Tối nay không biết hắn muốn làm trò gì tự nhiên mang người vương phủ chạy thẳng đến tướng phủ. Trong lúc Thẩm Hoài Bích nàng đang ngẩn người thì bị khiêng vào xe ngựa quay về vương phủ.
Thẩm thừa tướng vừa vội vừa tức mang người đuổi theo sau mắng to :'Lí Văn Chinh ngươi muốn làm gì con gái ta"
Hắn không quay đầu lại lạnh lùng đáp: " Ta sẽ cưới vương phi khi tân vương phi vào phủ ta muốn nàng ở bên cạnh nhìn"
Thẩm thừa tướng đuổi theo không kịp, tức tối đến dậm chân mắng hoàng gia tổ tông mười tám đời nhà hắn.
Hắn mang Thẩm tiểu thư đang bị ngớ ngẩn về phủ. Hắn ôm nàng vào phòng, đặt nàng trên giường mình.
Sau đó đuổi tất cả người hầu ra khỏi phòng đóng kỹ cửa phòng trở lại bên giường ngắm nhìn khuôn mặt im lặng đang tái nhợt kia.
Thẩm Hoài Bích lạc mất hồn phách, không có năng lực ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn nghiến răng nghiến lợi, nước mắt đều nhanh rơi xuống.
Hắn muốn làm cái gì?
Hắn không phải chỉ muốn nhìn chăm chú đi?
Hắn chẳng những muốn cưới nữ nhân khác làm vợ còn muốn nàng ở bên cạnh nhìn.
Hắn làm sao có thể đối xử với nàng như thế?
Lí Văn Chinh cúi đầu nhìn xuống người mà hắn đoạt về đang nằm ở trên giường mặt tái nhợt ánh mắt vô hồn.
Rõ ràng đều cùng một khuôn mặt, cùng là một người, nhưng trước sau lại khác biệt như vậy.
“Tại sao không cười . Trước kia ta nhìn nàng như vậy , nàng sẽ cười cả ngày với ta. Hiện ta nhìn nàng lâu như vậy tại sao nàng lại không cười.”
Thẩm Hoài Bích ngẩn người. Hắn hiện tại đang nói chuyện với nàng sao? Lại nói chuyện một cách thân thiết như vậy.
Chẳng lẽ đây là thổ lộ tình cảm trong truyền thuyết sao?
Có khi nào hắn bắt nàng trở về chỉ là để thổ lộ tình cảm ? Không thể nào!
Lí Văn Chinh ngồi trên giường tiếp tục nhẹ nhàng nói:”Thẩm Hoài Bích nàng thật sự là người nhẫn tâm. Trước kia nàng thích Tần Thám Hoa lâu như vậy, hắn bỏ đi nàng liền quên hết tất cả. Sau này nàng lại thích ta lâu như vậy, khiến ta động tâm nàng lại quên hết tất cả, bỏ lại một mình ta”
Thẩm Hoài Bích ngây dại, hắn đang nói cái gì? Hắn nói hắn động tâm, đối với nàng động tâm ư?
Hắn nhẹ nhàng vuốt tay trên giường trên mặt không chút biểu cảm nhẹ giọng nói:
”Nàng có biết hay không mấy ngày nay ta thử làm những việc trước kia nàng từng làm. Trèo cây, gấp giấy hạc, ngó ra bên ngoài, nhìn về phương xa, lấy giấy viết ra tâm tình mỗi ngày. Ta nghĩ thử trải nghiệm một phen, nàng mỗi ngày trải qua như thế nào. Thì ra toàn tâm toàn ý yêu một người thật là mệt chết”
"Thẩm Hoài Bích nàng nghe cho rõ bổn vương cho nàng thêm một cơ hội. Hiện tại nàng lập tức tỉnh táo lại bổn vương liền bỏ qua chuyện cũ đồng ý lấy nàng, bằng không sáng sớm ngày mai bổn vương sẽ đi Cố phủ. Nhớ kĩ chỉ trong tối nay nàng phải lập tức tỉnh táo lại thời gian không còn nhiều”
Hắn nhẹ nhàng nói liên tục hồi lâu nàng vẫn không nhúc nhích không hề có phản ứng.
