Boss Viên cả tuần không nói câu nào với Thiên Thụ.
Tuy bình thường anh cũng ít nói, nhưng mỗi tối đều làm thêm đến khuya mới về nhà, trời vừa sáng đã đi, Thiên Thụ không có cơ hội thấy anh.
Khó khăn lắm, chạng vạng chiều nay anh mới về sớm một chút thì vừa về đã vào thẳng thư phòng.
Thiên Thụ đứng ngoài cửa, do dự mãi không biết có nên vào nói chuyện với anh không.
Vừa thò đầu vào, nhè nhẹ đẩy cánh cửa thư phòng khép hờ, Thiên Thụ bỗng trông thấy Boss Viên có vẻ mệt mỏi ngồi trên sofa, hình như đã ngủ thiếp đi.
Trái tim cô run lên, không kìm được ham muốn len lén tiến vào, giúp anh đắp gì đó lên người. Ai ngờ chưa được mấy bước, cô bỗng nhìn thấy một tấm hình rất cũ đặt trên bàn.
Đó là một tấm hình rất cũ, phong cảnh đã bị mài mòn ố vàng, duy có thể thấy rõ là đôi kim đồng ngọc nữ, tuy ở vào tuổi trẻ trung bay bổng, nhưng vẫn rất đẹp đôi. Đó là Viên Dã và Quan Nguyệt San lúc trẻ chăng? Nhìn tuổi tác họ trong hình đều rất xinh tươi rạng ngời, nhưng lại hạnh phúc dựa vào nhau, trên gương mặt Quan Nguyệt San còn có nụ cười rất rực rỡ.
Thiên Thụ đứng trước bàn, bất giác thấy lòng chua xót.
Cô không biết quá khứ Viên Dã thế nào, cũng không biết giữa anh và Quan Nguyệt San rốt cuộc là quan hệ gì. Nhưng nhìn nụ cười tươi tắn của họ trong hình, có lẽ… họ thật sự đã từng rất yêu thương nhau chăng? Còn cô?
Thiên Thụ cắn môi.
Cô không biết mình có phải đã trở thành tội nhân phá hoại họ không nữa…
Thiên Thụ lặng lẽ rời khỏi thư phòng.
Buồn bã đứng trước cửa, hơi cúi đầu.
Lúc đó dì Trương cầm quần áo đã giặt sạch của con gái đi ngang, thò đầu ra nhìn.
Thiên Thụ lập tức ép mình phải cười. “Dì à, vẫn chưa ngủ sao?”
Dì Trương nhìn Thiên Thụ, mỉm cười lắc đầu. Quay đi rồi lại quay lại, “Cô Hạ à, có phải cô đã làm chuyện gì sai với cậu Viên Dã không? Gần đây thấy cậu ấy có vẻ không vui. Thực ra vợ chồng ấy mà, có gì mà không thể nói được, nếu thật sự cô Hạ làm sai thì gọi điện xin lỗi, làm nũng, cậu Viên sẽ không so đo đâu. Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, cứ gồng lên như thế, cuối cùng rồi sẽ tổn thương cả hai.”
Vẻ ngụy tạo trên gương mặt Thiên Thụ lập tức biến mất.
Hóa ra chiến tranh lạnh giữa họ đến cả dì Trương cũng nhìn thấy.
Nhưng, đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, đó là chuyện mà vợ chồng ân ái người ta mới làm, cô và Boss Viên… giữa họ thật sự đã từng ân ái sao? Họ thật sự là một cặp vợ chồng ư? Hoặc là bản thân cô rõ ràng đã phá hoại tình cảm của đôi tình nhân ấy, cướp anh về tay mình? Nên anh mới nói với cô rằng “anh thật sự thất vọng về em” trong đêm tiệc ấy?
Câu nói này khiến cô đau lòng.
Cô đã làm anh thất vọng chỗ nào? Cô đã làm gì khiến anh phải thất vọng? Anh nói không còn tâm trí nào giúp cô ngăn cản mấy người xung quanh… Người nào? Đàm Thiên Ân? Tiểu Mạc? Thiên Thụ nhếch môi xuống, chắc anh không thù dai chứ, cho dù trước kia cô và Đàm Thiên Ân bị anh bắt gặp trước cửa nhà, cho dù cô từng cao giọng nói ngoại tình thì sẽ tìm Tiểu Mạc, nhưng anh cũng không thể giận dữ thế chứ? Có gì mà giận, làm như anh yêu cô lắm ấy…
Thiên Thụ chớp mắt.
Cô bị thần kinh ư? Sao nghĩ đến vấn đề này?
Quả nhiên chiến tranh lạnh làm mụ mị đầu óc.
Một đêm mất ngủ.
