tay lên, Lăng Lạc Viêm làm cho các trưởng lão và diệu sư phân ra ngồi hai bên, lời nói lạnh lùng mang theo ý cười vang vọng khắp nội đường, “Chẳng lẽ Ngân Diệu tộc các ngươi không phải đã sớm chuẩn bị chu đáo để đối địch với cả thế gian này hay sao? Bất quá hôm nay chỉ bị người khác biết sự thật mà thôi, như vậy thì có gì đáng ngại?”
“Các ngươi là Ngân Diệu tộc kế thừa Đồ Lân lực, thân là thủ hạ của Long Phạm, đã tuyên thệ phải hủy diệt thiên hạ. Một khi đã như vậy thì còn sợ gì cùng người khác đối địch? Ẩn tích hậu thế chờ đợi mấy trăm năm, ta muốn Ngân Diệu tộc phải tuốt ra khỏi vỏ kiếm, không phải là đồ sợ đầu sợ đuôi!”
Đôi mắt chất vấn đầy sắc bén, làm cho người ta nhìn chăm chú một cách sợ hãi, ngữ thanh khiển trách khinh thường. Các diệu sư trong lòng phẫn nộ nhưng nhất thời không người nào có thể mở miệng. Đôi mắt mị sắc mê hoặc lòng người lại hiện lên sự quyết đoán khiến người ta kinh hãi. Bị Lăng Lạc Viêm trách mắng như thế, nhưng khi bọn hắn tức giận thì trong lòng lại dâng trào một khí thế sôi sục mạnh mẽ.
Bọn hắn đương nhiên không phải là đồ sợ đầu sợ đuôi, “Chúng ta là lo lắng cho Xích Diêm tộc…..” Hoài Nhiễm vừa mở miệng thì ngay lập tức bị cắt ngang.
“Xích Diêm tộc là của bản tông chủ, ta không lo lắng bị liên lụy thì các ngươi lo cái gì? Ngân Diệu tộc đã thuộc về ta, các ngươi đi hay lưu lại thì chỉ có thể do ta quyết định. Ta lệnh các ngươi lập tức tiến vào Viêm Lạc cung. Nếu bọn hắn không phục, như ta đã nói, cùng lắm thì làm địch. Chiến!”
Lời nói kịch liệt, từng chữ tràn đầy châm chọc chế giễu, nhưng ý tứ trong lời nói lại làm cho đám diệu sư kích động không thôi. Mấy trăm năm chờ đợi cùng kế hoạch được an bài chu đáo lại bị người này phá hỏng, hắn khiến Ngân Diệu vương khuynh tâm, giờ khắc này tuy nói ra những lời khinh miệt trào phúng, nhưng nghe xong lại khiến lòng người phập phồng như thủy triều cuồn cuộn. Chỉ trong một ngày, bọn hắn bỗng nhiên hiểu được vì sao ngay cả vương của bọn hắn cũng bị người này mê hoặc. (làm như yêu tinh không bằng)
Vị Viêm chủ này cho dù chỉ ngồi ở nghị sự điện nhưng ngôn ngữ nói ra lại có thể kích động nhân tâm, chỉ bằng ánh mắt cũng có thể chấn nhiếp lòng người, không biết trên đời còn có ai có thể đối mặt với người như thế mà không bị hấp dẫn, không bị mị lực của hắn chinh phục. Tựa hồ vốn nên đứng trên đầu thế nhân, vốn nên được mọi người bái lạy. Giờ khắc này hiển lộ phong thái uy nghi sắc sảo, so với vương của bọn hắn thì bất đồng, nhưng lại giống ở điểm khiến người ta phải khâm phục, cam tâm tình nguyện quỳ bái dưới chân của hắn.
Không hẹn mà cùng đứng dậy, nhóm diệu sư đều quỳ xuống bái lạy, câu này không phải bị ép buộc, cũng không có nửa điểm không tình nguyện, ngữ thanh trịnh trọng chậm rãi vang lên. Đem mấy trăm năm chờ đợi giao thác cho người mà vương của bọn hắn đã lựa chọn, cũng là người làm cho bọn hắn cam tâm thần phục.
