Edit: Đào Sindy
Lúc ăn cơm tối, hai nam chủ vẫn không ở trong nhà. Ngoại trừ Tô Đường, trong biệt thự cũng chỉ có dì Trầm.
Mặc dù nghĩ như vậy không tốt lắm, nhưng Tô Đường thực tình cảm thấy, hai người bọn họ không ở đây, cả người cô tự nhiên hơn hẳn.
Tô Đường tự mình dùng cơm tối xong, sau khi ăn xong dì Trầm còn chuẩn bị cho cô hoa quả và sữa bò, rất thân mật chu đáo.
Nơi gần biệt thự nhà họ Khương Tô Đường còn chưa quen thuộc, cho nên sau khi ăn xong cô không ra ngoài đi dạo, mà trực tiếp trở về phòng của mình tiếp tục đọc sách. Không biết đọc bao lâu, dưới lầu đột nhiên truyền đến một trận tiếng cải vả kịch liệt. Trừ cái đó ra, còn có tiếng vật nặng quẳng xuống đất phát ra tiếng vang lớn.
Trong lòng Tô Đường giật mình, vôthức nhìn về thời gian hiển thị trên điện thoại di động, 23:00 rồi.
Thì ra trong lúc bất tri bất giác, đã trễ như vậy.
Như vậy, hiện tại cha con Khương Ưng và Khương Trì đã về?
Lúc Tô Đường nghĩ như vậy, tiếng rống giận dữ của Khương Ưng dưới lầu càng vang dội thêm. Nghe thôi đã làm người ta cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Bên dưới đã xảy ra chuyện gì thế?
Tô Đường vô thức mím chặt môi, trong lòng bối rối, không biết nên mở cửa đi xuống dưới lầu xem tình hình hay không.
Lúc này, trong tiếng mắng chửi của Khương Ưng đột nhiên có thêm tiếng kêu lên của dì Trầm.
Ông ơi, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, tiếp tục đánh sẽ xảy ra chuyện đó! Trong giọng dì Trầm mang theo kinh hoảng và lo lắng rõ ràng.
Đánh chết thì sao! Khương Ưng còn đang nổi nóng, giọng rống vang động trời. Coi như cách cánh cửa, Tô Đường vẫn có thể nghe được rõ ràng.
Tô Đường vô cùng lo lắng, nhất thời đứng ngồi không yên, cô nghĩ, vẫn nên đứng dậy, cẩn thận từng li từng tí mở khe cửa.
Dưới lầu, Khương Ưng cầm một đầu dây lưng, hung hăng quật lên lưng Khương Trì, mà cả người Khương Trì đứng nghiêm, sắc mặt anh tái nhợt, trên trán có mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng anh chỉ nhếch môi mỏng, im lìm không nói một tiếng.
Khương Ưng thấy bộ dạng này của anh, càng tức giận trong lòng, dây lưng trong tay quất càng mạnh mẽ: Để ông đây đánh chế thằng nghịch tử này!
Toàn bộ người dì Trầm cũng đã nhào tới, kéo cô tay Khương Ưng, giọng điệu lo lắng: Ông à, đừng đánh, sau lưng Tiểu Trì đã đầy máu, nếu thật sự đánh tiếp sẽ xảy ra chuyện!
Trong giọng Khương Ưng có ý chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, tay ông cầm dây lưng, nói với Khương Trì: Bà đâu biết nó đã làm gì! Tuổi còn nhỏ, đã biết vì con gái mà đánh nhau, trưởng thành còn chịu nổi sao?
Khương Ưng nói xong, lại bắt đầu động thủ, trong miệng ông tức giận chất vấn: Bản lĩnh này? Đánh người ta thành dạng nào rồi? Ngày mai mày đi xin lỗi ngay cho ông!
Mặt mày Khương Trì lạnh nhạt, không vì mình cầu xin tha thứ, cũng không giải thích gì, một mực duy trì trầm mặc. Nghe Khương Ưng bảo anh đi xin lỗi, anh mới lạnh lùng mở miệng: Không.
Lần này, cứ như trong ngọn lửa nhỏ thêm một giọt dầu, thế lửa lập tức càng cường thịnh hơn: Cánh mày cứng rồi hả nhãi ranh? Trước đó động một chút lại tặng người ta mấy ngàn đồng tiền quà, tao không nói gì, lần này trực tiếp đánh người ta tàn phế, nếu ông đây không quản mày, cũng không biết sau này mày còn làm ra chuyện gì!
Nói xong, thắt lưng trong tay Khương Ưng vung càng dùng lực.
Tô Đường đứng ở lầu hai, có thể nghe được tiếng thắt lưng Khương Ưng vung.