Sáng sớm Thiên Thụ chạy đến tòa soạn báo “Phụ nữ online”, những giọng nói trong phòng biên tập cứ văng vẳng, Thiên Thụ vẫn chưa lên lầu đã nhìn thấy một đám phụ nữ lao xuống, hai bà chị ôm cô khóc rống lên.
“Ôi, em gái bé bỏng tội nghiệp, chịu ấm ức quá rồi phải không?”
“Ôi con nhóc con ngoan ngoãn, bọn chị thương em lắm!”
Choáng quá choáng quá, Thiên Thụ chỉ muốn lăn đùng ra. Cái gì đây, em gái rồi nhóc con ở đâu ra? Có nhầm không, cô là tổng biên tập, không phải Tiểu Minh nhà bà chị!
“Gì thế, bây giờ là giờ làm việc, các chị đừng có bị trúng gió chứ. Nếu không em sẽ trừ lương của các chị.” Thiên Thụ hiếm khi làm mặt lạnh. “Em về phòng tổng biên tập trước.”
“Không được! Không lên được!”, một bà chị nào đó lập tức lao vọt lên cầu thang, cản bước Thiên Thụ.
“Đúng đúng, tuyệt đối không được lên!”, hai bà chị làm bộ dạng “một khi chị đã chặn cửa thì đừng ai mơ mở cửa”.
“Rốt cuộc là chuyện gì?”, Thiên Thụ chớp mắt.
“Họ đang tội nghiệp cô, cô không biết hả?”, sau lưng bỗng vẳng đến một giọng nói nhẹ nhàng, Thiên Thụ vừa quay lại, trông thấy Đan Lâm đứng trước cửa phòng biên tập, trong những ngón tay thon dài là một tờ hải báo bản đặc biệt dài hơn bản bình thường. Hải báo in rất rõ, hai nam hai nữ cứ gọi là rõ mồn một. Một cặp là Boss Viên và Quan Nguyệt San, đôi kia chính là Thiên Thụ và anh mập đang nhảy điệu “quỷ về làng”.
Trong bài báo kèm hình ảnh đã viết bằng chữ màu trắng siêu to:
Truyện cổ tích cô bé lọ lem đã sụp đổ, kim đồng ngọc nữ quay về bên nhau. Tổng giám đốc Boss Viên của tập đoàn Vân Thượng với scanđal nay đã đi đến kết luận, trong bữa tiệc rượu vợ bé đã lên chức, vợ lớn thất bại hoàn toàn. Vị trí bà chủ của công ty Vân Thượng sắp thay đổi trong nay mai. Cô vợ lọ lem đáng thương, tương lai của cô sẽ nằm trong tay anh mập này chăng?
Thiên Thụ suýt nữa phun hết máu ra.
Phóng viên nhảm nhí nào đây mà viết một bài báo nhảm nhí đến vậy, tương lai của cô nằm trong tay anh mập? Thôi thà bảo là tương lai của cô chỉ là bong bóng xà phòng cho rồi! Tuy cô hiện giờ đang chiến tranh lạnh với Boss Viên, nhưng cũng không tới mức như họ nói bậy bạ chứ.
Thiên Thụ quay sang, “Bài báo nhảm nhí này mà các chị cũng tin hả?”
“Họ thì không muốn tin”, Đan Lâm ngồi nghịch mấy ngón tay dài màu đỏ, “Nhưng tình địch của cô đã tới nơi rồi, không cách nào để họ không tin cả. Tổng biên tập Hạ, cô sắp GAME OVER rồi.”
Thiên Thụ ngẩn người.
“Tình địch? Cô nói San San? Quan Nguyệt San?”
Móng tay đỏ của Đan Lâm chỉ thẳng phòng tổng biên tập tầng ba.
Thiên Thụ thất kinh, nhưng vẫn vô thức chạy thẳng lên tầng ba.
Hai bà chị lo lắng cho cô lập tức gào với theo, “Bé Thiên Thụ à, em phải cố lên nhé!”
“Nhóc Thiên Thụ, đừng bao giờ bị cô ta đánh bại!”
Đan mỹ nhân nhìn bước chân điên cuồng của cô, có vẻ thích thú búng búng ngón tay đỏ của mình. “Nếu cô thua, Hạ Thiên Thụ, đừng nói cô là người của ‘Phụ nữ online’ chúng tôi! Mất mặt.”
Thiên Thụ lao lên tầng ba.
Định mở cửa, nhưng cửa đã khóa rồi, cô bỗng có chút sợ hãi.
San San đến đây làm gì? Từ sau lần đó, họ chưa từng gặp nhau. Tuy cô biết San San chắc không phải hạng người chơi xỏ cô, nhưng trong bữa tiệc đêm đó, San San và Boss Viên thực sự quá thân mật, đến độ khiến cô có chút đau buồn. Nhưng cô không muốn hỏi, hỏi thì cả San San và cô đều sẽ ngại ngùng. Như vậy chẳng phải ngay cả bạn bè cũng không thể đó sao?