“Lam Đằng tuân lệnh, xin nghe theo mệnh lệnh của Viêm chủ.” Trong nhóm diệu sư bỗng nhiên vang lên một giọng nói.
Xác chết của Lam Đằng bị sóc thủy hủy diệt, một hình người như làn khói mờ ảo đang quỳ trên mặt đất, lời nói âm u lạnh lẽo như vọng đến từ một nơi xa xôi. Hồn phách của Lam Đằng đã tán đi thế nhưng lúc này lại xuất hiện trước mặt mọi người.
“Hắn là oán linh, là vong hồn biến thành mà không phải hồn phách tầm thường. Ta đã luyện hóa hắn, từ nay về sau hắn vẫn là tộc nhân, lấy việc này bù đắp cho sai lầm lúc trước của hắn.” Long Phạm thu hồi sóc thủy, chỉ vào Lam Đằng ở phía dưới nhưng ánh mắt lại thủy chung ở trên người Lăng Lạc Viêm.
Hào quang trên người của Lạc Viêm không thể che giấu, sớm quen với việc này nhưng mỗi lần nhìn thấy vẫn khiến hắn nhịn không được mà nhíu mày. Tộc nhân dùng vẻ mặt kích động cùng ánh mắt sùng kính chăm chú nhìn Lạc Viêm khiến hắn bỗng nhiên có chút hối hận khi để cho Lạc Viêm nói ra những lời đó.
Sự trầm tĩnh bên ngoài đang che giấu tất cả tâm tư đố kỵ ở trong lòng. Bạch y bào vẫn bình thản an tọa như lúc trước. Lăng Lạc Viêm chưa phát hiện tâm tư của người bên cạnh đang mơ hồ sắp sửa nổi lên một trận sóng gió, hắn vẫn chăm chú đánh giá Lam Đằng.
Thân thể bị người khống chế mà sinh ra oán hận, hay là vì nói ra lời không nên nói nên trong lòng chất chứa hàm oán. Căm hận đến mức hóa thành hình người, có thể thấy được Lam Đằng có chấp nhất mãnh liệt như thế nào đối với Ngân Diệu tộc và Long Phạm, nhớ tới ánh mắt cuồng nhiệt ngày đó của Lam Đằng, Lăng Lạc Viêm cũng không thấy kỳ quái vì sao Lam Đằng đã chết hai lần mà vẫn có thể bị luyện hóa thành hình người.
“Lam Đằng bị người khác khống chế nói ra bí mật trong tộc, tội đáng muôn chết.” Như một làn khói mù không ngừng chuyển động, mơ hồ không thể nhìn thấy bộ dáng đã chết của Lam Đằng, thần sắc tràn đầy áy náy phẫn hận.
Lăng Lạc Viêm nhìn Lam Đằng đang quỳ trên mặt đất ở cách đó không xa, đang suy nghĩ đến việc tế ti của hắn đến tột cùng là vì lợi dụng triệt để phế vật, hay là vì Lam Đằng nói ra lời không nên nói làm cho hắn và Xích Diêm tộc cũng bị giận lây, cho nên cố ý làm cho Lam Đằng ngay cả chết cũng phải chết một cách không thanh thản. Trước đó là bị giết rồi bị người khống chế, sau đó lại bị Long Phạm luyện hóa. Dằn vặt dày vò nhiều lần, Lam Đằng quả thật có chút đáng thương.
“Tông chủ…..” Tiếng gọi nhẹ nhàng vang lên bên tai, Lăng Lạc Viêm lơ đãng đáp lại. Các diệu sư nhất định rất cảm kích khi Long Phạm làm cho Lam Đằng sống lại, nhưng e rằng không người nào có thể biết được ý đồ thật sự của Long Phạm là như thế nào.
“Lạc Viêm…..” ngữ thanh càng lúc càng mềm nhẹ đang ở bên tai, Lăng Lạc Viêm phục hồi tinh thần thì nhìn thấy tộc nhân đang tra hỏi Lam Đằng có nhớ rõ tình hình sau khi chết cùng với việc có biết ai là người đã khống chế y hay không? Mà bên cạnh Lăng Lạc Viêm, tế ti của hắn đang nhìn hắn rồi chậm rãi mỉm cười.