Tô Đường và Khương Ưng trực tiếp đi phòng làm việc của bác sĩ da liễu, hiện tại, có rất nhiều người bị bệnh, nhưng trong đó bây giờ chỉ có một bác sĩ.
Đáy lòng Tô Đường hơi nghi hoặc một chút. Nhưng cùng lúc, lại hiểu được một ít.
Nhìn thấy hai người vào, bác sĩ Lục lập tức đứng lên, nhiệt tình nắm tay chào hỏi với Khương Ưng: Tướng Quân, ông đã đến.
Khương Ưng nhẹ gật đầu: Ừm, hôm nay vất vả cho chú rồi, được nghỉ ngơi còn đặc biệt chạy tới.
Bác sĩ Lục liên tục khoát tay: Tướng Quân nói gì vậy, không cực, không có vất vả chút nào.
Khương Ưng cũng không nói thêm gì nữa, kéo Tô Đường núp đằng sau mình, giới thiệu nói: Cô bé hôm qua tôi nói trong điện thoại đây, trên mặt bị thương, chú giúp con bé nhìn xem.
Bác sĩ Lục liên tục nói: Được, Tướng Quân.
Ông ta tháo băng gạc trên mặt Tô Đường ra, Khương Ưng và ông ta đồng thời thấy vết thương kinh khủng trên mặt Tô Đường.
Bác sĩ Lục nhịn không được tặc lưỡi trong lòng, người ra tay với cô bé này, cũng quá độc ác. Tra xét vết thương trên mặt Tô Đường xong, ông ta nhíu mày nghĩ, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Khương Ưng thấy phản ứng của bác sĩ Lục, ông mở miệng nói: Có lời gì chú cứ việc nói thẳng đi, không cần che giấu đâu.
Lúc này bác sĩ Lục mới thở dài, nói thẳng: Vết thương trên mặt cô bé này có chút nghiêm trọng, nhưng cô bé đang trong giai đoạn này, năng lực làn da bản thân chữa trị tốt, phối hợp dùng thuốc, khả năng không lưu lại sẹo cũng rất lớn.
Trong nháy mắt Khương Ưng liền nghe được nghĩa bóng, ông nhíu mày nói: Nói cách khác, trên mặt con bé có thể lưu lại sẹo?
Bác sĩ Lục nhẹ gật đầu, sau đó giải thích nói: Vẫn có khả năng này, phải nhìn tình huống chữa trị của cô bé.
Dùng thuốc tốt nhất.
Tôi biết rồi, Tướng Quân. Bác sĩ Lục nói xong câu đó, liền vùi đầu viết đơn thuốc. Vừa viết còn bên cạnh nhắc nhở phương thức dùng thuốc, và những thứ cần chú ý bình thường.
Nói không khác bác sĩ ở trấn nhỏ là mấy.
Nơi này, dùng thuốc khá hơn một chút.
Tô Đường vẫn luôn ở một bên nghe đối thoại của bọn họ, giờ phút này nghe được trên mặt thật sự có khả năng lưu lại sẹo, trong lòng của cô hiện lên chút mờ mịt.
Rõ ràng kiếp trước, không lưu lại sẹo mà.
Nhưng đời này, vì sao lại như vậy.
Khương Ưng và Tô Đường lấy xong thuốc, thì đưa cô về nhà, nhưng ông lại không vào trong nhà, mà trực tiếp rời đi.
Khương Ưng vẫn luôn là một người bận rộn, hôm nay có thể theo dẫn cô đi khám da liễu, hẳn là tranh thủ thời gian bận rộn mà đi.
Tô Đường yên lặng nhớ kỹ cái tốt của Khương Ưng, trong lòng càng kiên định quyết tâm muốn giúp Khương Ưng thoát khỏi vận mạng qua đời vì tai nạn máy bay.
Biệt thự nhà họ Khương, nằm ở khu vực tấc đất tấc vàng, giờ phút này, trong biệt thự nhà hộ Khương hiện tại chỉ có dì Trầm, Khương Ưng đi làm, không biết Khương Trì đi đâu.
Hai nam chủ nhà họ Khương đều không ở đây, Tô Đường vô thức nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi cô và dì Trầm chào hỏi nhau, thì trở về phòng của mình. Chuẩn bị kỹ càng một ít bài vở học cấp ba.
Thật ra cô, sắp tốt nghiệp đại học, đồng thời dự định sau tốt nghiệp sẽ cùng bạn trai của mình là Quý Tử Khiên trực tiếp kết hôn, cô vẫn luôn nghĩ, mình và Quý Tử Khiêm là tình yêu đích thực, nhưng làm sao cô cũng không nghĩ đến, thật ra Quý Tử Khiêm đối với cô, vẫn luôn là chơi đùa mà thôi.