Hắn nổi giận đứng lên nắm lấy bả vai nàng nghiến răng quát:” bổn vương hiện tại nói chuyện với nàng, nàng có nghe thấy không, có nghe hay không trả lời ta!”
Thảm Hoài Bích lòng lo lắng chua xót, trông lòng nàng gào thét:” ta muốn trả lời chàng, ta muốn...”
Nàng không thể kiềm chế được, vươn hai tay hướng về chỗ hắn đang đứng yên . Còn chưa kịp lại gần, đột nhiên một nguồn năng lượng từ bốn phương tám hướng vọt tới, khiến nàng liên tiếp bị đẩy ra.
Thẩm Hoài Bích lòng chợt lạnh lẽo, chẳng nhẽ đây là vì người ma khác biệt sao Chỉ Xích Thiên Nhai?. ( gần nhau trong gang tấc mà biển trời xa cách )
Hắn đang ở chỗ này gần chính thân hình nàng , nhưng nàng vĩnh viễn không chạm vào được.
Nàng sống mũi cay cay, nước mắt nhịn không được chảy ra.
Một đêm này, trong phòng được đèn chiếu sáng chưa bao giờ tắt.
Lí Văn Chinh suốt đêm yên lặng không ngủ ánh mắt gắt gao nhìn nàng chằm chằm, từng cử động nhỏ.
Mỗi một lần nàng cử động, môi mấp máy, con mắt chuyển động, ngón tay di động, hắn đều sẽ lập tức lại gần, hết lần này đến lần khác.
Hy vọng, thất vọng, lại hy vọng rồi lại thất vọng, cảnh đêm dần dần biến mất, mặt trời dần mọc lên.
Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ chiếu vào trên giường. Chiếu lên khuôn mặt tái nhợt vô hồn của nàng, bả vai Lí Văn Chinh run lên.
Trời đã sáng.
Hắn chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đều bị ánh nắng này hút hết, ngã ngồi trên giường mệt mỏi che ánh mắt.
Khung cảnh như vậy khiến cho tâm Thẩm Hoài Bích nàng đều đau.
Nàng không ngừng hít mũi lau nước mắt, hắn hy vọng nàng tỉnh táo lại, hy vọng được cùng nàng một chỗ. Sau một đêm thương tâm thất vọng, coi như hắn cưới tân vương phi, nàng cũng sẽ chấp nhận.
Lí Văn Chinh mệt mỏi nằm xuống, lấy tay che đi hai mắt của mình, ngăn lại ánh sáng mặt trời kia.
Hắn nhẹ giọng nói:” Nha đầu ngốc nàng thật sự không tỉnh táo lại sao? Nếu như nghe được ta chuẩn bị lấy người khác nàng nhất định sẽ nghĩ mọi biện pháp tỉnh lại.”
Hắn nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, không hề có động tĩnh. Hắn quay đầu lại vẻ mặt mang theo mất mát nói không ra lời.
“ Đúng, là ta lừa gạt nàng, bất kể nàng có tỉnh táo lại hay không? Ta đã cướp nàng trở về thì nàng là vương phi của ta, hôn sự của Cố gia ta sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Hiện tại ta chỉ hối hận mấy tháng trước đây ta đối với nàng cái gì cũng không nói. Nên hôm đó đột nhiên tới cửa cầu hôn , mới khiến nàng thành ra như này.”
Thẩm Hoài Bích há miệng kinh ngạc suy nghĩ.
Nàng ngân ngấn nước mắt, hít hít cái mũi, hai dòng lệ nóng lần thứ hai chảy ra.
Hắn kiên trì muốn cưới nàng thành vương phi.
Thì ra, trong lòng hắn cũng có nàng, nàng cũng không phải là một mình tương tư đơn phương.
Thẩm Hoài Bích trong lòng vui vẻ, hạnh phúc tưởng sắp ngất đi. Nàng cười khúc khích với Lí Văn Chinh, đột nhiên trước mắt nàng xuất hiện một hình ảnh!
Lí Văn Chinh cử động thân thể chăm chú nhìn người bên cạnh hồi lâu, ngón tay khẽ vuốt đôi môi nàng, vẻ mặt đau khổ, chậm rãi cúi người xuống.