Thiên Thụ đang không biết làm sao thì cửa phòng đã bị người bên trong mở ra, sau đó thì cửa phòng đã bị người bên trong mở ra, sau đó một cái điện thoại di động bay ra như tên bắn.
“Đã nói rồi, bổn đại tiểu thư không phải dễ chọc giận! Muốn bao tôi à, cũng không nhìn kỹ cái cơ thể béo phì của anh nữa!” giọng nói cao vút của người đẹp Quan Nguyệt San vẳng ra.
Nhưng hình như cô ta đã nhìn thấy bóng người ở cửa?
“Ai đó? Ai đó?”, Quan đại mỹ nhân thò đầu ra.
Ai đó nằm ngửa, tứ chi co giật.
“Tôi…”, một giọng nói nhỏ đáp lại, còn đưa tay lên.
Quan Nguyệt San cúi xuống, phát hiện tổng biên tập Hạ nằm dưới đất, trên trán còn có cái điện thoại màu đỏ tươi của cô, lại thêm một vết sưng đỏ rất to.
“Ồ ồ ha ha… Thiên Thụ à, không ngờ kỹ thuật phi tiêu của tôi đã cao hơn hẳn, ném trúng quá!” Quan đại mỹ nhân vỗ tay.
Thiên Thụ sắc mặt trắng bệch.
Quan đại mỹ nhân kéo cô lên, sau đó lôi vào phòng. “Cô còn nằm ngoài đó làm gì, có gì thì vào đây nói.”
Thiên Thụ choáng! Không biết đây là văn phòng của ai à.
Xoa xoa đầu bước vào, Quan đại mỹ nhân thương xót vuốt ve điện thoại di động màu đỏ của cô nàng. “Cũng may Thiên Thụ đứng ngoài mới không làm tôi manh động đập vỡ nó. Đây là cái tôi mới mua được tuần trước, hễ cứ tức giận là tiện tay ném quen rồi.”
Hừ. Người có tiền đều thích đập điện thoại chơi à. Còn làm cô thấy tóe cả sao, thế mà chỉ quan tâm đến điện thoại, không quan tâm tới cô.
Nhưng Quan đại mỹ nhân đã quay lại. “Thiên Thụ, lần trước cô đến tiệc rượu sao phớt lờ tôi vậy? Lần trước tôi còn tặng cô bộ đồ lót đẹp hơn ngàn tệ, sao nào, không cảm ơn tôi nữa à?”
“Ưm…”, Thiên Thụ thấy gò má giật giật, không biết trả lời ra sao.
Quan Nguyệt San lại nhìn thấy vẻ khó xử của Thiên Thụ, tự hỏi tự đáp. “A, cô không cần thấy ngại, chút tiền đồ lót đó tôi sẽ không bắt cô trả đâu. Hơn nữa tôi và Viên Dã thân nhau như vậy, tặng anh ấy món quà đặc biệt, tôi cũng rất vui.”
Quà… đặc biệt?
Không lẽ nào, cô đã sa sút trở thành đồ chơi của Quan Nguyệt San và Boss Viên rồi?
Thiên Thụ bỗng nhớ đến hai bà chị lúc nãy ôm cô dưới lầu, chợt cảm thấy có chút bi thương.
Ai ngờ Quan Nguyệt San lại chồm đến, nhướng mày vẻ mờ ám. “Này, sao nào, thử mùi vị chưa? Viên Dã… nhất định rất ngon chứ nhỉ?”
Choáng!
Sao cô ta lại y như Đồng Tiểu Vi vậy, cứ thấy là hỏi “chuyện đó”? Còn “mùi vị”, Boss Viên thì có mùi vị gì? Mặn hay cay, không lẽ thành một người đàn ông mà còn có thể “ngọt”?
Thiên Thụ bó tay. “Hôm đó… bị cháy…”
“A! Đúng rồi! Tôi nhớ rồi.” Quan Nguyệt San vỗ đùi, “Đúng thế, đúng thế, tầng 28 khách sạn bảy sao hôm đó bị cháy lớn! Chết tiệt, cái tên chết tiệt trời đánh thánh đâm nào lại chạy tới đó phóng hỏa chứ, xem tôi lần sau mà bắt được hắn, nam thì sẽ cắt XX ngay, còn nữ thì lột trần cho đi diễu phố!”
Choáng!
Thiên Thụ lại hóa đá lần nữa.