Cuối cùng Quý Tử Khiêm nói với cô câu tuyệt tình kia, cho tới giờ khắc này, cũng có thể làm lòng cô đau âm ỉ.
Anh ta nói: Làm sao tôi có thể để ý đến con vịt xấu xí như cô chứ? Chỗ nào cô cũng không sánh bằng Ngưng Đông.
Anh ta nói: Tôi đối với cô chỉ là chơi đùa mà thôi, ai bảo tôi đánh cược thua cơ chứ? Khoảng thời gian ở cùng cô, thật sự là quá khứ nghẹn khuất của tôi, còn bị anh em chế giễu mỗi ngày.
Cô biết, mình không xứng với Quý Tử Khiêm.
Quý Tử Khiêm đẹp trai, gia đình có điều kiện, trong trường học, cho tới bây giờ đều là nam thần.
Nhưng bản thân cô.
Cô vẫn luôn biết dung mạo mình bình thường, thuộc dạng người đứng trong đám người sẽ bị lẩn khuất. Cho nên cô liều mạng học tập, đã không làm được mỹ nữ, nên cô muốn làm tài nữ.
Từ nhỏ đến lớn, cô vẫn luôn là học phách* trong lòng người khác.
*học giỏi và mọt sách
Bởi vì ngoại trừ học tập, cô không biết mình còn am hiểu cái gì.
Nhưng Quý Tử Khiêm lại xem thường cô, cũng vì sự chăm chỉ của cô.
Anh ta ngay trước mặt bạn bè chế giễu cô trắng trợn: Cô làm sao chăm chỉ thế, vô dụng cả thôi. Nhưng rõ ràng ngay từ đầu, hai người bọn họ ở chung, anh ta đã từng tán thưởng cô học rất lợi hại, là người rất hiền lành đấy.
Sau đó, giữa bọn họ sao lại biến thành bộ dạng đó?
Tô Đường thấy mình sắp tràn ra nước mắt, cắn chặt môi dưới, không muốn nhớ lại người đã hung bạo làm tổn thương mình.
Tô Đường vẫn luôn tin tưởng một đạo lý: Có tri thức sẽ thay đổi vận mệnh.
Cho nên, ở kiếp trước, cho dù đã đến đại học, cô vẫn như cũ chăm chỉ khắc khổ, coi như Quý Tử Khiêm chế giễu cô, cô cũng không từ bỏ học tập.
Quan niệm này, cho đến đời này, cô cũng không dao động.
Nhưng cô ở kiếp trước, dù sao cách thời trung học sắp bốn năm rồi, học đại học khác hoàn toàn cấp ba, coi như cô là học phách, cũng không có khả năng vẫn còn nhớ hết tri thức của cấp ba.
Nhưng không sao, cô tin tưởng mình rất nhanh có thể một lần nữa nhặt lên tri thức mình đã từng học qua.
Cô đã quên gần hết kiến thức cơ bản của cấp ba, như vậy hiện tại chỉ có thể từ cơ sở đầu tiên bắt đầu ôn tập, cũng may cơ sở của cô vững chắc, không bao lâu đã dần dần tìm về cảm giác làm bài trước kia.
Tốc độ lớn nhất... Hợp lực là không... Lợi dụng năng lượng cơ giới bảo toàn...
Trong lòng Tô Đường nghĩ, một bên thuận ý giải đề, càng làm càng như ý.
Hai phút đồng hồ sau, cô thuận lợi tính ra đáp án. Cô so sánh đáp án của mình và bài giải phía sau, phát hiện kết quả giống như đúc. Lúc này Tô Đường mới thở ra một hơi thật dài, nhịn không được mắt hơi cong. Mặc dù đề thi này là cơ sở, nhưng cô đã tốt nghiệp trung học gần bốn năm rồi, giờ phút này có thể giải đáp án, nói rõ nàng cô không trả toàn bộ tri thức lại cho giáo viên. Ngay từ đầu nhặt lại học tập có thể sẽ có chút khó, nhưng cô tin tưởng mình sẽ càng ngày càng tốt hơn.
Ở kiếp trước, trước khi gặp đựợc Quý Tử Khiêm, điều duy nhất có thể khiến cô cảm thấy khoái hoạt, chỉ có học tập.
Nhưng gặp được Quý Tử Khiêm rồi, cô mới phát hiện toàn bộ thế giới của mình đều sáng.
Chỉ đáng tiếc...
Cuộc đời này, cô hạ quyết tâm, không gặp lại Quý Tử Khiêm.
Chỉ có thể tránh đi ngày họ gặp nhau, như vậy đời này, bọn họ sẽ là người xa lạ rồi.