Lăng Lạc Viêm dẫn tộc nhân đi đến chỗ cao nhất của Viêm Lạc cung quan sát phản ứng của mọi người ở phía dưới. Nhìn thấy bên dưới đông nghìn nghịt người, Lâm Sở bắt đầu lo lắng, “Tông chủ, có cần phái người báo về tổng điện để cho Lăng Vân tông chủ dẫn thêm người đến đây?” Lôi Lạc thành cách tổng điện của Xích Diêm tộc cũng không xa, nơi này nhân số cũng không ít, nhưng nếu cùng các tộc giao chiến thì chỉ sợ vẫn không đủ.
“Không cần.” Trả lời Lâm Sở chính là tế ti Long Phạm, thần sắc thản nhiên, nhìn không ra có một chút gì lo lắng đối với tình cảnh trước mắt. Lăng Lạc Viêm dường như cũng hoàn toàn không bận tâm, gật đầu đồng ý với lời nói của Long Phạm, “Không cần gọi Lăng Vân, cứ để hắn tiếp tục ở trong tộc dỗ dành Miểu Lan. Lúc này nếu triệu hắn đến đây e rằng hắn sẽ đem toàn bộ tộc nhân đi theo, bằng không thì hắn sẽ không yên tâm để Miểu Lan một mình ở trong tộc.”
Nghe nói đến nay Miểu Lan vẫn chưa cho hắn gần người, nói như vậy lúc này Lăng Vân vẫn đang vò đầu bứt tóc dỗ dành Miểu Lan. Nơi này có việc, nếu hắn muốn đến cũng sẽ không đến một mình.
“Chờ Lăng Vân chuẩn bị thỏa đáng để tiến đến đây thì mọi việc đã sớm được giải quyết.” Lăng Lạc Viêm nói một cách tùy tiện. Các trưởng lão xem ra lần này tông chủ và tế ti đã sớm có chuẩn bị, cho dù không chuẩn bị thì khi trực tiếp giao chiến bọn hắn cũng không sợ những người đó.
Bọn hắn ở đây, trong tộc có Lăng Vân trông coi, đa số đều là hảo thủ đi theo tông chủ đến Lôi Lạc thành, chỉ tiếc ngay cả cơ hội ra tay cũng rất ít, bây giờ có thể nhân dịp này mà thao luyện. Từ ngày Xích Diêm tộc khôi phục danh dự và vinh quang thì không ít người đều nóng lòng muốn giao chiến, nhất là Nham Kiêu, hắn ước gì lúc này có thể từ trên đây nhảy xuống, hảo hảo làm cho bọn người không hiểu tốt xấu biết lợi hại của Xích Diêm tộc bọn hắn.
“Viêm chủ—–giao ra Ngân Diệu tộc, chúng ta sẽ không tiếp tục gây khó dễ.” Lôi Quyện của Trấm Hậu tộc khẩn thiết nói, ngôn từ cũng không có gì bất kính với Xích Diêm tộc, vẫn tôn xưng Lăng Lạc Viêm như lúc trước.
Mặc kệ nói như thế nào thì Xích Diêm tộc không phải dễ dàng có thể đắc tội, Viêm chủ Lăng Lạc Viêm vẫn là hy vọng cứu thế. Bọn hắn không dám quên Hách Vũ lực, về phần tế ti Long Phạm đó là vấn đề ngay cả nhắc cũng chưa dám nhắc.
Đứng ở trên cao, tất cả mọi người đều nghe rõ lời nói của Lôi Quyện, nhìn rõ thái độ của bọn người ở bên dưới, Quyết Vân không khỏi cảm khái, “Bọn hắn biết tế ti không phải là người bọn hắn có thể đối địch, vì vậy đem tất cả sợ hãi chuyển lên đầu Ngân Diệu tộc, nghĩ rằng trừ đi Ngân Diệu tộc thì có thể giảm bớt một ít nguy hiểm, nhưng bọn hắn không biết hiện giờ Ngân Diệu tộc cũng xem như người một nhà với Xích Diêm.”
Các diệu sư đều nghe thấy lời nói của Quyết Vân, trong lòng có một cảm giác thật khó nói nên lời. Mới không lâu lúc trước, hai tộc của bọn hắn vẫn là quan hệ đối lập, hiện giờ vì hai người đứng đầu mà trở thành một nhà. Thái độ của các trưởng lão như thế làm cho một vài vị diệu sư đang còn lo lắng cảm thấy hoàn toàn an tâm, đồng thời cũng có một chút áy náy.
“Viêm chủ, hãy để chúng ta xuất cung!” Hoài Nhiễm bị khơi dậy phẫn hận trong lòng, bọn hắn không muốn vì chuyện này mà liên lụy Xích Diêm tộc. Lúc đầu bọn hắn sợ Long chủ không vui khi thấy bọn hắn gây phiền hà cho Viêm chủ, cho nên không muốn liên lụy Xích Diêm tộc, nhưng cho đến bây giờ là xuất phát từ thật tâm. Có thể nói mị lực của vị Viêm chủ này quá lớn, bọn hắn cố kháng cự nhưng vẫn không thể tự chủ mà thần phục, muốn nhân cơ hội này để chứng minh cho Viêm chủ thấy được lực lượng của chính mình.