Quan Nguyệt San vỗ vỗ vai cô đầy nghĩa khí. “Yên nào, cô yên tâm. Quan Nguyệt San này làm việc xưa nay luôn giúp người đến cùng, đưa Phật là đưa tới Tây Thiên. Cô đợi đó, khi nào rảnh tôi sẽ sắp xếp cho hai người, hơn nữa lần này tôi chắc chắn sẽ chuẩn bị đầy đủ kỹ càng, phái tới bảy xe phòng cháy trước, rồi thông báo cho đội cảnh sát đứng ngoài bảo vệ cho hai người, tốt nhất là ngay cả nhân viên diệt côn trùng diệt muỗi diệt kiến gián cũng phải có đủ, lần sau nhất định sẽ không có con nào biết thở làm phiền cả hai được nữa!”
Ngất xỉu!
Thiên Thụ muốn lăn đùng ra đất.
Đầu óc Quan đại mỹ nhân quả thực không phải não người, không phải người trái đất có thể hiểu được.
“Thôi, San San, cám ơn cô.” Thiên Thụ khó khăn lắm mới thoát khỏi cơn vật vã, cố nở nụ cười với Quan đại mỹ nhân. “Tôi và Viên Dã… Chúng tôi… Ừm, thôi rồi.”
“Thôi rồi? Tại sao?” Quan Nguyệt San mở to mắt, nhìn Thiên Thụ lạ lẫm. “Có phải Viên Dã lại uy hiếp cô? Anh ấy lại nói những lời lạnh lùng với cô, phải không? Tôi sẽ đi tìm anh ấy tính sổ…”
Thiên Thụ vội ngăn lại, “Không phải không phải, anh ấy không bắt nạt tôi, là tôi cảm thấy hai chúng tôi quá kỳ quặc thôi!”
Quan Nguyệt San nghe Thiên Thụ nói vậy thì thì quay lại với vẻ kỳ lạ. Đôi mắt to chớp chớp nhìn cô, mãi sau mới chậm rãi mở miệng, “Chúng tôi… quá kỳ quặc? Tôi… và Viên Dã sao?”
Thiên Thụ choáng.
Mãi sau mới từ từ gật đầu.
Tuy rất không muốn thừa nhận, cũng không muốn nói thẳng ra làm tổn thương người khác, nhưng thấy hai người ở cạnh nhau đẹp như kim đồng ngọc nữ, vẫn khiến tôi cảm thấy rất đau thương.
Quan Nguyệt San nhìn gương mặt đáng thương của Thiên Thụ thì cười muốn nội thương, cô ta yểu điệu hất mái tóc dài, cười híp mắt hỏi, “Nên cô tưởng tôi gạt cô, phải không? Thực ra tôi vẫn là người như bọn họ đồn đại, là tình nhân bé nhỏ của Viên Dã, phải không? Nên chúng tôi mới đưa cô tới tiệc rượu là để nhìn thấy chúng tôi thân mật, phải không?”
Thiên Thụ thật muốn bốc khói trước những lời cô nàng nói. Cô nuốt nước bọt, nhưng đành phải gật đầu.
San San cười càng đắc ý, đưa ngón tay chỉ vào mũi Thiên Thụ, “Tiểu mỹ nhân, cô… ghen rồi.”
A… Hả?! Thiên Thụ ngước lên nhìn Quan Nguyệt San.
“Cô ghen rồi, chứng tỏ trong lòng cô đã quan tâm tới anh ấy. Thiên Thụ, chúc mừng chúc mừng!” Quan Nguyệt San càng cười vui vẻ hơn, “Biết ghen mới là sự khởi đầu thật sự của tình yêu. Từ nay về sau, Viên Đại Boss không còn buồn bã nữa rồi!”
A, cái gì thế này, Thiên Thụ sao cảm thấy không hiểu nổi.
San San nhìn Thiên Thụ ngốc nghếch, hơi nhướng mày lên cười nói, “Thực ra hôm nay tôi tới tìm cô là muốn giải thích chuyện đó. Tôi mang đến một thứ cho cô.”
Quan Nguyệt San quay lại lấy một tấm hình trong túi xách ra, đẩy đến trước mặt Thiên Thụ.
Thiên Thụ ngẩn ra.
Tấm hình này… hình như là tấm tối qua cô nhìn thấy trong thư phòng Boss Viên? Hóa ra San San cũng có một tấm giống vậy? Nhưng tại sao đưa cô xem? Lẽ nào muốn khoe sự ân ái đó?
Thiên Thụ có phần buồn bã.
“Đây là hình cũ của hai người mà, sao lấy cho tôi xem?”
Quan Nguyệt San nhìn vẻ mặt buồn bực của Thiên Thụ, hơi buồn cười, nhướng mày, “Cô nhìn kỹ cô gái này, xem xem ‘tôi’ trên tấm hình đi?!”