Lý Văn Chinh ngồi ngây ngốc trên cây một lúc lâu, lại từ tay áo lấy ra một con hạc giấy
Gấp hạc giấy nhiều lần như vậy, bây giờ hắn cũng biết gấp rồi.
Khi đó nàng, một bên vừa nhìn về phía Trứ Khang vương phủ, một bên vừa gấp hạc giấy, gấp tới gấp lui, là tưởng nhớ đi.
Hắn thì thào nói: "Thật là một cô nương ngốc"
Sau một lúc lâu, hắn lại nghiến răng, "Nàng cứ như vậy không thèm nhớ ta ! Là có chủ tâm trả thù ta sao?"
Trên tay bị cắn nhói một cái, hắn cúi đầu nhìn, thì ra là một con sâu lá ngũ sắc bò qua tay hắn. Hắn nhíu mày
Cảm giác bị sâu cắn thật không dễ chịu.
Chọn người làm Khang vương phi cũng đã xong.
Tuy rằng quá trình lựa chọn lại rất cổ quái, nhưng Hoàng thái hậu lại thập phần vui vẻ
Một hôm, Hoàng thượng đến thỉnh an Hoảng thái hậu, hai người ngồi nói chuyện phiếm. Bỗng nhiên thái giám lảo đảo chạy từ ngoài điện vào, miệng hô to: "Thái hậu, Hoàng thượng! nô tài nghe được một chuyện quan trọng."
Thái hậu lập tức quay ra nhìn, là thái giám Vương Hỉ, bình thường là một người vô cùng thông minh lanh lợi, bây giờ không ngờ lại lỗ mãng như vậy, hiển nhiên là đã nghe được chuyện gì đó không hay rồi.
Bà lập tức khẩn trương: "Có chuyện gì?"
Vương Hỉ lắp ba lắp bắp nói: Nghe nói…vài ngày nay, tính tình Khang vương gia không đúng lắm."
" Hạ nhân vương phủ đều nói, hành vi gần đây của Khang vương gia càng ngày càng kì quái, so với trước đây không giống. Vương gia ngài ấy, ngài ấy mỗi ngày lại trèo lên cây hai lần, còn gấp hạc giấy, trèo tường, viết thơ tương tư…trên dưới trong phủ đều truyền tin, nói là từ sau khi Thẩm Tương phủ và Khang vương phủ trở thành hàng xóm. Trước là Thẩm tiểu thư không biết làm thế nào đã rơi vào sân sau, sau đó lại bất ngờ biến thành ngớ ngẩn. Bây giờ Khang vương gia lại biến thành thế này, e là…e là trong chuyện này có gì kì quái."
Hoàng đế và Hoàng thái hậu thất kinh
Hoàng thái hậu run rẩy hỏi Hoàng thượng: "Thế này…Chinh nhi mặc dù đụng phải ác thần, trúng tà gì đó rồi chăng?
Hoàng đế bỗng nhiên đứng dậy: "Vương Hỉ, truyền khẩu dụ của trẫm, gọi Định Quốc tướng quân trở về tướng phủ của hắn, cách li hai nhà ra. Ngoài ra,hôn sự của Khang vương và Cố thiên kim không được chậm trễ nữa. Lệnh cho hai nhà bọn họ bây giờ chuẩn bị, nửa tháng sau kết hôn, xung hỉ cho Khang vương.
Vương Hỉ lĩnh khẩu dụ, lập tức chạy đi.
Khi đến Khang vương phủ, đúng lúc nhìn thấy thằng nhóc cầm cái thang, dựa vào thân cây ngô đồng, Lý Văn Chinh thay quần áo, đang trèo lên trên cái thang.
Nghênh Thuần đứng dưới gốc cây, mặt biến sắc gào lên: "Gia của tôi, ngài nghìn vạn lần phải giữ gìn thân thể của mình, đừng có ngã xuống."
Vương Hỉ vội vàng kêu lên: "Khang vương gia, trước đừng vội trèo lên cây. Tiểu nhân đến truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, muốn vương gia cùng thu xếp hôn sự cùng Cố nhị tiểu thư. Nửa tháng sau thành hôn, thánh chỉ rất nhanh sẽ đến, mong gia ngài chuẩn bị một chút."
Lý Văn Chinh dừng động tác, dừng lại trên cây thang rất lâu, từng bước từng bước đi xuống.
Nghênh Thuần vội vàng đuổi theo phía sau: "Vương gia, người định đi đâu?"
Hắn lạnh lùng đáp: "Muốn đi đâu thì đi đó."
Nghênh Thuần không giám nói tiếp, âm thầm chạy theo phía sau hắn, một mạch hướng cửa lớn vương phủ mà đi.
Lý Văn Chinh tâm phiền ý loạn, chính mình cũng không biết muốn đi đâu, chính là không muốn ở trong vương phủ nữa, bất luận là đi đâu cũng được.
Vu vơ lang thang đường phố ở kinh thành cả buổi chiều, mắt thấy trời đã sắp tối, Nghênh Thuần giục rất nhiều lần, hắn vẫn từ từ chậm rã đi về vương phủ.
Bước lên bẩy bậc cầu thang, chuẩn bị bước qua ngưỡng cửa, bỗng xuất hiện một bóng dáng từ trong cửa lớn bước ra, là một nam nhân mặc quần áo hạ nhân, tay hắn ta đang cầm mấy cái hộp, hành lễ đối với Lý Văn Chinh, nói: "Vương gia."
Tim Lý Văn Chinh nhảy lên một cai.
Mặt hắn bất tri bất giác hiện lên một nụ cười, Nghênh Thuần vội bước qua, giơ tay ra nói: "Đưa cho ta đi."