“Ta có nói là không cho các ngươi ra ngoài hay sao? Đừng nóng vội.” Nhíu mi một cách ngả ngớn, Lăng Lạc Viêm nghiêng người dựa lên vai của Long Phạm, truyền xuống dưới một câu, “Ngân Diệu tộc đang ở trong Viêm Lạc cung. Trước tiên nói cho ta biết, trong các ngươi ai là người định đoạt?”
Từ bên dưới hướng lên có thể nhìn thấy màu đỏ sẫm ở trên lầu, mái tóc bạch kim tung bay, thân ảnh thuần bạch bên cạnh hắn là ai thì không cần hỏi cũng biết. Các tộc ngẩng đầu, không biết nên ứng phó như thế nào với những lời này của Lăng Lạc Viêm. Lúc đầu Xích Diêm tộc mới xứng đáng là tông tộc đứng đầu thiên hạ.
Mà hôm nay……mọi người nhìn nhau không nói gì. Lôi Quyện của Trấm Hậu tộc hỏi ý tứ của mấy người bên cạnh, rồi hướng sang Phong Trần Tuyệt vẫn đang lặng im không nói một câu, “Phong tông chủ cảm thấy làm như vậy quả thật có đúng hay không? Tế ti Long Phạm tuy có lực lượng diệt thế nhưng thân là tế ti của Xích Diêm tộc, có Viêm ở bên cạnh thì chưa hẳn sẽ làm ra chuyện này. Ngân Diệu tộc rất nguy hiểm nhưng lúc này cũng không cần nóng lòng đem bắt bọn hắn.”
“Các ngươi không dám?” Phong Trần Tuyệt cười lạnh, liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của các tộc. Sau khi phẫn nộ thì nỗi sợ hại sẽ chiếm thế thượng phong, hắn đã sớm đoán được việc này. Đôi mắt hung tàn như chim ưng nhìn chằm chằm lên thân ảnh đỏ sẫm ở trên Viêm Lạc cung, lộ ra một ý cười khó có thể phân biệt.
“Chúng ta dẫn nhiều người đến đây để liên thủ, lúc này nhân số chỉ có hơn chứ không thua Xích Diêm tộc, làm sao lại không dám?” Thủ lĩnh của một tộc khác ở phía sau Lôi Quyện tiến lên, thập phần bất mãn với lời nói của Phong Trần Tuyệt.
Lôi Quyện không lên tiếng. Hai bên giao chiến làm sao có thể chỉ nhìn nhân số nhiều hay ít, khinh thường liếc mắt người nọ một cái, hắn ngước nhìn lên trên Viêm Lạc cung, thương lượng với hồng y nam nhân, “Viêm chủ không cần hỏi ai là người định đoạt, việc này là quyết định của tất cả tông chủ các tộc. Ngân Diệu tộc có quan hệ đến diệt thế, thỉnh Viêm chủ đưa bọn hắn giao ra…..”
“Nếu là không giao thì sao?” Lăng Lạc Viêm vẫn lộ ra bộ dáng nhàn nhã giống như đám người ở dưới chỉ là những món đồ trang trí, ngữ thanh vừa truyền xuống thì đám người ngay lập tức trở nên huyên náo xôn xao. Bọn họ đều biết cách thức hành sự của vị Viêm chủ này, nhưng đến bây giờ hắn lại điềm nhiên như không có việc gì, quả thực không đem bọn họ để vào trong mắt.
“Hà tất phải như thế, ngươi mới thu phục bọn hắn không bao lâu, chẳng lẽ có quan hệ đến tế ti Long Phạm thì ngươi đều phải bảo toàn?” Phong Trần Tuyệt trả lời, lúc này ánh mắt nhìn thẳng vào Long Phạm. Đối với vị tế ti tao nhã trầm tĩnh này, hắn luôn khó có thể khống chế ác cảm cùng hận ý trong lòng.
“Nham Kiêu, phái người đi chi viện tổng điện, nơi này không cần thêm người. Hoài Nhiễm, để cho ta nhìn thấy bản lĩnh của Ngân Diệu tộc các ngươi, để cho ta nhìn thấy thanh kiếm trong tay của ta có thật sự sắc bén như trong truyền thuyết hay không, đi đi!” Một ngón tay chỉ xuống đám người dưới lầu, y mệ nâng lên một màu đỏ sẫm như liệt hỏa xẹt qua phía chân trời.
Các tộc ở phía dưới coi như là một lần luyện binh, hắn rất muốn nhìn thấy Ngân Diệu tộc thuộc về Long Phạm có lực lượng thế nào.