Tô Đường không nhìn thấy vết thương sau lưng Khương Trì, nhưng nhìn tư thế kia của Khương Ưng, nghĩ cũng biết, thương thế của anh chắc chắn sẽ không nhẹ, cô hít sâu một hơi, cảm thấy mình không thể xem tiếp nữa, mở cửa phòng ra.
Hành động này của cô, lập tức hấp dẫn ánh mắt ba người phía dưới.
Tô Đường mấp máy môi, nhận lấy ánh mắt của ba người, nỗ lực đè xuống kinh hoảng nơi đáy lòng, cẩn thận từng li từng tí nói: Chú Khương, đừng đánh nữa.
Khương Ưng nhìn thấy Tô Đường, cũng không biết là bởi vì chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hay là nguyên nhân gì khác, thế mà thật sự ngừng động tác trong tay. Dì Trầm vô thức thở dài một hơi, nhìn Tô Đường với ánh mắt cảm kích.
Ánh mắt Khương Trì vẫn lạnh nhạt như cũ, anh không nhìn Tô Đường, trong miệng nhàn nhạt hỏi: Đánh xong rồi à?
Trong giọng nói rõ ràng mang theo hờ hững và không quan tâm.
Lời này lọt vào lỗ tai Khương Ưng chính là chết cũng không hối cải, ông lại nổi giận hơn, dì Trầm lập tức giữ chặt Khương Ưng, trong miệng vội vàng nói: Tiểu Trì, cháu lên lầu trước đi.
Khương Trì không nán lại thêm dưới lầu, nghe vậy im lặng không lên tiếng một mình lên lầu.
Tô Đường nhìn vẻ mặt Khương Trì không thay đổi đi qua bên cạnh mình, lần này, cô rốt cục thấy rõ vết thương đằng sau anh.
Da tróc thịt bong, máu tươi còn đang chảy ra ngoài. Toàn bộ sau lưng áo đều nhiễm vết máu.
Vết thương dạng này, nên lập tức xử lý, nếu không sẽ cảm nhiễm phát sốt đấy.
Nhưng lúc sau Khương Trì đã vào phòng của mình, đồng thời sau đó liền khép cửa phòng lại.
Lúc này, tâm tình Khương Ưng đã bình tĩnh rất nhiều, ông vẫy tay với Tô Đường trên lầu, ra hiệu gọi cô xuống. Tô Đường có chút khẩn trương, nhưng vẫn đi xuống lầu.
Ngồi đi. Khương Ưng vừa nói, lông mày vừa nhíu chặt, giống như gặp chuyện khó khăn gì.
Tô Đường theo lời ngồi xuống ghế sa lon.
Khương Ưng nhìn Tô Đường mấy lần, giống như quyết định cái gì, từ trong túi sách của mình móc ra một tấm thẻ bạc, đưa cho Tô Đường.
Tô Đường sững sờ, bị động tiếp nhận: Chú Khương, đây là?
Lời hôm qua chú nói, không phải chỉ là thuận miệng. Sau này, tiền sinh hoạt của hai đứa các cháu chú sẽ gửi qua thẻ này, mật mã số thẻ là từ một đến sáu.
Tô Đường lắc đầu liên tục, giọng điệu bối rối: Chú Khương, thế này không được.
Khương Ưng đưa tay ngăn cô, trong giọng nói mang theo sát phạt quả quyết, giọng điệu không cho từ chối: Thẻ của nó chú đã đóng hết. Sau này tiền sẽ cho cháu quản, đưa tiền chp thằng nhãi ngu ngốc này không đến mấy ngày không biết đã sài đi đâu hết.
Tô Đường còn muốn nói gì, nhưng chuyện này, nhìn từ nét mặt đối phương đã không thể thương lượng.
Cô không có cách nào, chỉ có thể bị động tiếp nhận khoai lang bỏng tay này.
Sau khi nói xong, Khương Ưng nhịn không được đưa tay vuốt huyệt thái dương của mình.
Dì Trầm vừa nhìn liền biết bệnh đau đầu của ông lại tái phát.
Ông ơi, đầu lại đau sao? Có muốn ăn chút gì hay không còn uống thuốc?
Không cần, buổi tối uống nhiều rượu rồi, cho tôi một bát canh giải rượu là được.
Được rồi. Dì Trầm nói xong, liền đến phòng bếp vội vàng chuẩn bị canh giải rượu cho Khương Ưng.
Phòng khách dưới lầu trong nhất thời chỉ còn lại Tô Đường và Khương Ưng.
Tròng mắt Tô Đường nhìn mũi giày