Người hạ nhân kia đưa mắt kinh ngạc nhìn hắn, rồi đưa cái hộp sang.
Cầm lấy trong tay, thấy nặng, không phải những hộp quà màu sắc đã quen nhìn . Hơn nữa trên phố thường là những hộp gỗ cứng nhắc, trên hộp cũng không có những nút thắt.
Hắn thất kinh, trái tim đang xao động chợt lạnh xuống.
Hắn cẩn thận nhìn hạ nhân trước mặt. Quả nhiên là không giống với người hàng ngày đưa hộp kia tới.
Hắn cười nhạo mình đang chờ mong cái gì. Nghĩ bậy cái gì? Nàng… Đời này chỉ sợ sẽ không bao giờ tặng cho hắn hộp quà như vậy nữa.
Lý Văn Chinh chậm rãi nói: "Là Thẩm tướng gia sai ngươi tới đây?"
Hạ nhân kia bẩm báo: "Đúng! Lão gia nhà tôi dặn, nhất định phải giao tận tay cho Khang vương gia, phải tận mắt nhìn thấy ngài nhìn mới được."
Hắn mở nắp hộp ra, nhìn qua loa qua nắp hộp.
Một cặp ngọc lục bảo, yên lặng nằm ở đáy hộp.
Hắn ngẩng lên, nói với hạ nhân Thẩm phủ: "Thẩm tướng quân đây là có ý gì?"
Đối phương quỳ xuống nói: "Thẩm lão gia nói, không có phúc khí, không làm được Khang vương phi. Lễ vật của vương gia quý giá, Thẩm phủ không dám nhận, bây giờ vật về với chủ, xin vương gia tặng lại cho Khang vương phi đi."
Mí mắt Lý Văn Chinh giật một cái, tay không còn cảm giác, một tiếng vang nhẹ, hộp trong tay rơi xuống.
Toàn thân hạ nhân Thẩm phủ rùng mình một cái, nhưng vẫn quỳ ở đó, không ngừng run rẩy nhắc lại: "Lão gia…lão gia còn nói, thần khí thất thường, chỉ sợ cả đời này cũng không hồi phục được. Lão gia chuẩn bị ngày mai cáo lão hồi hương, mang mọi người trở về quê sống. Nếu vương gia muốn gặp mặt lần cuối, vậy mời sáng mai vương gia tới. Nếu như…nếu như không muốn tới, vậy, vậy bỏ đi!" Sau khi nói xong dũng khí xẹp xuống, hắn liền chạy một mạch về mất.
Lý Văn Chinh cúi xuống nhặt hộp quà, đứng bất động hồi lâu trước cửa Vương phủ.
Nghênh Thuần chậm rãi lại gần, nói nhỏ: "Vương gia, sắc trời không còn sớm nữa, vương gia có phải nên vào phủ nghỉ ngơi rồi? Lại nói, công công trong cung vẫn đang chờ người quay lại, còn hướng Hoàng thượng bẩm báo nữa."
Bả vai hắn khẽ rung lên, như bước trên Dao trì, bỗng nhiên bước xuống bậc thang, hướng tướng phủ chạy đi.
Sau khi Hoàng thái hậu dùng xong bữa tối, bà nhìn bức chân dung của Cố nhị thiên kim dưới ánh đèn, càng nhìn càng vừa ý. Lúc đang cùng Hoàng đế cười nói, Vương Hỉ lại cấp tốc chạy vào, mặt đầy kinh hãi, quỳ sụp xuống nói: "Thái hậu, Hoàng thượng! chuyện lớn không thành rồi."
Hoàng đế chậm rãi nói: "Mở miệng ngậm miệng đều nói chuyện lớn không thành, lần này lại là chuyện gì nữa?"
Vương Hỉ run rẩy nói: "Chính là chuyện lúc nãy, Khang vương gia ngài ấy, ngài ấy mang người vào Thẩm tướng phủ, sắp sửa, sắp sửa cướp cô ngốc Thẩm về làm Khang vương phi."
Ngay lập tức, Hoàng thái hậu nghẹn muốn chết, Hoàng đế bị nước trà làm sặc suýt chết, trong điện loạn một hồi.
Hoàng thái hậu ho khan một hồi, dùng khăn tay lau mặt, bi thương khóc: Hoàng nhi của ta a… con như vậy là làm sao?
Hoàng đế đau đầu : "Lão ngũ hồ đồ đến điên rồi sao? Sao lại liên quan đến Thẩm Hoài Bích, chính là không bình thường rồi. Vương Hỉ, mau truyền khẩu dụ, gọi hắn từ Thẩm phủ quay về."
Vương Hỉ vội vã xuất cung.
Hai giờ sau, lại khóc lóc quay về.
"Khang vương gia không đồng ý."
Hoàng đế bị vị hoàng đệ này làm cho tức đến ói máu rồi.
Ngài mở bức họa của họ Thẩm, nhìn chăm chú cả nửa ngày, đau khổ hỏi ông trời
Thẩm Hoài Bích này có chỗ nào tốt? Mà ngài nhìn không ra a.
Hơn nữa nàng ta đã biến thành một đứa ngốc. Từ đầu vốn đã chẳng có gì đặc biệt, bây giờ ngay cả nói cũng không biết. Lão ngũ tại sao vẫn muốn cưới nàng ta vào phủ?
Ai, thật không rõ!
Ngài đứng dậy, căn dặn: "Lão ngũ muốn làm chuyện ngốc nghếch, trẫm không thể không quản. Vương Hỉ, ra ngoài triệu tập năm mươi ngự lâm quân, trẫm muốn tự mình đến Khang vương phủ một chuyến.